Chương 114: Ả đàn bà xấu xa
Trước sự xuất hiện bất ngờ của Cửu Châu, Hương Diên không tỏ ra quá đỗi ngạc nhiên. Cô ta đã liệu định trước toàn bộ sự việc. Do vậy, Hương Diên chỉ lướt nhẹ qua người Cửu Châu, trên tay còn cầm theo một hộp thuốc sát trùng, bình thản ngồi xuống trước mặt Lục Nghị Phàm.
- Để đấy cho tôi!
Cửu Châu bước tới, giơ tay toan cầm lại hộp thuốc của Hương Diên. Tuy nhiên, cô bị Hương Diên coi thường hất tay ra, sau đó bĩu môi nói nhỏ:
- Ba ngày vừa qua, Nghị Phàm là do chính tay tôi chăm sóc, cũng chính tay tôi cứu anh ấy một mạng. Vì vậy Cửu Châu, cô không có tư cách chạm vào anh ấy.
Nghe những lời Hương Diên nói, Cửu Châu hoàn toàn chết đứng. Bốn mắt chạm nhau, ngùn ngụt lửa hận. Kẻ nào người nấy đều coi đối phương là cái gai trong mắt, ghét bỏ vô cùng.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, khóe miệng Cửu Châu cong nhẹ, ánh mắt quật cường nhìn về phía Hương Diên mà nói:
- Không có tư cách ư? Tư cách của tôi chính là vợ hợp pháp trên giấy tờ của anh ấy. Kể cả cô đã cứu mạng Nghị Phàm, thay mặt anh ấy, tôi sẽ đích thân hậu tạ cô xứng đáng.
Dứt lời, Cửu Châu bình thản giật lấy hộp thuốc cứu thương trên tay Hương Diên, không quên đẩy cô ta cách xa chồng mình một chút.
Nhìn động tác lau rửa vết thương thuần thục của Cửu Châu, lông mày Hương Diên chợt chau lại. Cô ta ngồi xuống ghế bên cạnh, đắc ý mà kể lể:
- Cô có biết vì sao Nghị Phàm lại may mắn thoát nạn hay không?
Cửu Châu không buồn quay lại nhìn cô ta, chỉ nhún vai chán ghét đáp:
- Tôi không quan tâm vì sao anh ấy sống sót. Điều quan trọng nhất bây giờ đó là chồng tôi vẫn còn sống. Thế thôi!
Haha...
Hương Diên bật cười đầy khinh thường. Kể từ sau khi chia tay nhau khỏi lăng cổ mộ Ai Cập lần trước, Hương Diên vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Lục Nghị Phàm và Cửu Châu. Do vậy, ngay từ đầu, cô ta đã biết trước trong xe có cài bom.
- Cô đã biết trong xe có bom, vậy mà vẫn trơ mắt nhìn anh ấy bị nổ ư?
Cửu Châu nhàn nhạt hỏi.
Đây chính là mục đích của Hương Diên. Thực ra, cô ta đã có ý định sẽ giúp Lục Nghị Phàm gỡ bom giữ mạng. Thế nhưng, nhìn anh cùng Cửu Châu ngày ngày quấn quýt, sự ghen tuông, ích kỉ đến mức mù quáng đã giết chết tâm cô ta từ lúc nào.
Trác Miêu Điểu là thuộc hạ thân cận của Hương Diên. Do vậy, khi được cô ta sai bảo, Trác Miêu Điểu bí mật chỉnh lại đồng hồ hẹn giờ trên bom, lại không quên phục sẵn ở cạnh. Khi đồng hồ đếm giờ dừng lại ở con số "0", nhưng thực chất phải còn đúng năm giây nữa bom mới nổ, Trác Miêu Điểu đã nhanh như một con sóc, kịp thời kéo Lục Nghị Phàm trượt dài trên miệng dốc bên cạnh, vừa lúc bom cũng nổ đùng.
Cứ như vậy, Hương Diên lầm tưởng kế hoạch biến người sống thành người chết của mình đã thành công. Ngay khi Lục gia xác nhận cái chết của Lục Nghị Phàm, cô ta có thể yên tâm biến anh trở thành người đàn ông của mình, cùng Lục Nghị Phàm cao chạy xa bay.
- Cô quả thật vô cùng ngu ngốc! Sau khi tỉnh lại, Nghị Phàm sẽ trở về bên cạnh tôi.
Cửu Châu bật cười đầy chế giễu. Dựa vào đâu mà Hương Diên lại có thể tự tin cho rằng Lục Nghị Phàm vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của cô ta mà sẵn sàng bỏ lại toàn bộ danh vọng và vị thế cao quý của mình cơ chứ?!
Hương Diên hừ lạnh, nhìn Cửu Châu như muốn ăn tươi nuốt sống:
- Cô quá coi thường tôi rồi, Cửu Châu. Để tôi nói cho cô biết, trong quá trình chăm sóc cho anh ấy, tôi đã tiêm cho Nghị Phàm thuốc kích thích làm giảm trí nhớ. Cô nghĩ sao, Cửu phu nhân?!!!
- Khốn nạn!
Lần này, Cửu Châu đã hoàn toàn giận dữ. Cô vung tay tát thật mạnh lên mặt cô ta, khiến cho má trái Hương Diên lập tức đỏ ửng.
Tiêm thuốc kích thích làm giảm trí nhớ, người đàn bà này quả thực vô cùng độc ác!