Thôn Phệ cổ đế

Chương 6-10




Chương 6: Ngươi dám lằng nhằng nữa, ta cho ngươi thêm một nhát

Không hề nương tay chút nào.

Bị hiện thực tàn khốc mưa dầm thấm đất, Tô Minh đã dần dần hiểu rõ một đạo lý, bất cứ lúc nào cũng không được nhân từ hay thương hại kẻ địch.

Tô Minh quay người rời đi, không nán lại đây thêm nữa.

Rừng Thiên Phạt.

Nằm ở hướng Đông Bắc của Bàn U thành, muốn tới học viện Đông Hoang nhanh nhất thì phải đi qua rừng Thiên Phạt.

Nơi này là thế giới của yêu thú, có lời đồn rằng, ở sâu tận cùng bên trong rừng rậm có yêu thú cảnh giới Ngưng Thần.

Khu rừng rậm rạp che khuất bầu trời.

Hoàng hôn đổ bóng xuống từng thân cây đại thụ che trời.

Sự hoang vắng bao trùm lên khu rừng rậm khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Khi Tô Minh tới được rừng Thiên Phạt, trời đã hoàn toàn tối om, bầu trời mịt mờ nặng nề làm người ta ngạt thở.

Trong màn đêm, rừng Thiên Phạt văng vẳng tiếng thú rừng thét gầm, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thê thảm, hẳn là có võ giả nào đó lại bị yêu thú ăn thịt.

Để rèn luyện hoặc là săn thú về bán, rất nhiều võ giả chọn bước vào rừng.

Nhìn rừng rậm tối om trước mặt, ánh mắt Tô Minh hết sức lạnh lùng. Mấy ngày trước, chính tại nơi này, hắn đã bị Tô Hạo phế bỏ huyết luân.

Hắn muốn đi bước đầu tiên ở nơi này.

Ngay khi vừa bước vào trong rừng, Tô Minh lập tức nghe được rung chấn mạnh mẽ, xem ra đã có biến cố nào đó xảy ra.

Hắn không chút chần chừ, nhanh chân đi thẳng tới nơi phát ra rung chấn.

Một con gấu đen cao hơn bốn mét đang điên cuồng chém giết với một nam tử.

“Không ngờ cảnh giới của cả hai đều là Hư Đan.”

Mắt hắn lập tức sáng lên, hắn không ra tay, cũng không rời đi. Chuyện hắn cần làm lúc này chính là bàng quan ngồi xem, chờ một người một gấu lưỡng bại câu thương, hắn sẽ thu dọn tàn cuộc.

Hắn đã bắt đầu tu luyện Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, ưu điểm lớn nhất của môn võ học Hỗn Độn này chính là nó có thể cắn nuốt bất kỳ sức mạnh nào, biến nó thành của mình mà không hề phải chịu bất kỳ phản phệ hay di chứng nào.

Rầm rầm rầm!

Cuộc chiến một mất một còn của một người một gấu ngày càng cam go, mặt đất không chịu nổi bị hơi thở mạnh mẽ bao trùm, bắt đầu xuất hiện các vết nứt lan ra bốn phía, giống như một chiếc mạng nhện khổng lồ.

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, thực lực của một người một gấu không cách nhau là bao, nếu cứ đánh tiếp tục thế này thì kết cục chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, mặc dù biết rõ kết quả nhưng đôi bên đều không dám dừng tay lại trước.

Ầm!

Sau một cú va chạm thật mạnh, một người một gấu đập mạnh cơ thể xuống nền đất, giữa đêm khuya thanh vắng, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng xương gãy nát.

Tô Minh mừng ra mặt, không chút do dự hay chần chừ, hắn lập tức sải bước xông ra ngoài.

Hắn tới gần con gấu đen.

Vì vết thương quá nặng nên dù thấy có người tới, định gây bất lợi cho mình, nhưng gấu đen cũng chỉ có thể hung dữ nhìn chằm chằm mà không thể đứng dậy tấn công.

Tô Minh dùng ngón tay thay cho kiếm, dung nhập kiếm huyết luân vào trong kiếm khí.

Kiếm khí sắc bén ngang ngược ẩn chứa sát khí lạnh lùng trực tiếp đâm xuyên qua đầu gấu đen.

Tô Minh nhanh chóng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết trong cơ thể, một luồng lực thôn phệ thuận thế bao trùm lấy linh hồn của gấu đen, bắt đầu điên cuồng ăn mòn nó.

Hỗn Độn Thôn Phệ quyết có thể cắn nuốt tất cả sức mạnh, kể cả sức mạnh trong linh hồn của yêu thú và võ giả.

Tô Minh hiểu rõ, muốn nhanh chóng tăng tu vi thì hắn nhất định phải lợi dụng Hỗn Độn Thôn Phệ quyết để cắn nuốt, nếu không, tốc độ tu luyện sẽ chịu hạn chế.

Còn về chuyện làm vậy có tàn nhẫn quá hay không thì Tô Minh lựa chọn không đếm xỉa tới, trong thế giới lấy võ làm đầu, võ đạo chính là tất cả.

Nắm đấm quyết định sinh tử và tôn nghiêm.

Gấu đen là yêu thú cảnh giới Hư Đan, linh hồn của nó bị thôn phệ vào trong cơ thể của Tô Minh, được Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cưỡng ép luyện hóa, còn chuyện có thể luyện hóa ra bao nhiêu sức mạnh tinh thuần thì hắn không biết.

Chỉ trong vài giây, hắn đã cưỡng ép thôn phệ xong linh hồn của gấu đen.

“Đa tạ các hạ ra tay tương trợ, hôm khác nhất định sẽ báo đáp gấp trăm lần.”

Nam tử thấy thanh niên giết chết gấu đen, trong lòng ít nhiều hơi lo lắng nhưng vẫn duy trì bình tĩnh.

Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn hắn ta sẽ không coi một võ giả cảnh giới Trúc Cơ ra gì nhưng tình hình hiện tại thì hơi khác một chút.

Sau khi liều mình đấu với gấu đen, hắn ta đã bị trọng thương, đừng nói là đấu với một người đã tới cảnh giới Trúc Cơ, cho dù là người bình thường cũng có thể dễ dàng giết chết hắn ta.

“Ta không làm vậy để giúp ngươi, ngươi không cần cảm tạ ta.”

Cảm nhận được sát ý đáng sợ tỏa ra từ người thanh niên, trong lòng nam tử lập tức cảm thấy nặng nề, đúng là sợ chuyện gì thì chuyện đó tới.

“Chỉ cần các hạ dừng tay, ta bằng lòng nói ra một bí mật liên quan tới rừng Thiên Phạt, các hạ thấy sao?”

“Nói đi.”

“Các hạ phải nhận lời ta đã.”

Không đợi nam tử nói hết lời, một luồng kiếm khí xé rách không khí, chặt trúng cánh tay trái của hắn ta, tiếng hét thê thảm vang vọng giữa màn đêm, cánh tay trái của hắn ta đã bị kiếm khí chém đứt, máu tươi tuôn ra như suối.

