Chương 135: LỤC NGHỊ PHÀM TÌM TỚI
Cửu Châu không tin vào những gì tai mình đang nghe thấy. Bà lão Nghê đã nói, cô có thai. Hơn nữa, mạch tim của thai nhi hết sức rõ ràng.
Tâm trạng Cửu Châu lâng lâng như mất hồn, đến cả việc cô trở về được nhà của Tiếu Hàn Phong như thế nào, Cửu Châu cũng không biết nữa. Cô đưa tay, run run chạm nhẹ lên bụng. Thì ra, bảo bối nhỏ của cô và Lục Nghị Phàm đã xuất hiện bất ngờ đến như thế. Mười tám tuổi Cửu Châu sắp làm mẹ.
Nước mắt cô chảy dài, từng hạt long lanh giống như đang chứa chấp toàn bộ nỗi đau, niềm vui không ngừng nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp.
Nghị Phàm! Con của chúng ta!
Tiếu Hàn Phong đem đến trước mặt cô một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó cẩn thận nhắc nhở:
- Cô đang mang thai, không nên ngâm nước lâu quá.
- Anh đã biết tôi có thai từ trước?
Cửu Châu ngạc nhiên hỏi Tiếu Hàn Phong. Chỉ có như vậy thì anh ta mới bình thản để bà lão Nghê tới kiểm tra cho cô như thế. Tiếu Hàn Phong cười nhẹ, sau đó gật đầu bước ra bên ngoài.
Cả buổi tối, Cửu Châu trằn trọc lăn qua bên nọ, bên kia, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng của mình. Thứ cảm giác vừa mừng vừa sợ không ngừng len lỏi vào trong tâm trí của cô. Cửu Châu cảm thấy khó xử, chưa biết mình cần làm gì để cho con an dưỡng thật tốt.
Ít ra, cô và anh đã có con. Cửu Châu nhoẻn miệng cười, đoạn nhắm mắt chìm dần vào trong giấc ngủ.
.............
- Ôi không! Xin ngài tha mạng! Cầu xin ngài!
Ba gã đàn ông bị đè rạp dưới đất, mặt mũi bầm tím, máu mũi chảy ròng ròng, hàm răng trên đã bị nhổ gần hết.
Đây chính là ba kẻ đã bắt Cửu Châu hòng chôn sống hai hôm trước. Chỉ trong chưa đầy hai tiếng đồng hồ, Lục Nghị Phàm đã có thể lôi cổ chúng đến trước mặt anh, bẻ sạch răng của hàm trên.
Nước mắt hòa cùng máu miệng không ngừng chảy ra, làm chúng đau đớn đến kêu la kinh hãi.
Nơi đây đồng không mông quạnh, nghĩa địa vắng vẻ, tuyệt đối không có bất kỳ một bóng người nào lướt qua. Lục Nghị Phàm đưa mắt nhìn chiếc hố đã bị đào lên khi trước, trong lòng càng thêm phẫn hận.
Cửu Châu bé bỏng của anh đã phải chịu nhiều đau đớn đến như thế này, thử hỏi thân anh làm chồng, anh không đau xót sao được?
- Lũ súc sinh! Chúng mày dám đòi chôn sống phu nhân của tao ư?
Lục Nghị Phàm dùng chân trái, đạp một cước thật mạnh lên quai hàm gã đàn ông to béo cầm đầu. Bởi đôi giày của anh cũng là phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, hơn nữa phần đế được đóng hai hàng đinh cứng, thế nên cú đạp này của Lục Nghị Phàm đã khiến xương quai hàm gã lập tức bị vỡ.
Rắc!
Gã đàn ông giãy đành đạch, sau đó ngất lịm.
Chứng kiến màn trừng phạt thê thảm này của đàn anh, hai gã còn lại sợ hãi đến run lẩy bẩy, dập đầu van xin liên tục.
- Cửu phu nhân đã chạy thoát. Chúng tôi không hề biết tung tích hiện tại của cô ấy. Xin Thống Đốc tha mạng.
La Vân Thiên đánh mắt ra hiệu, từ phía ngoài một thuộc hạ của anh hớt hải chạy tới, lập tức báo cáo:
- Thưa Thống Đốc! Sau khi điều tra, tôi đã phát hiện ở phía Đông khu vực này có một thôn làng hẻo lánh, sống tách biệt hoàn toàn với thành phố. Có khả năng cao phu nhân đang ở đó!
Lục Nghị Phàm nắm chặt hai tay, vung tay ra hiệu cho La Vân Thiên cùng mình lên xe rời đi.
Một số thuộc hạ còn lại sau khi được phân phó liền bắt tay vào đào hố, miệng hố sâu ba mét, bề rộng cũng chỉ bằng một chiếc quan tài. Theo mệnh lệnh của anh, ba gã đàn ông đều bị trói chặt hai tay, hai chân, miệng bị quấn băng, sau đó bị ném xuống dưới hố.
Sống chết cho chúng, tùy ý do trời định đoạt!