(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
“Nghe nói đó còn là đội luật sư siêu cấp, hiện tại phía công ty đang đàm phán với bọn họ. Được biết đốl phương rất có thế lực, công ty quảng cáo cũng không dám tiếp tục hợp tác với chúng ta nữa…
Cảnh Lãng cả giận nói: “Rất có thế lực? Cái con nhóc quái dị kia trông giống với người rất có thế lực lẳm à?”
Vương Lượng nói: “Hình như cô ấy là nghệ sĩ dưới trướng Thần Tinh…”
Cảnh Lãng nói: “Thần Tinh? Thần Tinh đã sụp mấy năm nay rồi, tôi còn sợ Thần Tinh à? Giờ đl tìm một công ty quảng cáo khác, tôi cũng không tin không làm được gì con nhóc quái dị kia. Ông đây có rất nhiều tiền, anh cứ đi thuê đi!”
Mặt Vương Lượng xanh mét, anh ta vốn muốn nói với cảnh Lãng chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều so với tướng tượng, nhưng nhìn thái độ của cảnh Lãng thì có vẻ như không nghe vào tai rồi, vì thế anh ta dứt khoát câm miệng, lấy điện thoại ra gọi cho một công ty khác.
Đúng lúc này, có tin tức mớl hiện lên trên vveibo, anh ta liếc nhìn liền thấy hai chữ “Cảnh Lãng”.
Mắt Vương Lượng trợn trừng, vội ấn vào xem thì thấy tít là: cảnh Lãng mua công ty quảng cáo bôi đen người mới.
Trong bài đăng trên vveibo có công bố ghi chép giao dịch cùng trao đổi giữa Vương Lượng và công ty quảng cáo.
Thân là người đại diện của cảnh Lãng, Vương Lượng cũng khá nổi tiếng trong giới, có không ít người biết số di động cùng vvechat của anh ta, cho nên đoạn hội thoại kia chính là bằng chứng.
Bài đăng này được đăng lên bới tài khoản weibo chính thức của công ty quảng cáo, bài viết không chỉ công khai những hành động của Vương Lượng, mà còn gửi lời xin lỗi đến Tống Nhã Đình. Phải nói cách dùng từ vừa thành khẩn vừa khép nép hệt như Tống Nhã Đình là bà cô của bọn họ vậy.
Vương Lượng tức đến nổi phổi, nhưng vẫn ấn mớ bình luận xem, quả nhiên bên trong ồn ào vô số kế, hot nhất hẳn là bình luận đang đứng đầu bảng: Nhân vật Kinh Tuyết bị người khác giật mất, Cảnh Lãng liền lộ mặt thật? Buồn nôn.
Bình luận này có đến mấy ngàn phản hồi:
“Không phải chủ topic nói là người đại diện làm à? Con mắt nào của bạn thấy là Lãng Lãng của chúng tôi sai khiến hả?”
“Nhân vật Kinh Tuyết này vốn phù hợp với Lãng Lãng, là do cái người quái dị kia bày trò cướp đi nhân vật của Lãng Lãng, đừng nói không phải Lãng Lãng mua truyền thông, dù là chính anh ấy mua thì cũng là làm đúng đấy!”
“Lầu trên hơi quá rồi, mua truyền thông bôi nhọ người ta lén phén với đạo diễn là chuyện rất đáng khinh đấy, tam quan có vấn đề hả?”
“Ha ha, ai mà biết cái người quái dị kia có thật sự lén phén với đạo diễn hay không? Nếu không phải dựa vào cơ thể thì sao nhân vật Kinh Tuyết này lại đến phiên cô ta?”
“Bất kể người sắm vai Kinh Tuyết có lén phén với ai đi nữa thì việc Lãng Lãng của mấy người mua truyền thông để bôi đen người khác cũng là sai trái, fan não tàn đừng có ớ đây mà tấy trắng”.
“Tẩy trắng cái má cưng, tao thấy mày mới là fan não tàn của cái con nhóc quái dị đó đấy! Sao hả? Mày ngủ với nỏ rồi hay sao mà ra mặt giúp nó vậy?”
“Trắng biến thành đen rồi, hình tượng của cảnh Lãng đã sụp đổ, thủ đoạn quá bỉ ổi!”
Càng xem, gân xanh trên trán Vương Lượng càng gồ lên.
Anh ta lăn lộn trong ngành giải trí đã nhiều năm nhưng mãi vẫn không phát triển được. Vất vả lắm mới tìm được một hạt mầm tốt như cảnh Lãng, vốn định toàn tâm toàn ý nâng anh chàng này thành vua màn ảnh, cho nên Vương Lượng hết sức cấn thận và tận tâm trong mọi vấn đề liên quan đến cảnh Lãng, đặc biệt là hình tượng, hướng cảnh Lãng đi theo hình tượng tiên nhân lạnh lùng mà trong trẻo, tựa như hoa sen thanh khiết, không nhiễm bụi trần.
Có không ít nữ sinh say mê hình tượng này đến chết đi sống lại, nhưng chỉ vì một bài đăng weibo của công ty quảng cáo mà tất cả những gì bọn họ dày công gây dựng đều sụp đổ.
Vương Lượng giận không có chỗ phát, lập tức gọi điện cho tổng giám đốc công ty quảng cáo, giọng anh ta cực kỳ khó chịu: “Anh có ý gì hả? Công khai đoạn hội thoại à? Làm vậy rồi sau này các người đừng mơ tưởng lăn lộn trong giới giải trí nữa!”
Tống giám đốc cũng khổ không thể tả, anh ta nói: “Anh Vương à, tôi không có ý định bẫy anh đâu, nhưng nếu tôi không đăng bài viết đó thì đừng nói đến chuyện sau này lăn lộn thế nào, e rằng ngay cả cái mạng tôi cũng không giữ được đấy!”
Vương Lượng nhíu mày, hỏi: “Anh có
ý gì?”
Tổng giám đốc giữ kín miệng, không có ý định tiết lộ.
Nhưng trước khi cúp máy, anh ta nói: “Nể tình chúng ta quen biết đã nhiều năm, tôi khuyên anh đừng có trêu vào người mới kia nữa, cô ấy không phải là người mà anh có thế đụng được đâu!”
Nói xong anh ta liền cúp điện thoại.
Vương Lượng gần như giận điên lên, anh ta ném mạnh điện thoại lên ghế sofa: “Mẹ kiếp! Thứ gì!”
Cảnh Lãng hỏi: “Sao vậy?”
Vương Lượng thuật lại mọi chuyện, sắc mặt Cảnh Lãng hết sức khó coi: “Tôi thấy anh ta thu tiền của con nhóc quái dị kia rồi! Nếu anh ta đã không nhận thì tìm chỗ khác, còn có hot search kia nữa, anh liên hệ xử lý đi”.
Vương Lượng lập tức gật đầu:
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");