Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!

Chương 52: Chap-52




Chương 52: Cơn thịnh nộ của lục nghị phàm

Ngô Vận ôm mặt nhìn Cửu Châu chằm chằm, không khí xung quanh cũng rơi vào trầm lặng. Lần đầu tiên bọn họ tận mắt chứng kiến có người ngang nhiên dám vung tay tát cả phu nhân của Tổng giám đốc có quyền có thế trước mặt đông người như thế này.

Mai Lạc chạy tới đỡ lấy Ngô Vận, trừng mắt quát lớn:

- Để tao gọi người tống cổ mày ra khỏi đây!

Dứt lời, cô ta rút điện thoại, gọi cho bạn trai của mình tới. Chưa đầy năm phút sau, Lý Hào, phó viện trưởng viện Hàn Lâm đã lững thững bước đến. Sau khi nghe Mai Lạc trình bày toàn bộ sự việc diễn ra khi nãy, Lý Hào bèn đưa tay vỗ vỗ an ủi cô ta, không quên nhìn Cửu Châu thị oai:

- Là cô Cửu đây khi nãy đã vô lễ với bạn gái tôi cùng phu nhân Ngô Vận?

Cửu Châu không hề lảng tránh, gật đầu dứt khoát.

- Tôi chỉ làm việc bản thân nên làm. Phiền anh Lý cũng nên nhắc nhở bạn gái, ở chốn đông người đừng có tùy tiện ngậm máu phun người!

Sắc mặt Lý Hào lúc trắng lúc xanh. Người phụ nữ xinh đẹp này tuổi đời còn trẻ, vậy mà dám lên tiếng dạy đời anh ta ư?

Lý Hào xỏ hai tay vào túi quần, sải những bước dài xung quanh Cửu Châu, sau đó nở nụ cười châm chọc mà nói:

- Gớm nhỉ! Gan cũng to lắm, còn dám lên mặt dạy bảo tôi à?

Dứt lời, Lý Hào vươn tay về phía Cửu Châu, tóm chặt lấy mái tóc dài của cô mà giật mạnh về phía hồ bơi.

Do Cửu Châu đang đứng gần mép hồ, lại chịu sức mạnh đột ngột từ gã đàn ông kia, bởi vậy cả người theo quán tính liền ngã ầm xuống dưới hồ.

Miệng hồ này tương đối cao. Cả người Cửu Châu rơi mạnh xuống dưới nước, chân tay quơ quào loạn xạ, nước hồ không ngừng luồn lách vào mũi, vào miệng của cô.

Cửu Châu cố gắng ngoi đầu lên trên mặt nước để hít chút không khí, sau đó lách người bơi dần về phía thành hồ.

Cô vốn biết bơi nên không sợ rơi vào tình trạng đuối nước. Tuy nhiên, do Lý Hào đẩy Cửu Châu rơi xuống bất ngờ, do vậy hai mắt của cô bị đập mạnh vào nước, giác mạc vô cùng đau rát, đỏ ửng cả lên. Cửu Châu càng hé mắt nhìn, nước mắt lại tự động chảy ra ướt nhẹp, cảnh vật xung quanh cũng trở nên mờ mờ.

Lý Hào vòng tay ôm Mai Lạc, khoái chí mà cọ cọ đầu mũi lên má cô ta:

- Tối nay phải thưởng cho anh món quà thật xứng đáng đấy nhé! Anh đã giúp em dạy dỗ con bé rồi đấy.

Anh ta vừa nói dứt câu, bỗng nhiên bên tai chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Đoàng!!!

Tiếp sau đó, bờ vai của Lý Hào lập tức truyền tới một cảm giác đau buốt, máu tươi tanh tưởi bắn ra tung tóe. Viên đạn sắt lạnh buốt đã ghim thẳng vào vai của anh ta, cơn đau xé da xé thịt khiến trên trán Lý Hào lập tức rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Mai Lạc sợ hãi hét ầm lên, chân tay run rẩy giật lùi về phía sau.

Đám người hỗn tạp hò hét bỏ chạy loạn xạ.

Tùm...

Cửu Châu ngâm mình dưới nước đang mơ hồ nhìn lên phía trên, chợt thấy có một bóng người vạm vỡ, cao lớn hét gọi tên cô, sau đó nhảy ùm xuống hồ.

- Lục Nghị Phàm...

Cửu Châu nhỏ giọng gọi tên anh.

Lục Nghị Phàm bơi nhanh về phía cô, đoạn kéo mạnh Cửu Châu áp sát vào lồng ngực của mình. Dưới làn nước trong vắt, Cửu Châu có thể cảm nhận rõ từng nhịp tim đang đập rất mạnh của anh.

Một tay Lục Nghị Phàm ôm chặt eo Cửu Châu, tay còn lại sải rộng bơi sát lại thành hồ.

Đám đông hiếu kỳ lại dồn về hồ bơi một lần nữa, không ngừng bàn tán, trầm trồ xôn xao.

Cửu Châu được anh đưa lên trên bờ, cơ thể hai người đều ướt sũng, dòng nước lạnh lẽo không ngừng nhỏ tong tong xuống dưới mặt đất.

- Là tên khốn này dám nổ súng bắn tôi!!!

Lý Hào trên người vã mồ hôi, được Mai Lạc dìu đỡ, trong lúc chờ xe cứu thương tới còn không quên gọi bảo an tới hòng bắt Lục Nghị Phàm.

Anh đưa tay vuốt lưng cho Cửu Châu, động tác hết sức dịu dàng. Nhìn cô gái bé nhỏ đang không ngừng ho sặc sụa, đáy mắt anh bất giác nổi lên ngàn tầng lửa giận.

Hai mắt Cửu Châu vẫn cay xè, tròng mắt đỏ rát, ngay cả bóng hình Lục Nghị Phàm cũng trở nên mờ ảo. Cô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Nghị Phàm, tôi biết bơi mà. Chỉ là hai mắt có chút khó chịu.

- Anh ta là ai vậy?

- Đẹp trai quá!

- ...

Xung quanh bọn họ liên tục vang lên những tiếng xì xào tán thưởng. Đám đàn bà phụ nữ liên tục nhìn Lục Nghị Phàm bằng ánh mắt say mê. Mai Lạc tức đến run người, chỉ tay gào lớn:

- Mau tóm hai kẻ đó lại, đem nộp lên sở cảnh sát!!!

Đoàng...

Lại một phát đạn nữa được nổ ra. Lần này, viên đạn trực tiếp cắm thẳng xuống mặt đất, chỉ cách bàn chân Mai Lạc khoảng độ hai xăng- ti- mét.

Toàn thân cô ta lập tức mềm nhũn, lập tức ngậm miệng.

- Thống... Thống Đốc quân... Anh ấy chính là Thống Đốc quân Lục Nghị Phàm!

Trong đám đông đã có người nhận ra Lục Nghị Phàm, đưa tay lên chỉ, lắp bắp nói chậm từng chữ. Xung quanh tức khắc im bặt, người nào kẻ nấy không rét mà run, hít sâu một hơi đầy khó nhọc.

Lục Nghị Phàm lừ mắt, ném khẩu súng sang một bên, dịu dàng ôm Cửu Châu vào trong lồng ngực, khóe môi cong nhẹ:

- Lũ người đáng chết này dám làm tổn thương em, tôi sẽ khiến chúng chết không toàn thây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.