(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cổ đông đứng lên bị nghẹn, ông ta cắn răng nói: “Tống Nhã Đình! Cô có thể hiểu chuyện một chút không hả? Công ty không phải là nhà, không hề đơn giản như cô nghĩ! Cô ngoan ngoãn nhận một ít lợi tức đi, mẹ và em gái cô cũng không hề bạc đãi cô!”
Sẽ không bạc đãi?
Ngay cả Thần Tinh cũng muốn cướp đi mà còn nói là không bạc đãi?
Tống Nhã Đình đè nén hận ý trong lòng, nói: “Các chú, tôi đã nói rõ, nếu các người không tin tôi, cảm thấy tôi là phế vật, không thể lãnh đạo công ty thì cứ bán cổ phần đi”.
“Giá tiền cứ dựa theo giá của Tống Thải Vi, vừa khéo, tối qua mẹ tôi có báo mộng, nói là nếu có người dám cướp đi Thần Tinh, bà có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đó”.
Uông Tâm Nhụy cười gượng: “Việc
“Dì à”, Tống Nhã Đình mỉm cười với Uông Tâm Nhụy, ánh mắt cô rét lạnh, hệt như một đầm nước sâu: “Hôm nay tôi sẽ nói rõ, dù Tống Nhã Đình này có chết đi, Thần Tinh có phải đóng cửa thì nó cũng sẽ không bao giờ đổi chủ, đây là vật do mẹ tôi để lại, bất kể thế nào tôi cũng sẽ giữ vững nó”.
“Đình Đình! Sao con lại không hiểu chuyện như vậy?”, Uông Tâm Nhụy đau lòng nói: “Chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho con! Con có biết là em gái con đã bỏ ra bao nhiêu để thu mua Thần Tinh hay không? Nó đã bán gần hết đồ trang sức rồi đấy, chỉ là vì muốn cứu sống Thần Tinh mà thôi, con không cảm kích thì cũng thôi đi, sao còn ra tay đánh con bé!”
Tống Thải Vi lập tức rơi nước mắt: “Mẹ… mẹ đừng nói nữa… chị không cố ý đâu mà…”
Uông Tâm Nhụy nói: “Con đừng có che chở cho nó mãi như thế! Con xem nó là chị, nhưng nó có xem con là em gái không?”
Các cổ đông đều chỉ trích Tống Nhã Đình.
Tống Nhã Đình lạnh lùng nói: “Bán đồ trang sức để cứu Thần Tinh? Tống Thải Vi, tiền cô bỏ ra cùng lắm chỉ tầm trăm ngàn tệ, còn chưa đủ mua cái đồng hồ trên cổ tay cô đấy, đúng không?”
Tống Thải Vi sững sờ, vô thức bịt kín cái đồng hồ trên cổ tay mình.
Tống Nhã Đình nhướng mi: “Có một triệu để mua đồng hồ, lại dùng không đến một trăm ngàn để mua công ty của chị mình… Em gái à, em đối tốt với chị quá đấy!”
Tống Thải Vi: “…”
Các cổ đông đương nhiên cũng biết nhìn hàng, không khỏi đều có hơi xấu hổ.
Uông Tâm Nhụy âm thầm nghiến răng, không ngờ Tống Nhã Đình bị nhốt vào tù hai tháng vậy mà lại biến thành kẻ khó giải quyết như vậy.
Hôm nay không thể lấy được Thần Tinh rồi, đành phải bắt tay từ một phương diện khác thôi.
Bà ta khổ sớ nói: “Đình Đình, chúng ta không nói vấn đề này, em gái của con thu mua Thần Tinh là có ý tốt, nhưng con không hề hỏi một tiếng đã ra tay đánh người, mau xin lỗi em gái con đi”.
“Tôi không làm gì sai, sao phải xin lỗi!”
Tống Nhã Đình đứng lên, chợt nhớ đến điều gì đó, cô nói: “Đúng rồi, Tống Thải Vi, hôn phu của chị mình có phải là cảm giác đặc biệt hơn hay không?”
Sắc mặt Tống Thải Vi tái nhợt: “Cái… cái gì?”
Tống Nhã Đình nớ một nụ cười trào phúng: “Cô thật sự cho rằng tôi không biết mấy chuyện hư hỏng mà cô và cái tên Tô Trạch Phong kia đã làm à?”
Tống Thải Vi chột dạ: “Chị! Sao chị lại nói như vậy? Em và anh Trạch Phong không có gì cả! Chị đừng có vu oan cho người khác trắng trợn như vậy!”
Tống Nhã Đình bước đến gần Tống Thải Vi, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Tôi không nói oan cho cô đâu, không phải bản thân cô rõ ràng nhất à? Em gái à, người đang làm, trời đang nhìn đấy, mắc nợ thì cuối cùng cũng phải trả”.
Nói xong, cô bước ra khỏi phòng họp, đế lại Tống Thải Vi tức đến phát khóc cùng đám cổ đông đầy hoang mang, khiếp sợ.
Điền Ngọc đuổi theo Tống Nhã Đình, thấp giọng nói: “Đình Đình… Sao cháu lại trở mặt với bọn họ?”
Tuy ông ta vẫn biết Uông Tâm Nhụy và Tống Thải Vi không phải người tốt, nhưng dù gì hiện tại hai mẹ con nhà họ Tống cũng là nhân vật trung tâm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");