(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giờ phút này, nam thần cau mày, đầy mặt tức giận, siết chặt năm tay.
Anh ta kiềm nén cơn giận nhìn về phía Tống Nhã Đình quát: "Cô còn ngại chưa đủ mất mặt hả?”
Tô Trạch Phong cũng có nghe nói chuyện giữa cô và Tôn Khả Khả, vốn định đợi mình trở về sẽ khuyên bảo cô.
Nhưng giờ, Tống Nhã Đình thế mà lại gây chuyện, bắt nạt 'Tôn Khả Khả ngay trong lớp!
Vốn dĩ, Tô Trạch Phong còn đang không tin, vừa nghe thấy chuyện này đã lập tức chạy đến. Kết quả, vửa đến đã thấy Tôn Khả Khả khóc lóc xin lỗi.
Tôn Khả Khả là một cô gái nhút nhát, cô ta sẽ làm chuyện gì sai mà cần phải xin lỗi Tống Nhã Đình?
Vừa thấy chính là do Tống Nhã Đình ép cô ta!
Trong mắt Tô Trạch Phong tràn ngập sự thất vọng, mình càng nhường nhịn Tống Nhã Đình, chỉ khiến cô ngày càng kiêu ngạo ương ngạnh thôi ư?
'Tống Nhã Đình nhìn Tô Trạch Phong, bỗng dưng nở nụ cười: "Tôi mất mặt? Anh biết Tôn Khả Khả đã làm gì không?"
Tôn Khả Khả càng khóc dữ dội hơn, căng thẳng nhìn Tống Nhã Đình: "Tôi..."
Tô Trạch Phong trực tiếp nói: "Cô ấy làm cái gì? Cô đã ép cho cô ấy phải tự sát còn chưa đủ hả? Tống Nhã Đình, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, sự yêu thích của cô quả thật là quá nặng nề với tôi..."
'Tống Nhã Đình nhàn nhạt nói: "Vừa hay, sau này tôi sẽ không thích anh nữa".
Tô Trạch Phong sửng sốt: "... cô nói cái gì?"
"Tôi nói, tôi sẽ không thích anh nữa", Tống Nhã Đình bình tĩnh hỏi lại: "Hiểu chưa?”
Rõ ràng đây là chuyện mà mình vẫn luôn chờ mong, nhưng khi Tống Nhã Đình thật sự nói ra khỏi miệng, lồng ngực Tô Trạch Phong lại cảm thấy vô cùng hụt hãng.
Giống như là mất đi điều gì đó rất quan trọng. "Các em đang làm gì ở đó thế!", giọng nói chói tai của Hồ
Lệ Tinh chợt vang lên: "Từ xa mà tôi đã nghe thấy sự ồn ào trong lớp các em rồi! Sao, định đập phòng học hả?”
Các học sinh thấy cô chủ nhiệm đến thì vội vàng rụt cổ, không dám lên tiếng.
Hồ Lệ Tinh băng qua đám người thấy Tống Nhã Đình thì cả giận: "Được lắm! Lại là em! Em vừa mới đến trường học được một tiết đã quậy nữa hả?"
Lưu Kỳ lập tức nói: "Thưa cô! Tống Nhã Đình bắt nạt bạn học! Còn đánh người!"
Hồ Lệ Tinh nhìn Tôn Khả Khả khóc sưng cả mắt, lại ngó Triệu Kiến Châu vừa bò lên từ mặt đất, cuối cùng nhìn Tốn Nhã Đình mặt mày tràn ngập vẻ lạnh lùng, nén giận quát: "Lên văn phòng hết cho tôi!"
Lưu Kỳ đắc ý liếc Tống Nhã Đình nói: "Để tôi coi tiền của nhà cô còn có thể chịu được bao lâu! Đánh đập bạn bè, cậu chäc chẳn sẽ bị đuổi học!"
'Tống Nhã Đình mặc kệ cô ta.
Rõ ràng Tống Nhã Đình chưa nói gì, nhưng Lưu Kỳ lại cảm thấy bị sỉ nhục khiến cô ta tức đến nỗi giậm chân, nghĩ bụng hôm nay Tống Nhã Đình cô mà không bị đuổi học thì tôi sẽ không họ Lưul
Một đám người đi theo Hồ Lệ Tinh bước vào văn phòng.