Mặt hắn ta trắng bệch như giấy, mồ hôi túa ra, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, có đánh chết nam tử cũng không ngờ rằng người này nói làm là làm ngay như vậy.

“Ngươi dám lằng nhằng thêm chút nữa, ta sẽ cho ngươi thêm một nhát, không biết ngươi có thể chịu được bao nhiêu nhát kiếm.”

Thật ác!

Nam tử vốn định dùng bí mật để đổi mạng, giờ xem ra không thể, hắn ta gặp phải một tên điên, ngay cả cơ hội trao đổi cũng không cho.

“Tấm tàn đồ này là ta tình cờ có được, sâu trong rừng Thiên Phạt có cơ duyên lớn.”

Tô Minh nhận lấy tấm tàn đồ từ tay nam tử, ngón tay vút qua không khí, kiếm khí sắc bén đâm xuyên qua giữa trán. Khoảnh khắc thân thể ngã xuống, nam tử trợn trừng mắt không hiểu nổi vì sao mình đã giao tấm tàn đồ ra rồi mà vẫn bị giết.

Tô Minh lại vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết một lần nữa, lập tức bắt đầu cắn nuốt linh hồn của nam tử.

Một người một gấu đều là cảnh giới Hư Đan, thôn phệ hai linh hồn xong, Tô Minh lập tức ngồi khoanh chân, bắt đầu luyện hóa dung hợp sức mạnh linh hồn.

Sức mạnh được luyện hóa tràn vào khắp nơi trong cơ thể, dưới sự bao trùm của tam đại huyết luân, sức mạnh trong thân thể lại hội tụ về huyết luân kiếm.

Tăng lên cảnh giới Trúc Cơ thì phải không ngừng rót sức mạnh vào trong huyết luân, sức mạnh linh hồn của hai kẻ cảnh giới Hư Đan tràn vào, Tô Minh ngửa mặt lên trời hét một tiếng thật dài, nháy mắt đột phá bình cảnh, thuận lợi nhảy từ cảnh giới Trúc Cơ cấp bảy lên cảnh giới Trúc Cơ cấp tám.

“Thôn phệ đúng là cách đột phá nhanh.”

Tô Minh rất hài lòng với kết quả thôn phệ.

Theo Tô Minh, muốn nhanh chóng tăng thực lực thì không thể quan tâm tới quá nhiều nhân nghĩa, đạo đức, giết chóc chính là nền tảng của việc tu luyện võ đạo, không ai có thể tránh được.

Tô Minh cướp lấy nhẫn không gian của nam tử rồi nhìn vào tấm tàn đồ trong tay mình.

Tấm tàn đồ này có đánh dấu một nửa địa điểm, muốn tìm ra không có gì khó.

Chỉ có điều.

Địa điểm được đánh dấu trên tàn đồ nằm sâu trong rừng, nếu gặp phải yêu thú cảnh giới Thực Đan trở lên, bao gồm cả yêu thú cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hồn Cung, thậm chí là cảnh giới Ngưng Thần thì hắn biết đối phó ra sao?

Có nên đi hay không đây?

Tô Minh nhìn sâu vào rừng, nắm chặt tấm tàn đồ trong tay, đứng trước cơ duyên, nếu vì sợ chết mà chọn từ bỏ thì chẳng thà tìm một xó nào đó mà trốn đi cho rồi, còn nói gì tới báo thù rửa hận, lại càng đừng mơ tới chuyện đặt chân lên đỉnh cao của võ đạo.

Cơ duyên chỉ có thể gặp mà chẳng thể cầu.

Ánh mắt Tô Minh dần dần kiên định, cuối cùng hắn quyết định đi sâu vào trong rừng, tìm kiếm cơ duyên được đánh dấu trên tấm tàn đồ.

Chương 7: Dơi U Minh Thị Huyết

Trong màn đêm, rừng rậm có vẻ hết sức hoang vắng.

Tô Minh tập trung tinh thần cao độ, bởi càng đi vào sâu trong rừng thì đẳng cấp của yêu thú càng cao hơn, thậm chí có khả năng gặp phải yêu thú cảnh giới Ngưng Thần trong truyền thuyết.

Với thực lực cảnh giới Trúc Cơ của hắn, nếu gặp cảnh giới Hư Đan thì còn có thể đánh một trận nhưng một khi gặp phải yêu thú cảnh giới Thực Đan hay cảnh giới Kim Đan thì chỉ còn nước quay đầu bỏ chạy.

Hắn vừa căn cứ vào tàn đồ tìm kiếm địa điểm có cơ duyên vừa săn giết yêu thú, thôn phệ linh hồn.

Muốn nhanh chóng tăng tu vi thì sử dụng lực thôn phệ là phương pháp nhanh nhất.

“Yêu thú cảnh giới Hư Đan cấp một, Yêu Nguyệt Thiên Lang.”

Một đôi mắt lạnh giá nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hắn lập tức nhận ra đẳng cấp của yêu thú.

“Chính là mày.”

Hắn chẳng những không hề thấy sợ hãi mà còn tỏ ra rất hưng phấn.

Chủ động xuất kích.

Người chưa tới, kiếm khí đã tới trước.

Ở Võ các của gia tộc, Tô Minh từng tìm thấy một môn kiếm quyết không trọn vẹn không có ai tu luyện tên là kiếm quyết Cửu Kiếp.

Ngoại trừ không đầy đủ ra, muốn tu luyện môn kiếm quyết này cũng cực kỳ khó khăn nên nó cứ nằm mãi ở Võ các mà chẳng được ai ngó ngàng.

Tô Minh rất thích môn kiếm quyết này nhưng cũng chỉ biết được da lông.

Sau khi tái tạo lại huyết luân, hơn nữa còn sinh ra huyết luân tam sinh, thức tỉnh thể Hỗn Độn, hắn phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào, mình đã dần dần lĩnh ngộ được kiếm quyết Cửu Kiếp mà mình tu luyện.

Huyết luân dung nhập vào trong kiếm quyết.

Kiếm khí giết chóc ngang tàng ẩn chứa một chút tiếng sấm sét nháy mắt rạch ngang trời, mạnh mẽ tấn công Yêu Nguyệt Thiên Lang.

Kiếm khí giết chóc dày đặc xông tới như sóng thần gào thét, phong tỏa bốn phương tám hướng đông tây nam bắc.

Yêu Nguyệt Thiên Lang phẫn nộ, ngửa mặt lên trời hú dài như thể không ngờ võ giả nhân loại cảnh giới Trúc Cơ này lại dám chủ động ra tay, quả thực là khiêu khích!

Trực tiếp cứng đối cứng, không hề trốn tránh mảy may.

Dưới góc nhìn của Yêu Nguyệt Thiên Lang.

Nó đường đường là cảnh giới Hư Đan, trong khi đối phương lại chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, chỉ cần động đậy chút vuốt sói là có thể dễ dàng tiêu diệt đối phương rồi.

