(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Nhã Đình bị đau nên nhíu mày.
Thời Minh Quang vùi đầu vào cổ cô, chiếc răng sắc nhọn đâm rách phần da trên xương quai xanh của cô, máu lập tức chảy ra.
Người này đúng là dã thú! Động một chút là cắn người ngay!
Thậm chí Tống Nhã Đình còn nghĩ Thời Minh Quang sẽ nuốt chửng cô vào bụng luôn.
Anh hạ giọng bảo: “Cho cô thêm một cơ hội cuối cùng”.
Sống chết đang nằm trong tay người khác, Tống Nhã Đình có thế cảm nhận được chiếc răng sắc nhọn ấy còn kề sát trên da mình, như thể một khi nghe thấy câu nào không vừa ý từ trong miệng cô, chiếc răng nanh này sẽ đâm thủng động mạch chủ của cô rồi hút cạn máu trong người cô.
Tống Nhã Đình cắn khoé môi, dứt khoát đưa tay ra ôm lấy eo Thời Minh Quang, nũng nịu đáp: “Em sợ thật mà”.
Thời Minh Quang ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tống Nhã Đình diễn xuất cực giỏi, trong mắt cô lập tức xuất hiện ánh nước long lanh, cứ như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Giọng cô nghe vừa tủi thân vừa đáng thương: “Rõ ràng cậu ba chê em không cho em ngủ chung với anh, em không còn cách nào khác, chỉ có thể ngủ một mình thôi…”
Cô cố gắng dằn cảm giác nổi da gà xuống, cọ gò má lên cằm anh như một loài động vật nhỏ, khẽ nói: “Cậu ba, rõ ràng là lỗi của anh mà”.
Thời Minh Quang: “…”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Cô phản công cũng giỏi đó”.
Tống Nhã Đình: “Em nào có!”
Thời Minh Quang không nói lời nào, cứ nhìn cô chằm chằm như thế.
Tống Nhã Đình lạnh sống lưng, tất cả các tế bào trên người cô đều đang kêu gào muốn chạy trốn.
Cô biết rõ con thú dữ đang đè trên người mình đáng sợ đến mức nào, nhưng cô cũng biết rõ bản thân mình không thể trốn thoát.
Mãi cho đến khi Tống Nhã Đình cảm thấy mình sắp đi đời, Thời Minh Quang đột nhiên thả cô ra, lạnh lùng nói: “Chỉ bằng cô mà muốn ngủ chung giường với cậu đây á? Cút qua đây ngủ dưới đất đi”.
Tống Nhã Đình:
Mặc dù thoát nạn thành công, nhưng cô cũng thực sự rất muốn bịt miệng của tên đàn ông chết tiệt này lại.
Dỏng tay lên mà nghe anh ăn nói kiểu gì đi kìa?
Một cô gái xinh đẹp như hoa, da trắng như tuyết như cô sao lại không xứng ngủ chung giường với anh chứ?!
Kêu ca thì kêu ca thế, Tống Nhã Đình chỉ có thể chấp nhận số phận ôm gối đi theo sau Thời Minh Quang, sang phòng anh ngủ dưới đất.
May mà mùa này không lạnh, ngủ dưới đất cũng sẽ không bị cảm, nếu không thì cô sẽ gửi lời “hỏi thăm sức khoẻ” đến cả nhà Thời Minh Quang luôn đấy.
Tang Du ở ngoài tình cờ trông thấy Thời Minh Quang dẫn Tống Nhã Đình về phòng, anh ta hết sức kinh ngạc, nói bụng cuối cùng cậu ba cũng thông suốt, biết tìm phụ nữ rồi ư?
Sau đó anh ta trơ mắt nhìn cậu ba Thời sai cô nàng xinh đẹp này trái… chăn nằm ngủ dưới đất.
Tang Du:
Nhìn cậu ba Thời đang nằm ngủ rất bình yên trên giường, rồi lại nhìn sang Tống Nhã Đình cũng đang nằm ngủ rất bình yên dưới đất, Tang Du cảm thấy cậu ba nhà mình không còn thuốc chữa nữa rồi.
Ngày hôm sau, khi Tống Nhã Đình thức dậy, cô phát hiện điện thoại của mình liên tục đổ chuông.
Mấy chục cuộc gọi đều đến từ Điền Ngọc, sau đó có thể là do thấy cô ngủ không gọi được, ông ta bèn gửi tin nhắn VVeChat, bảo cô xem tin hot search trên Weibo.
Tống Nhã Đình ngồi trên bàn ăn, sau khi trả lời tin nhắn của Điền Ngọc, cô nhướng mày, đã đoán được là chuyện gì.
Cô chậm rãi mở Weibo lên, nhìn thấy tin tức được tìm kiếm nhiều nhất có tiêu đề là…
“Kinh Tuyết sẽ được đóng bới nữ diễn viên?!”.
Tin hot search thứ hai là “Cuối cùng Quách Khánh Chí vẫn điên rồi”.
Mấy tin tức hot search kế tiếp đều có chủ đề tương tự, vì vậy có thể thấy được độ hot của nó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");