Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 37: Cô ta không xứng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cậu cứ đồng ý với tôi đi”, Tống Nhã Đình nói.

Giờ cuộc sống của cô rất rối loạn, không thể để ông bà ngoại thấy cô chật vật như vậy được.

Cô cuối cùng cũng sẽ trở về nhà họ An, nhưng phải về một cách vẻ vang.

An Tuế Tuế nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, gật đầu đáp: “Được, tôi đồng ý với cậu”.

Tống Nhã Đình CƯỜỈ nói: “Cảm ơn cậu”.

An Tuế Tuế xua tay: “Đây cũng không phải chuyện to tát gì”.

Chuông vào lớp vang lên, thầy cô bắt đầu lên lớp.

Tống Nhã Đình ngáp một cái, ghé vào trẽn bàn bát đầu ngủ bù, lúc cô đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy An Tuế Tuế nói:”… Tô Trạch Phong đến kìa!”

Điều này nằm trong dự đoán của Tống Nhã Đình nên cô cũng không bất ngờ.

Cô ngẩng đầu nhìn sang, chí thấy Tô Trạch Phong bước đến dưới ánh nhìn của mọi người.

Anh ta rũ mắt nhìn Tống Nhã Đình, ôn hòa nói: “Đình Đình, chúng ta nói chuyện nhé?”

Tống Nhã Đình chậm rì rì vuon vai hỏi: “Nói cái gì?”

Tô Trạch Phong nhìn xung quanh nói: “Chúng ta đối chỗ khác nói nhé?”

“Có chuyện gì ám muội mà cần đối nơi khác nói?”, Tống Nhã Đình nhàn nhạt nói: “Muốn nói thì nói, không nói thì cút”.

Tô Trạch Phong chưa từng bị Tống Nhã Đình đối xử như vậy bao giờ, nếu là trước đây thì cô đã tung tăng đỉ theo mình từ lâu rồi.

Tỏ Trạch Phong đang định nối giận, nhưng nghĩ đến có chuyện muốn nói với Tống Nhã Đình lại nhịn xuống bảo: “Được, vậy nói ở đây luôn”.

Anh ta kéo ghế ngồi xuống nói: “Đình Đình, chắc em cũng biết gần đây Vi Vi phát triển rất tốt trong giới giải trí”.

Quả nhiên là vì chuyện kia.

Tống Nhã Đình còn không thèm ngước mắt lên hỏi lại: “Thì sao?”

“Em ấy vần chưa ký hợp đồng với công ty nào hết nên rất bất tiện, nhưng glờ các công ty quản lý bên ngoài có rất nhiều quy tắc, gò bó tay chân, còn có cả những hợp đồng ngang ngược, tụi anh đều không muốn em ấy ký hợp đồng với bên ngoài…”

Tô Trạch Phong liếm môi nói tiếp: “Chẳng phải mẹ em đế Thần Tỉnh lại cho em hả? Dù sao nó cũng chẳng có tác dụng gì trong tay em, hay em đưa cho Vi Vi đi. Công ty của mình thì em ấy cũng dễ dàng phát triển hơn”.

Tống Nhã Đình im lặng một lúc lâu, cứ thế nhìn Tô Trạch Phong mãi đến khỉ anh ta cau mày hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì”, chỉ là muốn xem sao da mặt anh lại dày như vậy.

Tống Nhã Đình lười biếng cười: “Là Tống Thải Vỉ bảo anh đến hả?”

“… đúng vậy”, Tô Trạch Phong đáp: “Nhưng chuyện này là hai bên cùng có lợi, em có thế giữ lại 5% cố phần công ty, chờ Thần Tinh phát triển, em chỉ cần nhận tiền chia hồng là được, chẳng phải vô cùng có lời sao?”

Có lời?

Tôi tặng không 43% cố phần công ty cho Tống Thải Vỉ, chí glữ lại 5% mà gọl là cùng có lợi, có lời?

Tống Nhã Đình cảm thấy logic của Tô Trạch Phong thật sự rất buồn cười.