Kết quả thì sao?

Ầm!

Khoảnh khắc vuốt sói va chạm với kiếm khí, Yêu Nguyệt Thiên Lang lập tức nhận ra không ổn, kiếm khí ẩn chứa giết chóc như sấm sét ăn mòn dữ dội, xuyên thấu vuốt sói.

Cùng với một tiếng hét thảm, Yêu Nguyệt Thiên Lang tội nghiệp thậm chí còn chưa kịp hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đã bị mấy chục nhát kiếm khí sắc bén đâm xuyên qua cơ thể, ngã vật xuống đất, không ngồi dậy nổi.

Không chần chừ chút nào, Tô Minh lập tức vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, bắt đầu thôn phệ sức mạnh linh hồn trong đầu Yêu Nguyệt Thiên Lang.

Không chỉ săn giết yêu thú mà nếu gặp được võ giả đi lẻ, Tô Minh cũng sẽ không khách sáo.

Trực tiếp thôn phệ.

Hắn cứ thế thôn phệ suốt đêm.

Ở một nơi yên tĩnh.

Tô Minh ngồi khoanh chân, vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết trong cơ thể, nhanh chóng luyện hóa lượng linh hồn khổng lồ đã thôn phệ trong người, điên cuồng đưa nó tràn vào trong huyết luân kiếm.

Huyết luân tam sinh mà hắn có lần lượt là huyết luân kiếm giết chóc, huyết luân Long Tượng và huyết luân thôn phệ.

Chỉ cần rót sức mạnh vào một trong các huyết luân đó là được, Tô Minh lựa chọn rót vào huyết luân kiếm giết chóc, bởi vì huyết luân kiếm giết chóc là gốc rễ của hắn.

Mặt Tô Minh ướt mồ hôi, hai tay không ngừng kết ấn, sức mạnh đã được luyện hóa trong cơ thể liên tục tràn vào trong huyết luân.

Hắn luyện hóa và rót vào nhanh chóng, mãnh liệt như thế, cho dù là dùng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết thì ít nhiều vẫn cảm thấy khó khăn nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.

Trời bắt đầu từ từ sáng lên.

Tô Minh tu luyện cả đêm, cuối cùng tu vi cũng ổn định ở cảnh giới Trúc Cơ cấp tám đỉnh phong, chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể xung kích cảnh giới Trúc Cơ cấp chín.

Hắn lột da Yêu Nguyệt Thiên Lang rồi rửa sạch, nhóm lửa, bắt đầu nướng, mùi thịt bốc lên, Tô Minh nhanh chóng đánh chén.

Sau khi ăn no, hắn tiếp tục săn giết yêu thú, thôn phệ linh hồn của yêu thú.

“Tô Minh?”

“Không phải huyết luân của ngươi đã bị phế rồi sao? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở rừng Thiên Phạt?”

Mười mấy người tò mò ra mặt đi về phía hắn, một người trong số này có dáng dấp khá ưa nhìn, thiếu nữ mặt mập tò mò hỏi.

Đệ tử của Vương gia Bàn U thành được Vương Tuyền cảnh giới Trúc Cơ cấp sáu dẫn vào trong rừng Thiên Phạt để lịch luyện.

Tin tức đã lan khắp toàn bộ Bàn U thành, Tô Minh đệ nhất thiên tài của Tô gia bị Tô Hạo của Tô tộc phế bỏ huyết luân, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên. Tô Minh không còn huyết luân thì chẳng khác gì nửa tên phế nhân nhưng không ngờ hắn lại xuất hiện ở rừng Thiên Phạt.

Vương Ngữ Âm đã từng thầm mến Tô Minh, thấy hắn rơi vào cảnh này, trong lòng cũng hơi tiếc thương nhưng không còn thầm mến hắn nữa.

Dáng dấp đẹp trai thì sao?

Thế giới này chỉ nhìn vào thực lực, đối với võ giả, huyết luân chính là gốc rễ.

Tô Minh cố ý phớt lờ bọn họ, tu luyện xong chuẩn bị rời đi.

“Thật là không biết lễ phép, đáng đời bị phế bỏ huyết luân.”

“Thôi, hắn đã đủ đáng thương rồi, đừng bỏ đá xuống giếng nữa.”

May mà trước đây bản thân không theo đuổi Tô Minh, nếu không giờ chẳng có cơ hội để hối hận.

“Tiếng gì vậy?”

Xoẹt xoẹt!

Xoẹt xoẹt!

“Đó là dơi U Minh Thị Huyết, ôi trời ạ, sao lại nhiều dơi U Minh Thị Huyết như vậy chứ.”

Cùng với tiếng la hoảng sợ vang lên, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện những con dơi rất to, toàn thân màu đỏ máu, đôi mắt lạnh giá tỏa ra hơi lạnh đáng sợ làm người ta run rẩy, mùi hôi thối tích tụ lại thành biển lớn xộc tới đây làm người ta buồn nôn.

Dơi U Minh Thị Huyết là bộ tộc yêu thú quần cư, thích ăn thịt yêu thú và võ giả, cơ thể của chúng bốc mùi hôi thối, có chất kịch độc, nếu gặp phải bộ tộc yêu thú này thì dù có là võ giả cảnh giới Kim Đan cũng khó lòng sống sót.

Sự sợ hãi và tuyệt vọng lộ rõ trên nét mặt của những người Vương gia, bọn họ không ngờ rằng mình lại xui xẻo gặp phải bộ tộc yêu thú đáng sợ này.

“Mọi người đứng tựa lưng vào nhau, tập trung lại một chỗ.”

Sắc mặt Vương Tuyền tái nhợt cực độ, lần này, người hắn ta dẫn theo đều là tinh anh nòng cốt của gia tộc, nếu như để xảy ra mất mát gì thì sẽ là một tổn thất không cách nào vãn hồi đối với gia tộc.

Nhất định phải nghĩ cách đưa những người này rời đi.

Thoát được người nào hay người đấy.

“Theo ta xông ra ngoài!”

Thế nhưng, vừa mới đối đầu, một đệ tử của Vương gia đã kêu lên thảm thiết, sau khi bị tách ra khỏi đội ngũ, người này lập tức bị dơi U Minh Thị Huyết bao vây ăn thịt, chỉ nháy mắt đã chết mất xác, ngay cả máu tươi cũng bị thôn phệ sạch sẽ, mùi máu tanh còn lại cũng bị nhấn chìm trong đống mùi hôi thối.

“Giết!”

Thấy người thân bị ăn thịt, bọn người Vương Ngữ m cố nén bi thương trong lòng, vừa sợ hãi vừa điên cuồng chém giết.

Ánh mắt Tô Minh cũng hết sức nặng nề, có vẻ như hắn không ngờ mình lại gặp phải loại yêu thú ghê tởm như vậy ở chốn này.

Dơi U Minh Thị Huyết tụ tập dày đặc khắp xung quanh, phong tỏa toàn bộ lối thoát, nếu muốn thoát khỏi đây thì phải dùng bạo lực để mở một con đường máu.