Hồ Lệ Tinh ngồi xuống bàn làm việc, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp gọi điện thoại báo phụ huynh.
'Tống Nhã Đình có chút buồn bực.
Tống Chính Nguyên chắc chắn sẽ không đến, ông ta ngại mất mặt.
Bà mẹ kế Uông Tâm Nhụy của cô lại rất vui lòng đến xem cô mất mặt, nhưng bà ta mà đến chắc chắn sẽ chỉ phiền thêm, rắc rối vô cùng.
Bởi vì là chủ nhiệm tự mình gọi đến nên các phụ huynh đều chạy đến rất nhanh.
Người đến đầu tiên là người nhà của Triệu Kiến Châu và 'Tôn Khả Khả, Triệu Kiến Châu là bố đến.
Còn Tôn Khả Khả thì cả bố lẫn mẹ đều đến, vừa tới đã ôm con gái khóc.
"Khả Khả ơi... mẹ đã nói là chuyển trường cho con rồi, sao con cứ không nghe, ở lại đây chẳng phải là để cho người ta bắt nạt à? Nhà trường lại mặc kệ điều đó..."
Hồ Lệ Tinh cau mày nói: "Mẹ của Khả Khả này, nhà trường chúng tôi luôn công bằng công chính, sao có thể mặc kệ?"
Bà Tôn kích động đứng lên: "Nếu các cô quản thì sao con gái bị con đĩ nhỏ kia ép cho tự sát mà nó vẫn lành lặn đứng ở đây? Hả? Hôm nay có phải là nó lại bắt nạt Khả Khả của chúng tôi không?"
Ngón tay của bà Tôn như sắp chọc đến chóp mũi của cô, Tống Nhã Đình cau mày.
Hồ Lệ Tinh nói: "Mẹ của Khả Khả, bà bình tĩnh đã, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì thì chờ phụ huynh của 'Tống Nhã Đình đến, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu".
Bà Tôn cười lạnh: "Bố cô ta hoàn toàn mặc cô ta, sẽ đến chắc? Mẹ kế thì nuông chiều quen, sẽ chẳng bao giờ mắng cô †a! Gọi người nhà cô ta đến thì có ích lợi gì?"
"Theo tôi, cái loại ngay cả bố mình cũng mặc kệ thì còn sống trên đời này làm gì nữa? Chẳng thà chết sớm một chút, tránh cho lại đến tai họa con gái của tôi!"
Câu này có hơi quá đáng, ngay cả Triệu Kiến Châu vẫn luôn im lặng cũng ngẩng đầu lên liếc bà Tôn, cảm thấy bà ta có hơi ác độc.
Tôn Khả Khả vội vàng nói: "Mẹ... dù có tức giận cũng không thể nói như vậy được! Con thật sự không sao hết..."
Triệu Kiến Châu nghe vậy, ngẫm lại cũng đúng, con gái bị ép cho tự sát, làm mẹ kích động cũng có thể hiểu được.
Bà Tôn lại khóc nức nở: "Sao con lại hiền lành như vậy cơ chứ, nếu con dữ một chút, cũng sẽ chẳng bị người ta bắt nạt...
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng bước chân.
Hồ Lệ Tinh lập tức đứng dậy: "Là phụ huynh của Tống Nhã Đình đến".
Tống Nhã Đình cũng lười ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Uông Tâm Nhụy, dựa vào trên tường xem điện thoại.
Một người phụ nữ mạnh mẽ như Hồ Lệ Tinh cũng hiếm thấy nói với giọng có chút dè dặt: "... xin chào, phụ huynh của em Tống Nhã Đình".
"Xin chào', giọng nói trầm thấp lạnh nhạt xen lẫn chút từ tính quyến rũ của người đàn ông vang lên trong văn phòng.
Tống Nhã Đình cứng đờ.
Không đúng, giọng nói này không phải của Uông Tâm Nhụy, mà là...
Cô ngẩng phắt đầu lên vừa hay nhìn thấy ánh mắt ngó lại đây của người đàn ông.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");