Cô chống cằm, cười khanh khách nói: “Thần Tinh đúng là không có tác dụng gì trong tay tôi, nhưng dù nó có đóng cửa trong tay tõi thì tôi cũng sẽ không cho Tống Thải Vi, anh hiểu không?”

“… cái gì?”, vài giây sau Tỏ Trạch Phong mới kịp phản ứng lại, Tống Nhã Đình vậy mà lại từ chối đề nghị của mình!

Anh ta còn tưởng rằng chỉ cần mình mở miệng thì chuyện này chắc chắn sẽ thành công, dù sao Tống Nhã Đình cũng thích mình như vậy…

Nhưng giờ, Tống Nhã Đình thế mà lại không chú do dự từ chối anh ta!

Tỏ Trạch Phong nén giận bảo: “Đình Đình, em đừng quậy, Thần Tinh là tài sản mẹ đế lại cho em, em thật sự muốn trơ mắt nhìn nó đóng cửa ư?”

Tống Nhã Đình nói: “Anh cũng biết Thần Tinh là thứ mẹ để lại cho tôi, nếu là của tôi thì tôi muốn làm gì thì làm”.

Cô híp mắt nói tiếp: “Tựa nhưtôi có một miếng thịt, dù có cầm đi cho chó ăn cũng sẽ không cho Tống Thải Vi ăn, vì cô ta không xứng”.

“Tống Nhã Đình!”, gân xanh trên trán Tô Trạch Phong giật giật: “Vi Vi là em gáỉ em, sao em có thể nói em ấy như vậy?”

“Đây còn dễ nghe chán”, Tống Nhã Đình cười khẽ bảo: “TÔI còn có thế nól khó nghe hơn kìa, muốn nghe không?”

Tô Trạch Phong bị cô chọc tức đến buột miệng thốt ra: “Em… em đúng là bùn nhão không trét nối lên tường!”

Tống Nhã Đình nhàn nhạt nói: “Nói hay lắm, tôi là bùn nhão, vậy anh và Tống Thải Vi cầu xin bùn nhão này thì tính là gì?”

Cô đến gần Tô Trạch Phong một chút, nhỏ giọng nói: “Bạn học này, thừa dịp giờtôỉ còn ăn nói nhẹ nhàng thì mau cút đi, đừng ép tôi phải nói ra những lời còn khó nghe hơn”.

Tô Trạch Phong siết chặt nắm tay, tức giận quát: “Em đúng là gàn bướng cố chấp!”

Anh ta nói xoay người rời đi, ghế dựa ngã xuống đất phát ra một tiếng vang dội.

Tống Nhã Đình dựng ghế lên, nhún vai với quần chúng hóng hớt xung quanh, thờ dài nói: “Nam thần nóng tính ghê”.

Mọi người không biết ban nãy cô và Tô Trạch Phong nóỉ cái gì, nhưng nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Tỏ Trạch Phong, lại ngó ung dung đủng đỉnh Tống Nhã Đình, trong lòng không khỏi tò mò…

Lẽ nào Tống Nhã Đình thật sự không thích Tô Trạch Phong nữa?

Tống Thải VI đứng ở cửa chờ Tô Trạch Phong, thấy anh ta đi ra thì vội hỏi: “Anh Trạch Phong, sao rồi?”

Tô Trạch Phong nghiến răng nói: “Cô ta không đồng ý”.

Tống Thải Vi sửng sốt, điều đó quả thật khác với tưởng tượng của cô ta, chẳng phải Tống Nhã Đình yêu Tô Trạch Phong muốn chết sao? Sao có thế từ chối yêu cầu của anh ta?

Tô Trạch Phong vẩn chưa hết giận: “Giờ cô ta quả thật là một nhỏ điên! Hoàn toàn chẳng thế nói chuyện được! Vi Vi, em trực tiếp bỏ tiền mua đi, trên tay Tống Nhã Đình chỉ có 48% cố phần công ty, em chỉ cần có được 52%, chẳng phải cô ta sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời em sao?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.