Làn sương màu đỏ máu bao phủ toàn bộ không trung.

Không thể né tránh, chỉ còn cách cứng đối cứng.

Người của Vương gia bị bầy dơi U Minh Thị Huyết dày đặc bao vây tấn công dần dần chết dần, bị thôn phệ không còn thi cốt, không còn máu thịt, toàn bộ đều bị thôn phệ sạch sẽ.

Tổng cộng mới chưa đầy hai phút mà phe Vương gia đã chỉ còn một nửa.

Chương 8: Bát Bộ Thiên Long, dàn tế Thái Cổ

Vô số dơi U Minh Thị Huyết điên cuồng tấn công Tô Minh.

“Thối quá.”

Mùi hôi hám ngút trời.

Tô Minh ghét bỏ ra mặt nhìn đám dơi U Minh Thị Huyết đang ùa tới từ bốn phía, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra huyết luân, bên trong có ảo ảnh của Long Tượng vừa chạy vừa gầm rống.

“Huyết luân!”

Thấy Tô Minh đứng gần đó ngưng tụ ra huyết luân, bọn người Vương Tuyền và Vương Ngữ m trợn tròn mắt, không ai ngờ rằng, Tô Minh đã bị phế sạch huyết luân lại có thể thi triển huyết luân một lần nữa.

Đây là huyết luân gì?

Người cả Bàn U thành đều biết, huyết luân của Tô gia là kiếm, hễ là đệ tử nòng cốt thì không một ai là ngoại lệ, kể cả Tô Minh.

Hiện tại là thế nào?

Bọn họ nhìn huyết luân trên đỉnh đầu của Tô Minh, vừa khó hiểu vừa kinh ngạc.

Một tiếng rồng gầm, một tiếng voi rống.

Chín ảo ảnh rồng và chín ảo ảnh voi gầm rống xông ra từ huyết luân, Tô Minh thi triển Cửu Long Cửu Tượng thuật, bắt đầu hung hăng tấn công khắp xung quanh.

Cho dù có giết được dơi U Minh Thị Huyết, hắn cũng tuyệt đối không thôn phệ nó.

Loại yêu thú này thực sự quá thối, ngay cả Tô Minh cũng không chịu nổi, đành chọn từ bỏ thôn phệ.

Huyết luân Long Tượng bao phủ Tô Minh.

Rầm rầm rầm!

Bầy dơi U Minh Thị Huyết dày đặc điên cuồng tấn công huyết luân Long Tượng, Tô Minh bị tấn công không ngừng, khóe môi từ từ rớm máu.

Ánh mắt hắn càng ngày càng nặng nề, cứ tiếp tục như vậy thì e rằng hắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Trong tay hắn xuất hiện bút Táng Kiếp.

Món chí bảo mà Tháp Linh tặng cho hắn này có nhược điểm rất lớn, không chỉ chịu hạn chế về cảnh giới mà mỗi lần sử dụng đều sẽ hao tổn linh hồn.

Ở rừng Thiên Phạt, một khi linh hồn của hắn hao tổn, dẫn tới trọng thương, hắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Hắn hội tụ linh hồn vào trong bút Táng Kiếp.

Bắt đầu quơ múa khắp xung quanh, vẽ từng nét bút một.

Nhất thời.

Tiếng sét rền vang, lôi kiếp cực kỳ mạnh nhanh chóng hội tụ lại dưới bút Táng Kiếp, hình thành một phạm vi thiên kiếp trấn áp tuyệt đối cấm kỵ.

Ầm!

Ầm!

Dơi U Minh Thị Huyết tràn vào trong phạm vi táng kiếp lập tức phát nổ, hóa thành nhưng đám sương máu, dẫu vậy, bọn chúng vẫn điên cuồng tấn công hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tụ tập từ khắp bốn phương tám hướng về đây.

Dơi U Minh Thị Huyết bị giết càng ngày càng nhiều, máu chảy thành sông.

“Đi qua đó.”

Thấy Tô Minh có thể ngăn cản được dơi U Minh Thị Huyết, bọn Vương Tuyền và Vương Ngữ m lập tức vui mừng, nhanh chóng di chuyển về phía hắn.

Máu tươi đầy đất bốc lên mùi hôi thối, Tô Minh thực sự không thể chịu đựng nổi thứ mùi này.

Giết ra ngoài!

Cưỡng ép vận dụng bút Táng Kiếp sẽ không ngừng tiêu hao linh hồn, một khi tiêu hao hết sức mạnh linh hồn thì không cần dơi U Minh Thị Huyết ra tay, hắn đã tự diệt rồi.

Nhờ bút Táng Kiếp, Tô Minh tăng tốc, cưỡng ép mở ra một con đường máu.

“Tô Minh, ngươi không thể thấy chết không cứu.”

“Tô đại ca, xin huynh dẫn bọn ta theo với.”

Thấy Tô Minh giết ra ngoài, bọn Vương Ngữ m ngẩn người, bọn họ hoàn toàn không ngờ Tô Minh sẽ rời đi một mình, lựa chọn mặc kệ bọn họ.

Máu tươi đầy đất, mùi máu tanh hôi thối làm sắc mặt bọn Vương Ngữ m cực kỳ khó coi, bọn họ không chỉ sợ chết mà hơn hết, bọn họ còn sợ bị dơi U Minh Thị Huyết ăn thịt không còn lại xác.

Hắn không thèm đếm xỉa tới bọn họ.

Thấy đối phương đã hoàn toàn đi khuất, nét mặt người nào người nấy đều lộ rõ sự tuyệt vọng, thậm chí Vương Ngữ m còn hơi dại ra, nháy mắt đã bị bầy dơi U Minh Thị Huyết dày đặc ăn thịt.

Tô Minh đánh giết tận một phút, cuối cùng cũng thoát ra.

Hắn không hề nán lại đây, cảm nhận được trong đầu đang yếu đi, hắn lập tức nhanh chân rời đi.

Còn chuyện sống chết của Vương gia không hề liên quan gì tới hắn.

Làm người tốt? Nếu vậy thì chỉ còn nước bỏ mạng lại đây, hắn không phải thánh nhân, không đời nào lại đi cứu người không liên quan.

Sức mạnh của bút Táng Kiếp khiến Tô Minh hết sức khiếp sợ, chỉ có điều linh hồn bị hao tổn quá lớn, nếu như lúc này bị những yêu thú khác tấn công thì sẽ rắc rối to.

Tô Minh phun ra một ngụm máu, lắc đầu bất đắc dĩ, số lượng của bầy dơi U Minh Thị Huyết này quá lớn, may mà hắn có bút Táng Kiếp, nếu không rất khó thoát ra được.

Hai ngày sau.

Tô Minh dựa theo tàn đồ, cơ bản đã xác định được vị trí cụ thể, nhìn rừng cây đại thụ ngày càng rợp trời xung quanh, hắn cầm bút Táng Kiếp trên tay, sẵn sàng ứng phó với nguy hiểm bất kỳ lúc nào.

