Chương 129: Chàng trai lưng trần
Gừ... gừ...
Con hổ rít gào qua từng kẽ răng, hai mắt nó vằn đỏ, dãi nhớt nhểu cả ra bên ngoài, chốc chốc lại dùng lưỡi liếm láp thứ dãi tanh hôi.
Cửu Châu chộp được một khúc gậy, tự lấy nó làm đồ để phòng thân. Lúc này đây, mồ hôi trên trán cô đã ướt đầm lưng váy, đôi môi khô khốc, tái nhợt vô cùng mệt mỏi.
Gào!!!
Con hổ thu người lại, sau đó lấy đà bật nhanh về phía Cửu Châu. Móng vuốt sắc lạnh của nó mở ra rộng hết cỡ, cào một đường dài lên người Cửu Châu. Cô đứng phắt dậy, né sang bên phải, đoạn dồn lực đập thật mạnh cây gậy lên đầu của nó. Tuy nhiên, sức lực nhỏ bé của Cửu Châu đều không phải đối thủ đối với con hổ này, nó lập tức xoay người lại, tiếp tục bổ nhào về phía cô.
Lần này, Cửu Châu bị hất văng trên sàn, lưng váy tức khắc dính đòn, bị móng vuốt của nó cào một đường dài, tấm lưng trắng nõn liền xuất hiện năm vết rạch lớn. Cô đau đến tê tái, không thể nào cựa quậy nổi, nằm gục dưới đất mà thở thoi thóp.
Con hổ chậm chạp tiến về phía Cửu Châu thăm dò. Nhìn bóng dáng to lớn của nó, Cửu Châu chỉ còn biết nhếch môi cười nhạt. Lục Nghị Phàm, xem ra, nhân duyên của chúng ta chỉ có thế này thôi.
Cửu Châu đã hoàn toàn kiệt sức. Ngay cả đến thở thôi cô cũng cảm thấy khó khăn và đau nhói. Hai mắt Cửu Châu nhắm hờ, cơ thể dần dần thả lỏng. Trên mi mắt cong dài như cánh bướm vẫn còn đọng một tầng sương mi, long lanh đến tê tái.
Ngay khi con hổ vừa lúc ép sát Cửu Châu, từ phía đằng sau, bất ngờ có một tiếng súng lớn nổ vang trời. Con hổ bị trúng đạn ngay chính giữa huyệt thái dương, máu tươi bắn ra như mưa xối, phun cả lên người Cửu Châu.
Nó chỉ kịp rú lên một tiếng, sau đó nằm vật sang một bên, chết không kịp ngáp.
Cũng bởi vì âm thanh khủng bố kia vang dội bên tai khiến Cửu Châu giật nảy mình, mệt mỏi mở mắt ra nhìn. Người thanh niên thu lại súng săn, rút từ trong túi quần ra một chiếc khăn mùi soa đã cũ, lau lau họng súng vẫn còn ẩm ướt mùi khói.
Anh ta để trần, mái tóc hung đỏ, cơ thể rắn chắc, đứng ngược ánh sáng, nhìn Cửu Châu không rời mắt. Động tác bắn súng của người này vô cùng chuẩn xác. Chỉ cần một viên đạn đã có thể hạ gục con hổ già đói khát trong vòng nốt nhạc. Điều này chứng tỏ thân thủ của anh ta cũng thuộc hạng thiên tài.
Cửu Châu ôm ngực, ho lên sặc sụa. Cô đưa mắt nhìn về phía anh ta, đôi môi chậm chạp mấp máy từng chữ khó nhọc:
- Cảm... cảm ơn...
Người thanh niên đưa chân đá đá vào xác con hổ, đắc ý nhếch miệng cười khẩy. Sau đó, anh ta bèn ngồi xổm xuống bên cạnh Cửu Châu, tư thế hơi cúi thấp, cẩn thận mà đánh giá người con gái này một lượt.
Khuôn mặt nhem nhuốc, bết dính bụi bẩn, váy áo xộc xệch, điệu bộ lẳng lơ, thân thể đẹp đến ngây dại, hơi thở thoi thóp đầy yếu ớt... Chỉ e, nếu không kịp thời cứu chữa, cô gái này có thể sẽ mất mạng.
- Cô gái, cô được Tiếu Hàn Phong tôi cứu giúp một mạng. Nhất định sau này phải báo ơn tôi cho thật xứng đáng!
Dứt lời, Tiếu Hàn Phong vòng tay, bế xốc Cửu Châu lên, ôm chặt cô vào trong lồng ngực trần, đoạn bước từng bước vững chãi ra khỏi nhà hoang.
- Hàn Phong! Cô gái này là ai?
Một tốp thanh niên trên tay cầm súng săn, sau khi thấy Tiếu Hàn Phong bước ra, lại còn ngang nhiên bế theo người đẹp, tất cả bọn họ đều không giấu nổi ngạc nhiên, đồng loạt cất giọng hỏi dồn.
Tiếu Hàn Phong không đáp, bước qua đám bạn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn xuống Cửu Châu đang nằm gọn trong vòng tay...
Một cảm giác thật lạ đang dần dần dâng lên trong tư tưởng của anh!