(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Tống Thải VI siết chặt nắm đấm, suýt không kiềm chế được cơn giận trong lòng.
Tống Nhã Đình… Sao chị ta dám! Sao chị ta lại dám có gương mặt như thế!
Một nghệ sĩ nhỏ bên cạnh thắc mắc: “Vi Vi? Cô sao vậy? Cô biết cô ấy hả?”
Tống Thải Vi cố gắng lấy lại bình tĩnh, cười đáp: “… Có quen biết”.
Đúng lúc này Tống Nhã Đình cũng nhìn qua, thiếu nữ đẹp như hoa có làn da trắng như tuyết nở một nụ cười mỉa mai với cô ta, khiến máu toàn thân Tống Thải Vi sôi trào.
Nhưng cuối cùng cô ta vãn dịu dàng cười một tiếng, trông có vẻ rất ngạc nhiên: “Chị ư?! Sao chị lại ớ đây?!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn sang, mặc dù Tống Nhã Đình và Tống Thải Vi đều họ Tống, nhưng ngoại hình của hai người lại không giống nhau chút nào.
Tống Thải Vi rất đẹp, cũng thuộc mức trung bình trong giới giải trí, nhưng khi cô ta đứng cạnh Tống Nhã Đình… quả thật không hề đáng chú ý.
Cùng chung bố mẹ với nhau, cớ sao lại sinh ra hai đứa con gái khác nhau một trời một vực thế này?
Nhưng Tống Nhã Đình không vạch trần Tống Thải Vi, cô cũng cười nhạt, nói: “Chị cũng cảm thấy rất có hứng thú với giới giải trí nên tới xem thử”.
Tống Thải Vi thầm nghiến răng.
Cô ta nghĩ thầm chẳc chắn con khốn này đã có mưu đồ từ trước.
Thảo nào chị ta lại dám cược với Triệu Huyên, hoá ra chị ta chính là diễn viên đóng vai Kinh Tuyết, muốn xin chữ kí của Lục Kiến Thân cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Tống Nhã Đình khẽ đảo mắt làm cho người ta liên tưởng đến cảnh hoa đào dưới cơn mưa phùn tháng ba ở Giang Nam, long lanh hút hồn người khác, giọng nhẹ nhàng: “Vi Vi, trông em có vẻ không vui lắm? Chị vào đoàn làm phim mà em không chào đón chị à?”
Chiêu thảo mai này vốn được Tống Thải Vi sử dụng rất thường xuyên, nhưng bây giờ lại để Tống Nhã Đình giành trước.
Tống Thải Vi vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt cô ta chỉ có thế cười: “Đâu có, chị tới em vui còn không hết đây này. Đây cũng là lần đầu tiên em tới đoàn làm phim lớn thế này, chị đến thì vừa khéo chúng ta có thể bầu bạn với nhau”.
Tống Nhã Đình nói bóng gió: “Em vui là tốt rồi”.
Lương Mạn nhìn Tống Thải Vi rồi lại nhìn sang Tống Nhã Đình: “Hai người là chị em ruột hả?”
Tống Nhã Đình cười đáp: “Cùng bố khác mẹ ạ”.
Lương Mạn hiểu rõ “ồ” một tiếng, sau đó khoác tay Tống Nhã Đình, bảo: “Em không được bỏ chị để đi theo em gái của em đâu đấy”.
“Làm sao em dám cướp người với ảnh hậu chứ”, Tống Thải Vi nhanh chóng cười xoà: “Ảnh hậu thích chị em, vậy để chị ấy theo chị đi ạ”.
Nhưng trong lòng cô ta lại hận muốn chết, con khốn Tống Nhã Đình này giỏi thật, không ngờ chị ta vừa tới đoàn làm phim đã làm thân với ảnh hậu Lương Mạn rồi!
Lương Mạn cười VỚI Tống Thải Vi, sau đó kéo Tống Nhã Đình đi.
Đợi người ít đi, Lương Mạn mới nhẹ giọng hỏi: “Quan hệ giữa em với cô em gái kia không tốt lắm thì phải? Chị có thế cảm nhận được em rất ghét cô ta”.
Tống Nhã Đình ngẩn ra.
Lương Mạn phụt cười: “Chị có thể sống tốt trong cái giới này là nhờ vào trực giác của mình đấy. Chị có thế nhạy bén nhận thấy được cảm xúc của ai đó, lúc nãy khi nhìn thấy Tống Thải Vi, em tỏ ra rất căm ghét”.
Tống Nhã Đình trả lời: “Cùng bố khác mẹ, quan hệ sẽ không thể nào tốt được”.
Lương Mạn vỗ vai cô, nói: “Cô em gái đó của em không phải dạng hiền lành gì đâu, em cẩn thận một chút nhé”.
Hai người vừa mới quen biết không lâu mà Lương Mạn đã có thể nhắc nhở cô thế này, Tống Nhã Đình nở nụ cười từ tận đáy lòng, khẽ đáp: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn chi Man a.”
Lương Mạn ngẩng đầu nhìn cô, nét đẹp của Tống Nhã Đình là kiểu khó phân biệt được nam nữ, cho dù biết rõ cô là một cô gái nhưng vẫn khiến người ta mê đắm một cách mất kiểm soát.
Lương Mạn đột nhiên đỏ mặt, ho khan một tiếng: “Không cưới thì đừng có tán tỉnh, em mà còn vậy nữa là chị sẽ yêu em thật đó”.
Những đoàn làm phim khác tổ chức lễ khai máy chắc chắn sẽ có phóng viên góp mặt, nhưng đạo diễn Quách không thích bầu không khí ồn ào nên đã từ chối lời phỏng vấn của phóng viên, mấy diễn viên chính dâng hương là coi như xong.
Đạo diễn Quách mở một cuộc họp động viên, ngày kia “Ca Tần Đào Hoa” sẽ chính thức quay, hi vọng tất cả mọi người có thể cố gắng thể hiện ra thực lực chân chính của mình, ông ta uống ừng ực bát canh gà rồi cả đoàn đi liên hoan.
Đạo diễn Quách mời khách, người của đoàn làm phim ngồi kín khoảng mười bàn. Tống Nhã Đình vừa định ngồi đại xuống một cái bàn, Lương Mạn đã tới dẫn cô đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");