Chương 74: Vật ô uế
Đám người Lưu Giản Đế đã chờ sẵn ở bên ngoài. Đợi Lục Nghị Phàm cùng Cửu Châu bước ra, Lưu Giản Đế bèn chỉ vào tấm bản đồ đang cầm trên tay, hất hàm nói với anh:
- Nếu mày có thể tìm ra phần mộ của vua Tutankhamen Đệ Nhị, tao sẽ tha chết cho vợ chồng chúng mày. Quân tử nói là làm, có toàn bộ những người ở đây và thiên địa làm chứng.
Những lời Lưu Giản Đế nói hoàn toàn không lọt vào tai Lục Nghị Phàm một chút nào cả. Anh chỉ cần lướt mắt liền đã hiểu rõ toàn bộ sơ đồ địa cung ở mộ cổ này, cũng như vị trí đặt quan tài của vua Tutankhamen, anh đều biết chính xác.
Trước thái độ hời hợt của anh, Lưu Giản Đế có phần không kiên nhẫn. Ông ta hất mặt ra hiệu cho Dương Vĩ. Ngay khi nhận lệnh của chủ nhân, Dương Vĩ giống hệt một con chó canh nhà, nhanh chóng bước đến bên cạnh Cửu Châu, kề dao vào cổ cô mà bắt ép đi theo anh ta.
- Lục Nghị Phàm! Tốt nhất mày đừng nên chống đối nếu như mày còn muốn phu nhân của mình toàn mạng mà trở về.
Lưu Giản Đế nhếch môi đe dọa.
- Được!
Anh nhún vai, tùy ý chấp nhận, không quên đưa mắt liếc về phía Cửu Châu, nhẹ nhàng gật đầu để cô yên tâm hơn.
Đoàn người bước đi theo sự hướng dẫn của Lục Nghị Phàm. Anh thừa hiểu, Lưu Giản Đế cùng thuộc hạ của mình đã cất công vào được bên trong này, chắc chắn lão ta đã có một lối thoát riêng.
Vì để sống sót thoát khỏi đây, Lục Nghị Phàm sẽ tạm thời giả ngu mà tha cho chúng.
Càng vào sâu bên trong cổ mộ, những gian phòng hình xoắn ốc càng hiện lên rõ ràng. Đôi khi bọn họ còn trông thấy một vài bộ xương động vật mục rữa nằm ngổn ngang dưới đất. Có lúc lại thấp thoáng phát hiện những chiếc đầu lâu vỡ thành nhiều mảnh rải rác xung quanh.
- Đi qua ba tầng cổ nữa chúng ta sẽ tới được thần điện chính. Nơi này có để thi thể vua Tutankhamen Đệ Nhị.
Nghe anh nói, hai mắt Lưu Giản Đế sáng rực. Ông ta hăm hở bước lên phía trước, lắc lắc hông mấy cái, thỏa mãn mà nghĩ ra viễn cảnh giàu sang phú quý mà bản thân mình đang sắp đạt được.
Két... két...
Một luồng âm thanh không gần, không xa chợt vang lên bên tai Lục Nghị Phàm. Thính giác của anh vốn rất nhạy bén, có khả năng nghe ngóng được mọi biến chuyển từ xa phát ra. Chuỗi âm thanh này tựa hồ như tiếng móng tay sắc nhọn đang không ngừng cào vào bờ tường.
Tấm lưng vững chắc của anh bất ngờ bị một luồng khí lạnh buốt chạy dọc cột sống, không rét mà run.
Các vị vua thời tiền sử thường làm ra rất nhiều cạm bẫy tà mị đến mức kinh thiên, nếu phạm phải mộ huyệt của họ, chắc chắn mạng sống khó thoát.
Lúc này đây, anh chỉ quan tâm đến một mình Cửu Châu. Dương Vĩ vẫn dùng dao kề mạnh vào cổ của cô, sẵn sàng cứa đứt bất cứ lúc nào.
Càng đến gần với chính điện thờ, âm thanh móng tay cào vào tường kia càng vang lên rõ ràng, rành rọt. Hương Diên cũng đã phát hiện ra động tĩnh lạ, liền lập tức ra hiệu cho đám người đi cùng giữ yên lặng.
Kít... kít... kít...
- Nơi này, ngoài chúng ta ra còn còn thứ bẩn thỉu khác tồn tại!
Lục Nghị Phàm bình thản nói.
Ngay khi anh nghiêng đầu lại nhìn, thứ đập vào mắt anh kia khiến bàn tay Lục Nghị Phàm bất ngờ run lên một hồi. Vật ô uế mà anh vừa trông thấy này đã vượt qua tầm kiểm soát của anh.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể mà quay đầu lại, sau đó bước về phía Cửu Châu, hất hàm ra điều kiện với Lưu Giản Đế:
- Tôi và Cửu Châu hiện tại đã nằm trong tay ông. Tôi sẽ giúp ông lấy được châu báu có trong mộ cổ này. Tuy nhiên hãy để phu nhân đi cùng với tôi!
Hương Diên nghe anh nói liền nắm chặt hai bàn tay, cơn ghen tức đang dần len lỏi trong từng mạch máu của cô ta.
Lẽ dĩ nhiên, Lưu Giản Đế liền gật đầu đồng ý.
Lục Nghị Phàm nhân cơ hội bèn thì thầm bên tai Cửu Châu, cẩn thận dặn dò cô:
- Chút nữa nếu gặp phải thứ gì, em tuyệt đối cần thật bình tĩnh. Cấm không được rời xa tôi quá một mét. Em nghe rõ chưa?
Cửu Châu lập tức gật đầu, vòng eo nhỏ nhắn bị bàn tay anh vòng sang ôm chặt. Thông qua lớp áo mỏng manh, Cửu Châu cũng có thể cảm nhận được bàn tay cứng rắn của anh đang run nhẹ.