Đây đã là nơi sâu nhất trong rừng Thiên Phạt, rất có thể hắn sẽ gặp phải yêu thú cảnh giới Hồn Cung, thậm chí là yêu thú cảnh giới Ngưng Thần, nếu nói không kiêng dè thì đúng là nói dối.

“Có người.”

Bóng dáng của Tô Minh nháy mắt biến mất.

Nơi này là một khe núi nhỏ, xung quanh bị rừng cây đại thụ rậm rạp che phủ, nếu như không có động tĩnh gì khác thường thì muốn tìm ra nơi này đúng là chẳng dễ gì.

Chính giữa khe núi có mấy trăm võ giả, trên người kẻ nào kẻ nấy đều tỏa ra hơi thở lớn mạnh, tất cả đều nhìn chằm chằm dàn tế Thái Cổ trước mặt.

Hắn vứt bỏ tấm tàn đồ trong tay, còn tưởng là chỉ có mình mình tìm ra nơi này, giờ xem ra, mình không chỉ tới chậm một bước mà chỗ này còn tụ tập rất nhiều cường giả.

Khe núi âm u dị thường như thể địa ngục trần gian, khắp nơi chất đầy thi thể, nhất là chính giữa dàn tế Thái Cổ lại càng bốc lên những làn sương đen như tiếng chuông báo tang, từng tiếng gào thét ai oán chầm chậm vang lên trong dàn tế.

Xung quanh dàn tế Thái Cổ là những pho tượng đá, có khoảng chừng tám pho, mỗi pho tượng đá là một vị Phật Đà trong những tư thế khác nhau, đứng trên đài sen, chắp tay trước ngực như thể đang tụng niệm gì đó, sau lưng tỏa ra hào quang nhàn nhạt màu vàng, hình thành nên phong ấn như mạng nhện bao phủ cả tòa dàn tế.

“ m thanh này thật ghê tởm, nghe lâu, tim như muốn nát tan.”

“Nghe nói tám pho tượng đá này chính là trận pháp Bát Bộ Thiên Long do tám vị cường giả Phật Đà cao cấp liên thủ bài bố để trấn áp dàn tế, còn về phần trong dàn tế phong ấn thứ gì thì không ai biết.”

“Rốt cuộc ai là người phát tán tàn đồ khiến nhiều võ giả tụ tập về đây như vậy?”

Trong dàn tế Thái Cổ không ngừng vang lên từng hồi chuông tang chói tai, một hồi, hai hồi, ba hồi…

Cứ thế gõ.

Mấy trăm võ giả đứng xung quanh nghe thấy tiếng chuông tang không ngừng vang lên trong đầu, sắc mặt người nào người nấy đều rất nặng nề, bọn họ biết rõ trận pháp Bát Bộ Thiên Long rất có thể đang phong ấn một bảo vật hoặc là một sức mạnh tà ác nào đó nhưng bọn họ vẫn không cam lòng cứ thế rời đi.

Đối với võ giả, sức mạnh là chính hay tà không quan trọng, chỉ cần nắm giữ sức mạnh cường đại là được.

Nắm đấm đại biểu cho tất cả.

Sau nửa canh giờ.

Mọi người không chờ được nữa, bắt đầu hung tăng tấn công tám pho tượng đá xung quanh nhưng dưới Phật quang bao phủ, đòn tấn công của bọn họ chẳng thấm vào đâu.

Tiếng chuông tang trong dàn tế Thái Cổ càng ngân lên mạnh mẽ hơn.

Ầm ầm!

Thế nhưng, đúng lúc này, dàn tế Thái Cổ xuất hiện một dòng khí lưu cuồn cuộn hung hăng tấn công các pho tượng đá, xung quanh dàn tế xuất hiện những vết nứt, vết nứt ngày càng nhiều hơn, lan ra như mạng nhện khắp dàn tế.

Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

Dàn tế Thái Cổ hoàn toàn sụp đổ.

Chương 9: Cung Thí Thần Tuyệt Cốt, Hỗn Độn trấn áp hắc vụ

Dàn tế Thái Cổ đột nhiên sụp đổ, một luồng hắc vụ kinh khủng liên tục gầm thét lao ra khỏi dàn tế.

Ầm!

Từng tiếng niệm Phật bật ra từ miệng tám pho tượng Phật Đà, đài sen dưới chân hình thành một mạng nhện khổng lồ bao trùm bốn phía xung quanh, trấn áp toàn bộ hắc vụ trong đó.

Dù vậy.

Vẫn có hắc vụ lọt qua được chiếc lồng giam lao ra ngoài, ăn mòn thân thể và tâm trí của võ giả.

“Ối!”

Tiếng kêu thê thảm lập tức vang vọng trên không trung.

“Linh hồn của ta.”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Mau rút khỏi đây.”

Một số võ giả cảnh giới thấp hoàn toàn không ngăn nổi hắc vụ ăn mòn, hai mắt đỏ bừng lên phát điên, lao thẳng tới chỗ những võ giả khác, hung hăng tấn công.

Phụt!

Có một số võ giả thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị võ giả đứng sau lưng đánh lén, chết thảm, cơ thể phân thành hai nửa, máu tươi phun ra bị hắc vụ thôn phệ sạch sẽ trong nháy mắt.

Dàn tế bị tám pho tượng đá Phật Đà trấn áp cuồn cuộn hắc vụ, sát ý đáng sợ ngửa mặt lên trời gào thét, hung hăng va đập vào lồng giam được tạo nên từ hơi thở nhà Phật, khiến người ta không rét mà run.

Tiếng chuông tang chói tai bắt đầu trở nên dồn dập, điên cuồng ăn mòn võ giả.

“Nhanh tiến vào dàn tế.”

Tìm đường sống trong chỗ chết.

Tô Minh cũng bị hắc vụ ăn mòn, muốn rời khỏi đây chắc chắn là không thể, chỉ còn cách tiến vào dàn tế, mượn nhờ hơi thở nhà Phật để trấn áp hắc vụ.

Tô Minh vừa sải bước, bóng dáng lập tức biến mất.

Các võ giả tranh nhau chen lấn xông vào dàn tế, không còn ai để ý tới những đám hắc vụ kinh khủng trong dàn tế nữa, tiến vào dàn tế thì chưa biết chừng lại thu hoạch được cơ duyên, còn nếu như cứ tiếp tục nán lại ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ chết.

Phải liều một lần.

Khi người cuối cùng xông vào dàn tế, số võ giả chỉ còn lại hơn một nửa, khắp nơi toàn là chân cụt tay đứt, mùi máu tanh bao phủ toàn bộ khe núi.

Trong không gian dưới lòng đất của dàn tế.

Không gian dưới lòng đất tối om quanh quẩn tiếng chuông tang chói tai ở khắp mọi nơi, hắc vụ lan tràn bốn bề tựa như hóa thành vật thực, giống từng đôi mắt sói hung dữ nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

“Á! Đau chết mất!”

“Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?”

