Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 30: Con gái là châu báu ngọc ngà




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); An Tuế Tuế chơi game gà đến mức nào, cả lớp số một đều biết, mọi người đều khỏng muốn cho cô ấy vào đội.

Nhưng mà Tống Nhã Đình lại chẳng hề tỏ ra mất kiên nhẫn, nói: “Cậu cứ ngồi bên trong lùm cỏ, đợi tôl đánh bọn họ xong rồi hãy ra nhặt đồ”.

An Tuế Tuế nghiêm túc gật đầu, bồng nhiên hoan hô một tiếng: “Tôi giết người rồi!! Lại còn là double kills!!”

Tống Nhã Đình cười nói: “ừm, cậu giỏi quá!”

Lưu Kỳ bĩu môi, trong bụng thầm nghĩ double kills chắc chắn là do Tống Nhã Đình nhường cho An Tuế Tuế.

Nếu không với khả năng của An Tuế Tuế thì còn chẳng bằng người mới chơi.

Bất thình lình, Tống Nhã Đình ngước mắt lên nhìn về phía cô ta.

Lưu Kỳ giật thót, Tống Nhã Đình trái lại nở một nụ cười: “Xem ra Tôn Khả Khả không thế cho cô được đáp án mà cô mong muốn”.

Lưu Kỳ thảm hại nói: “… đó là việc của tôi”.

“ừm”, Tống Nhã Đình gật đầu: “Quả vậy”.

Thế mà lại không hề có ý so đo với cô ta.

Trong lòng Lưu Kỳ lại cảm thấy không thoải mái.

Cô ta gây sự với Tống Nhã Đình rất nhiều lần, cô ta vốn cho rằng Tống Nhã Đình sẽ nhân cơ hội này mà sỉ nhục lấy vốn.

Nhưng mà Tống Nhã Đình lại chẳng nói gì cả, thậm chí còn chẳng châm chọc cô ta.

Cô ta đứng ở trước cửa một lúc, bổng nhiên nói: ‘Tống Nhã Đình, xin lồi”.

Tống Nhã Đình hờ hững ừ một tiếng.

Nước mắt của Lưu Kỳ không thể kiềm chế được nữa rơi như mưa.

Dù gì cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuốỉ, không chịu được sự túi thân này.

Cô ta nức nở nói: ‘Tôi biết cô sẽ không tha thứ cho tôi, tôi cũng biết bản thân mình ngu ngốc đến mức nào, tôi xin lỗi cô, còn việc chấp nhận hay không là việc của cô, tôi…”.

Tống Nhã Đình đứng dậy, đi đến cạnh cửa.

Cô cao hơn Lưu Kỳ một chút, rũ mắt nhìn về phía cô ta, sau đó nhấc tay lên vỗ vồ vào lưng cô ta, nói: “TÔI chấp nhận lời xin lỗi của cô, mặc dù cô quả thực chẳng thông minh gì cả, nhưng ít nhất cô rất chân thành”.

Lưu Kỳ ngây ra: “Cô… cõ nói thật

à?”

“ừm”, Tống Nhã Đình lấy một gói giấy ăn từ trong túi áo ra đưa cho cô ta: “Lau sạch mặt đi, con gái con đứa khóc xấu lắm”.

Mặt Lưu Kỳ thoắt cái đỏ bừng, tay chân vụng về nhận lấy gói giấy, ôm vào trong ngực.

Cô ta… vừa rồi tự nhiên lại thấy Tống Nhã Đình hơi ngầu!

Cô ta bị Tôn Khả Khả làm cho tức đến mức sinh ra ảo giác rồi sao!

Giọng nói tủl thân của An Tuế Tuế truyền đến: “Tống Nhã Đình, cậu rốt cuộc có mấy em gái thân thiết vậy”.

Tống Nhã Đình không nhịn được bật cười: “Sao nào?”

