Chương 161: Thì ra là anh
Chu Chương ngã vật ra đất mà giãy chết. Mận Đào lặng lẽ nhìn người yêu, nước mắt đau đớn rơi xuống.
Lục Nghị Phàm tập tễnh bước qua người Mận Đào, thương cảm mà nói ra một câu:
- Cô đi đi! Tìm cho mình cuộc sống mới và làm lại từ đầu.
Mận Đào gật nhẹ đầu, đoạn xoay lưng rời đi.
Ngay khi Lục Nghị Phàm vào được phía bên trong căn nhà, liền thấy một cảnh tượng vô cùng đau lòng. Truyện Huyền Huyễn
Cửu Châu đang hôn mê bất tỉnh, hai tay bị trói ngược, treo lủng lẳng trên trần nhà. Phía dưới cô là bể dung dịch axit đang sôi sùng sục, giống hệt như khung cảnh Lục Nghị Phàm đã thấy ở trong video.
- Cửu Châu, Cửu Châu. Em nghe anh gọi không?
Lục Nghị Phàm run run, bước từng bước đến bên cạnh bể axit. Nếu chẳng may sợi dây thừng kia bị cứa đứt, Cửu Châu chắc chắn sẽ rơi xuống đây, da thịt lập tức bị phân hủy.
Anh không dám gọi to, sợ cô giật mình. Vì vậy, Lục Nghị Phàm chỉ dám đứng cạnh bể kính, lắp bắp gọi cô hết sức nhẹ nhàng.
Ưmmm...
Nghe tiếng gọi, Cửu Châu chậm chạp mở mắt. Lực dồn căng cứng ở hai cánh tay khiến xương cốt của cô vô cùng đau nhức. Đôi hàng mi long lanh như cánh bướm nhẹ nhàng được nâng lên, mệt mỏi mà nhìn khắp bốn phía.
- Nghị Phàm!
Cửu Châu yếu ớt gọi chồng.
- Anh đây!
Lục Nghị Phàm mừng rỡ, dùng tay gõ nhẹ lên thành kính. Đôi mắt sắc lạnh của anh lúc này đang dần dần biến đổi, trở nên ôn nhu mà ấm áp đến kỳ lạ.
- Châu, không sao, không sao cả. Có anh ở đây! Em nghe anh, nắm thật chắc sợi dây thừng, không được buông ra, em hiểu không?
Cửu Châu nhẹ nhàng gật đầu. Sau khi quan sát, cuối cùng cô cũng đã nhận ra hoàn cảnh của mình lúc này đang rơi vào tình thế hết sức nguy hiểm. Tuy nhiên, gương mặt xinh đẹp của cô vẫn rất bình thản, chỉ có sự mệt mỏi là lắng đọng trong đôi mắt.
- Nghị Phàm, kẻ đứng sau tất cả, không phải Lục Phương Canh.
Lục Nghị Phàm vừa loay hoay tìm cách cứu Cửu Châu, vừa lập tức khẳng định:
- Anh đã biết! Lục Phương Canh chỉ là con tướng tốt thế mạng cho hắn. Anh quả thực không hiểu, cớ vì sao Lục Phương Canh đường đường là đại thiếu gia nhà họ Lục, vậy mà còn bị kẻ khác dắt mũi.
Cửu Châu từ trên cao nhìn xuống chồng mình, khẽ thở dài một tiếng.
- Nhưng Nghị Phàm, anh đã xử trí Lục Phương Canh như thế nào vậy?
- Em yên tâm! Tiếu Hàn Phong đang áp giải anh ta về cục cảnh sát. Bây giờ anh sẽ tìm cách đưa hai mẹ con ra khỏi đây.
Xung quanh nhà máy hoang này chỉ có loạt máy móc cũ nát đã hoen gỉ, bị vứt cùng đống rác rưởi. Khung cảnh hết sức bẩn thỉu và bốc mùi hôi thối.
Lục Nghị Phàm tập tễnh lê từng bước, anh đi đến đâu, phần máu ở cánh tay và bắp đùi lại chảy ra đến đó. Gương mặt mị hoặc lúc này càng ngày càng biến sắc, trắng bệch.
Cửu Châu đau xót nhìn anh, khóe mắt ướt át đau khổ:
- Nghị Phàm, đừng lo cho em. Em... em không sao cả! Anh hãy ra ngoài gọi cứu viện đi.
Cửu Châu vừa dứt lời, phía trên trần nhà đang buộc dây trói cô bất ngờ dao động mạnh. Thanh cột dùng để buộc Cửu Châu đột ngột rung lắc dữ dội, sau đó ngang nhiên hạ thấp thêm một bậc.
Chính vì khoảng cách bị thu hẹp như thế này, phần chân của Cửu Châu càng tiếp xúc gần hơn với bể axit, chỉ cách đúng bằng một cánh tay.
- Chết tiệt! Bể axit này quá lớn, anh không thể di chuyển.
Lục Nghị Phàm mở miệng chửi thề, ngước lên nhìn Cửu Châu bằng ánh mắt hết sức lo lắng.
- Hê... hê... Thống Đốc quân, trò chơi trốn tìm giữa chúng ta đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Từ bên trên thành lan can tầng hai chợt phát ra giọng nói của một gã đàn ông. Âm thanh trầm thấp, pha chút đặc thù của vùng quê Nghệ Cáp, không lẫn đi đâu được.
Cơ thể Lục Nghị Phàm cứng ngắc. Giọng nói này hết sức quen thuộc. Cả anh và Cửu Châu cùng đánh mắt nhìn nhau, trong đầu họ đã lập tức định hình được đáp án.
- Không thể nào!
Cửu Châu lẩm bẩm trong miệng, chân tay bủn rủn, tựa như cả cơ thể sắp vỡ nát đến nơi.
Trong bóng tối heo hắt trên tầng hai của khu nhà máy công nghiệp, dáng hình cao lớn mà hết sức thân quen dần dần xuất hiện. Hắn tựa lưng vào thành lan can, trên miệng vẫn còn phì phèo điếu thuốc lá cháy dở.
Mái tóc xoăn nhẹ bay lượn trong gió lạnh. Tiếng mưa rơi ào ào trên mái nhà như cũng muốn át hết toàn bộ thứ âm thanh hỗn tạp ở chốn này.
Lục Nghị Phàm nhìn hắn, thất vọng mà chua xót lên tiếng:
- Tại sao? Trác- Hiên???