Các võ giả vừa tiến vào không gian dưới lòng đất của dàn tế lập tức bị khói đen che phủ, trở nên nói năng mê sảng như người điên, hai mắt dần đỏ ngầu, cơ thể cũng chuyển sang màu đỏ.

“Lão tử giết ngươi!”

Bọn họ bắt đầu chém giết lẫn nhau, hai mắt màu đỏ tỏa ra ánh sáng lạnh làm người ta sợ hãi, bọn họ vung vẩy hai tay, không hề nương tay với nhau một chút nào.

Chỉ còn lại giết chóc.

Điên cuồng ra tay, trên người các võ giả ngập tràn sát ý lạnh giá, cho dù bị chém lìa nửa đầu cũng không hề cảm thấy đau đớn.

Tô Minh liên tục lùi lại, ánh mắt lập tức trở nên nặng nề.

Hắn biết rõ nơi này có vấn đề nhưng vẫn kiên quyết xông vào đây để xem thử xem tám pho tượng Phật Đà đang trấn áp thứ gì.

Trong đầu Tô Minh vang lên tiếng chuông tang chói tai, dù hắn đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn không khỏi bị hắc vụ ăn mòn.

Sắc mặt hắn thay đổi, hắn biết rõ một khi mình bị hắc vụ ăn mòn thì hậu quả sẽ thế nào.

Hắn không muốn biến thành cỗ máy giết chóc.

Tam đại huyết luân đồng thời ngưng tụ lơ lửng trên đỉnh đầu chính là huyết luân thôn phệ, huyết luân kiếm giết chóc và huyết luân Long Tượng.

Trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, kim thân thể Hỗn Độn cao chừng trăm trượng xuất hiện sau lưng, đám hắc vụ điên cuồng ăn mòn xung quanh phát ra những tiếng rung chấn.

Tô Minh nhận ra, không gian dưới lòng đất của dàn tế lúc này đã bị hắc vụ bao phủ hoàn toàn, bất kể là ai, một khi bị hắc vụ ăn mòn thì chắc chắn sẽ biến thành cỗ máy giết chóc.

Đúng lúc này.

Bốn tên võ giả hung hăng tấn công Tô Minh như những con dã thú đỏ rực hai mắt, tỏa ra sát ý lạnh lùng, đáng sợ.

Tô Minh dùng ngón tay thay cho kiếm, thi triển kiếm quyết Cửu Kiếp, lợi dụng uy lực của tam đại huyết luân chồng lên nhau, không cần phải suy nghĩ nhiều, bốn tên võ giả còn chưa tiếp cận được hắn đã bị giết chết.

Võ giả bị hắc vụ ăn mòn chỉ đánh nhau như những người bình thường, thậm chí không biết sử dụng võ nghệ.

Ầm!

Cùng với tiếng niệm Phật vang vọng trong lòng đất, ảo ảnh của các vị Phật Đà xuất hiện, chắp tay trước ngực, miệng không ngừng tụng niệm kinh văn, hơi thở nhà Phật lồng lộng ngưng tụ thành những chữ “Vạn”, Phật quang lóe lên, mạnh mẽ trấn áp bốn phía xung quanh.

Mọi người bị hắc vụ ăn mòn biến thành cỗ máy giết chóc được hơi thở nhà Phật trấn áp lại, các chữ “Vạn” nhân lúc đó đánh thẳng vào giữa trán.

Không còn tiếng kêu thảm thiết cũng không một ai phản kháng lại, thân thể bọn họ ngã xuống, lập tức biến thành xác chết.

“Cung tiễn?”

Ngay khi ảo ảnh của tám vị Phật Đà xuất hiện, một cây trường cung và chín mũi trường tiễn bỗng dưng xuất hiện, tỏa ra hơi thở kinh khủng, trấn áp hơi thở nhà Phật, các chữ “Vạn” ngưng tụ nhanh chóng tan biến.

Bộ cung tiễn này chắc chắn là chí bảo, Tô Minh không phải người ngu, ngay khi nhìn thấy cung tiễn, hắn đã đoán ra cây cung và chín mũi tên này không phải vật tầm thường, chỉ riêng chuyện nó bị tám vị Phật Đà có thực lực đáng sợ như vậy trấn áp đã chứng tỏ điều ấy.

Một giây sau.

Ảo ảnh của tám vị Phật Đà bắt đầu liên thủ trấn áp trường cung, hơi thở nhà Phật lồng lộng nhanh chóng hội tụ, hình thành một chữ “Vạn” lớn chừng trăm trượng đánh về phía trường cung.

Trường cung màu đen chậm rãi kéo ra, một mũi tên cài lên dây cung, sau đó “vèo” một tiếng, mũi tên màu đen ngang ngược va chạm với chữ “Vạn” to chừng trăm trượng, chữ “Vạn” bị mũi tên màu đen bắn tan, hơn nữa ảo ảnh của một vị Phật Đà còn bị mũi tên bắn trúng.

Thật kinh khủng.

Nếu như hắn có được một chí bảo như thế thì chắc chắn là trăm lợi mà không một hại.

Chỉ có điều.

Nghĩ là một chuyện, có lấy được hay không lại là một chuyện khác.

Tô Minh biết rõ bộ cung tiễn này rất mạnh, với thực lực của hắn hiện giờ, muốn trấn áp cung tiễn, hơn nữa còn biến nó thành của mình gần như là chuyện không tưởng.

“Xin thí chủ giúp bọn ta trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt.”

“Phật duyên phật tẫn, thiên đạo luân hồi, chỉ cần thí chủ bằng lòng tương trợ bọn bần tăng trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt, tám người bọn bần tăng sẵn lòng giúp thí chủ tịnh hóa sức mạnh tà ma của cung Thí Thần Tuyệt Cốt để nó trở thành bảo vật của thí chủ.”

“Xin thí chủ hãy ra tay.”

Trong đầu vang lên thanh âm khẩn thiết, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là tám vị Phật Đà truyền âm cho hắn.

Hắn rất phiền não, bản thân hắn chỉ mới tới cảnh giới Trúc Cơ, cho dù có muốn ra tay tương trợ tám vị Phật Đà trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt thì cũng có lòng mà không có sức, chẳng lẽ bọn họ muốn hắn bỏ mạng ở đây hay sao? Vậy thì chắc chắn không được.

Hắn không phải người trong Phật môn, đạo lý ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục của bọn họ không có ý nghĩa gì với hắn.

“Thí chủ chỉ cần để bọn bần tăng mượn tạm thần thể là được.”

Mượn thể Hỗn Độn của hắn?

Trong lòng Tô Minh hiểu rõ, nếu mình dùng thể Hỗn Độn làm vật dẫn tương trợ tám vị Phật Đà trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt thì đến lúc đó, hắn không thể nào kiểm soát được chuyện sống chết của bản thân.

Nhưng nếu bảo từ bỏ cơ duyên thì hắn lại không cam tâm.