An Tuế Tuế vòng tay ôm lấy cánh tay cô: “Sao cậu lại đối xử với cô ta cũng tốt như vậy? Lúc trước cô ta bắt nạt cậu như vậy! Nếu là tôi, tôi còn lâu mới tha thứ cho cõ ta!”

Màu đỏ trên mặt Lưu Kỳ lập tức rút đi, đúng vậy, trước đây cô ta cảm thấy Tôn Khả Khả đã phải chịu oan ức, nên dù có bắt nạt Tống Nhã Đình thế nào thì cũng đáng đời.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thực là rất quá đáng.

Tống Nhã Đình cười khẽ, nói: “Con gái là châu báu ngọc ngà của thế gian, phạm chút sai lầm nhỏ mà thôi, nên được tha thứ mới đúng”.

Lưu Kỳ mấp máy môi: “…thật, thật không”.

‘Thật”, Tống Nhã Đình nói: “Chưa ăn trưa đúng không? Đi ăn chút gì đi, nếu không sẽ đau dạ dày đó”.

Lưu Kỳ mơ mơ màng màng đi rồi.

An Tuế Tuế chu môi nói: “Cậu cũng tốt tính quá đấy”.

Tống Nhã Đình chỉ cười không

đáp.

Đó là do cậu chưa từng nhìn thấy tôi lúc đối xử không tốt với người khác thôi, sợ là sẽ làm cậu phát khóc mất.

Mãi đến buổi tối khi tan học, Tống Nhã Đình vốn định bắt xe về nhà.

Nhưng vừa mới ra khỏi cống trường, cô đã nhìn thấy Tang Du, Tang Du vẫy tay với cô.

Tống Nhã Đình hơi bất ngờ, Tang Du vậy mà lại đích thân đến đón cô?

Tạm biệt An TuếTuế xong, Tống Nhã Đình xách cặp của mình đi về phía chiếc maybach màu đen, bồng nhiên sau lưng có người gọi cô lại: “Chị!”

Tống Nhã Đình quay đầu lại nhìn thấy Tống Thải Vi đang hốn hển chạy đến.

Cô ta dừng lại mỉm cười với Tống Nhã Đình: “Chị, hôm nay cùng nhau về nhà ăn cơm nhé? Bố lâu lắm rồi không gặp chị, nhớ chị mãi”.

“ông ấy nhớ tỏi?”, Tống Nhã Đình bật cười châm chọc: “ông ấy khỏng muốn tôi chết đi đã là may lắm rồi”.

Nụ cười của Tống Thải Vỉ cứng ngắc, nói: “Chị, sao chị lại nghĩ nhưthế, em biết là giữa chị và bố có hiểu lầm, nhưng mà hai người dù gì cũng là bố con ruột mà…”.

Tống Nhã Đình nhớ đến em trai Tống Trì Thanh vần còn đang ờ nhà họ Tống, nói: “Ngày khác tỏi sẽ về”.

Tống Thải Vi thờ phào một hơi, cô ta sợ Tống Nhã Đình bây giờ đã bám được vào nhà họ Thời thì sẽ không coi nhà họ Tống ra gì nữa, nếu như Tống Nhã Đình hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát thì cũng là một rắc rối.

Tống Nhã Đình nói: “Còn việc gì không? Không còn việc gì thì tôi đi trước”.

“Chị, anh Trạch Phong anh ấy…”.

Tống Thải Vi cắn mỏi, liếc nhìn Tang Du một cái, rồi lại nhanh chóng sửa miệng nói: “Không có gì, chị đi đi”.

Nhưng không nghĩ đến kiểu muốn nói lại thôi này chẳng thể khiến cho Tang Du hiếu kỳ dò hỏi thêm, ngược lại còn khiến cho cửa kính ở ghế sau hạ xuống, lộ ra gương mặt tinh tế như thiên thần người đàn ông.

Chỉ là gương mặt đó băng lạnh xa cách, chẳng có chút cảm xúc nào, ảm điệu giọng nói lạnh lùng: “Tỏ Trạch Phong, làm sao?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.