Tô Minh nhìn cung Thí Thần Tuyệt Cốt vô cùng mạnh mẽ, ngay cả tám vị Phật Đà cũng không trấn áp nổi, cuối cùng đồng ý giúp tám vị Phật Đà.

Chương 10: Hồ ly màu tím, Tam Thiên Đan Đạo

Vù vù!

Một bức tượng Hỗn Độn kim thân cao trăm trượng nhanh chóng ngưng tụ sau lưng hắn.

Hơi thở hỗn độn bao phủ không gian dưới nền đất.

Ảo ảnh của tám vị Phật đà lại bắt đầu cất tiếng tụng kinh, từng luồng Phật khí cuồn cuộn tràn vào trong thân thể Hỗn Độn kim thân, một lần nữa ngưng tụ ra chữ "Vạn" cao trăm trượng, đánh thẳng đến cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt muốn trấn áp nó.

Phụt!

Tô Minh phun ra một búng máu, sắc mặt trở nên tái nhợt, vốn dĩ tu vi của hắn không đủ để trấn áp cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt, nhưng hắn vẫn muốn áp chế cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt, lấy được bảo vật đỉnh cấp này, cho nên mới cắn răng liều một lần.

Nếu chỉ có một mình thì hắn chắc chắn không dám ra tay, bởi vì hắn cũng có thể thấy được cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt mạnh mẽ đáng sợ đến mức nào.

Hắn nhanh chóng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết, sử dụng sức mạnh không ngừng cắn nuốt sương đen xung quanh, dung nhập sương đen vào trong kim thân để tạm thời áp chế cảm xúc bạo loạn trong lòng.

Ảo ảnh tám vị Phật đà uy nghiêm, Phật khí ngập tràn giống như vô số tia sấm sét, xuyên qua tầng tầng lớp lớp hư không không ngừng dung nhập vào trong Hỗn Độn kim thân, mạnh mẽ trấn áp cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt.

Ầm ầm ầm!

Chữ "Vạn" cao trăm trượng nhanh chóng xoay tròn, không ngừng tản mát ra Phật khí cuồn cuộn, thậm chí còn ẩn chứa hơi thở hỗn độn, dường như có thể trấn áp địa ngục vô tận.

Cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt và chữ "Vạn" trăm trượng va chạm thật mạnh vào nhau, tạo ra cơn chấn động trong không khí rồi lan ra bốn phía, thậm chí còn ẩn chứa lực lượng khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Chân đạp trên tòa sen ảo ảnh, chắp tay trước ngực, tám vị Phật đà lần lượt thi triển chiêu thức Phật pháp thần thông, hình thành Phật khí liên kết với nhau như mạng nhện, phong tỏa bốn phía, để đề phòng cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt chạy trốn.

"Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục."

"Ta thành Phật trấn ma, thiên hạ không ma quỷ."

"Bát Bộ Thiên Long, trấn áp tà ác trên thế gian."

Sắc mặt tám vị Phật đà trang nghiêm, nhìn từ xa giống như thánh tăng đang hạ xuống phàm trần để phổ độ chúng sinh, tinh lọc hết thảy sự tà ác trên thế gian.

Một chữ "Vạn" trăm trượng càng kinh sợ được ngưng tụ ra, mạnh mẽ trấn áp cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt.

Lúc này.

Không phải trấn áp trong không gian dưới nền đất, mà là trấn áp ở trong Hỗn Độn kim thân.

Quả nhiên tám vị Phật đà cũng không lừa dối hắn, chỉ cần có thể trấn áp cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt trong hỗn độn kim thân của hắn, thì ngày sau có thể tùy ý sử dụng bảo vật này.

Cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt hét lên một tiếng tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng, sau đó bị trấn áp hoàn toàn trong Hỗn Độn kim thân.

Sau đó, Hỗn Độn kim thân đã tiêu tan đi.

"Đa tạ thí chủ đã ra tay trợ giúp, tám người bần tăng mới thuận lợi trấn áp được cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt."

"Từ giờ trở đi, tám người chúng ta sẽ cùng nhau trấn thủ kim thân của thí chủ, giúp đỡ thí chủ trấn áp cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt. Mong thí chủ nhớ lấy, nếu chưa đến lúc không thể không dùng cây cung này thì tốt nhất không nên chạm vào. Nếu thí chủ bị cây cung này ăn mòn, chúng ta cũng không thể trợ giúp thí chủ được nữa."

"Hiện tại chúng ta bắt đầu truyền thụ tám môn võ học thần thông cho thí thủ, hy vọng thí chủ có thể dựa theo mà tu luyện, sau đó cùng nhau trấn áp cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt."

Tám vị Phật đà cũng khá tốt.

Cho dù mục đích của bọn họ là giúp đỡ cho hắn, hay là để hoàn toàn trấn áp được cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt.

Nhưng chuyện truyền thụ tám môn võ học thần thông là điều cực kỳ có lợi cho hắn.

"Đa tạ tám đại sư."

Tám vị Phật đà lần lượt báo pháp hiệu của mình ra, cộng thêm một môn võ học thần thông, không ngừng tràn vào trong đầu hắn.

Sau đó, ảo ảnh của tám vị Phật đà biến mất tại chỗ, thuận lợi tiến vào trong hỗn độn kim thân, bắt đầu trấn áp cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt và chín mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt. Mãi đến lúc này, tám vị Phật đà cũng không biết kim thân mà Tô Minh ngưng tụ ra lại chính là Hỗn Độn kim thân.

Chỉ sợ khắp đại lục này cũng không ai có thể nhận ra được.

Nhìn thi thể nằm đầy trên mặt đất, Tô Minh không cảm thấy thương hại lắm, chết vì cơ duyên là điều tất cả mọi người phải lường trước.

Cơ duyên và nguy hiểm tồn tại song song với nhau.

Nếu hắn không có được Hỗn Độn kim thân thì chưa chắc có thể sống sót được.

Tám vị Phật đà cũng muốn mượn Hỗn Độn kim thân của hắn để trú nhờ, hơn nữa còn muốn trấn áp hoàn toàn cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt, nếu không phải như vậy thì chưa chắc bọn họ đã ra tay trợ giúp hắn.

Ngay lúc Tô Minh đã định rời đi.

Đột nhiên nhìn thấy ở trung tâm có một tế đàn bỏ hoang, nhìn có vẻ giống y như đúc với dàn tế Thái Cổ ở bên ngoài, xem ra dàn tế này mới thật sự là nơi trấn áp cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt.

Có thể bị tám vị Phật đà liên thủ, sử dụng trận pháp Bát Bộ Thiên Long để mạnh mẽ trấn áp ở dàn tế Thái Cổ, chứng tỏ bản thân bảo vật này khủng khiếp đến cỡ nào.

Hắn đi tới trước dàn tế.

"Hả?"

Trong dàn tế, có một con hồ ly màu tím đang nằm đó, thân thể chỉ lớn bằng bàn tay, hơi thở yếu ớt, bộ lông màu tím trông rất xinh đẹp.

Trong dàn tế Thái Cổ lại xuất hiện một con yêu thú làm cho Tô Minh cảm thấy tò mò không thôi, hắn nhẹ nhàng nhấc con hồ ly màu tím ra khỏi dàn tế, bộ lông mượt mà giống như con lợn con, sờ vào rất thích tay.

"Ngươi và ta coi như có duyên với nhau, ta cứu ngươi một mạng vậy."

Tô Minh ôm hồ ly màu tím vào trong lòng, lập tức rời khỏi nơi này, những chuyện đã xảy ra ở đây chắc chắn sẽ không bị truyền ra ngoài, bởi vì những người biết được đã chết hết rồi.

Nhưng Tô Minh không biết.

Ngay khi hắn ôm hồ ly màu tím vào trong lòng ngực, hồ ly màu tím đã chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt toát lên một tia lạnh lẽo, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó cho nên nó không thể sử dụng lực lượng trong cơ thể, chỉ có thể nhắm mắt lại lần nữa.

Rời khỏi không gian dưới nền đất, bởi vì cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt đã bị trấn áp hoàn toàn trong thân thể hỗn độn cho nên sơn cốc không còn một tia sương đen, ngay cả tám tòa tượng đá cũng bị sụp đổ hoàn toàn.

Trước khi rời đi, Tô Minh ra tay hủy hoại triệt để dàn tế Thái Cổ.

Dưới ánh nắng chói chang, Tô Minh không lãng phí một giây một phút nào, ngoại trừ tu luyện Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết, còn tu luyện cả kiếm quyết Giả Cửu Kiếp và tám môn bí thuật Phật môn, cộng thêm cả Cửu Long Cửu Tượng Thuật, còn môn võ học của gia tộc, cấp bậc quá thấp.

Hắn hiểu rõ, tám môn bí thuật Phật môn mà tám vị Phật đà truyền thụ cho hắn là loại võ học cao cấp nhất, sao có thể lãng phí được.

Về phần căn bản, là Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết, gồm có chín tầng, hiện giờ hắn mới chỉ sờ đến phần bên ngoài của tầng thứ nhất, thậm chí còn chưa đạt tới đỉnh của tầng đầu tiên.

Nhưng vào lúc này, Tô Minh lại cảm nhận được bên trong tháp Hỗn Độn Thôn Phệ truyền tới một lực hút cường đại, biết được Tháp Linh đang kêu gọi chính mình, hắn không hề phản kháng lại, chỉ trong nháy mắt toàn bộ thân thể hắn đã tiến vào trong tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.

Hiện tại hắn không thể tự mình tiến vào trong tháp Hỗn Độn Thôn Phệ, chỉ có thể đợi Tháp Linh kêu gọi mới có thể kéo hắn vào trong tháp.

Nếu một ngày kia, hắn có thể tùy ý ra vào trong tháp Hỗn Độn Thôn Phệ, như vậy thế giới bên trong tháp chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu gặp phải kẻ mạnh không thể chống cự lại được, hắn có thể trực tiếp trốn vào trong tháp, chắc chắn không ai có thể làm gì hắn được.

Thế giới trong tháp.

Bóng người ảo ảnh trước mặt là Tháp Linh, đến bây giờ Tô Minh cũng không biết Tháp Linh của tháp Hỗn Độn Thôn Phệ là nam hay nữ.

"Tháp Linh, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

Tháp Linh gật đầu, cười nói: "Chúc mừng chủ nhân đã đạt được cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt và chín mũi tên Thí Thần Tuyệt Cốt, cộng thêm chủ nhân đã hoàn toàn dung hợp ba Huyết Luân, Tháp Linh căn cứ theo quy tắc của thế giới trong tháp, đặc biệt khen thưởng cho chủ nhân Tam Thiên đan đạo."

"Luyện đan?"

"Đúng thế, Tam Thiên Đan Đạo ẩn chứa luyện đan đại đạo, chỉ cần chủ nhân có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được Tam Thiên Đan Đạo, là có thể đạt tới luyện đan đại đạo, luyện chế ra đan dược đỉnh cấp trong thế gian."

"Đây là lò Càn Khôn, coi như phần thưởng thêm cho chủ nhân."

Trong tay hắn xuất hiện một cái lò nhỏ, Tô Minh không cảm thấy xa lạ với luyện đan sư, ở Đông Hoang có mấy loại người, có địa vị cao thượng áp đảo so với võ giả.

Một là trận pháp sư, hai là luyện đan sư, ba là luyện khí sư, bốn là phù sư, chỉ là muốn trở thành một trong bốn loại người này cần phải có thiên phú kinh người, không phải ai cũng có thể làm được.

Đặc biệt là luyện đan sư, yêu cầu về thiên phú càng khắc nghiệt hơn, Tô Minh cũng không biết bản thân mình có thiên phú luyện đan hay không, có điều Tháp Linh đã thưởng Tam Thiên Đan Đạo cho hắn, vậy thì hắn phải cố gắng nắm lấy.

"Chủ nhân, luyện đan cần có dị hỏa, trên thế gian này có ngàn vạn loại dị hỏa, chủ nhân cần phải tự mình đi tìm, còn những ngọn lửa bình thường khác, chủ nhân chỉ cần học sơ qua một chút về Tam Thiên Đan Đạo là có thể ngưng tụ ngọn lửa, bắt đầu luyện đan."

"Ta hiểu rồi."

Rời khỏi thế giới trong tháp, trong đầu Tô Minh đã xuất hiện phương pháp tu luyện Tam Thiên Đan Đạo, hắn cố nén niềm hưng phấn, bắt đầu học tập.

Điều cần làm lúc này là tu luyện Tam Thiên Đan Đạo, ngưng tụ ra ngọn lửa, nếu không làm được thì chuyện luyện đan chỉ là nói hão mà thôi.

Hoàng hôn buông xuống.

Tô Minh cảm thấy rất mệt mỏi, đứng dậy vươn vai duỗi tay, sau đó tiện tay bắt một con thú hoang để nướng ăn.

Hắn vừa ăn thịt nướng vừa quan sát con hồ ly màu tím nằm trong lòng bàn tay mình, càng nhìn càng thấy thích, hắn quyết định nhận nuôi con hồ ly màu tím này.

Nhưng mà hơi thở của con hồ ly màu tím này quá yếu ớt, cứ để như vậy thì không biết nó còn sống được bao lâu, nói không chừng đến sáng mai là nó ngỏm mất rồi.

"Cả người ngươi toàn màu tím, hay là để ta đặt tên cho ngươi."

Tô Minh ngẫm nghĩ, nói: "Về sau ta gọi ngươi là Tiểu Tử nhé."

Hồ ly màu tím chậm rãi mở mắt ra, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt.

"Được rồi, sau này ngươi cứ đi theo ta, để ta đi tìm ít linh thảo cho ngươi đã, hay là đi mua sắm đan dược nhỉ."

Hiện tại hắn còn chưa ngưng tụ ra ngọn lửa, cho nên không thể luyện đan được, chỉ có thể đi mua bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.