(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Thời Minh Quang nhìn đăm đăm vào cò: “Cậu đây cảnh cáo cô, nếu cô dám mập mờ với người đàn ông nào rồi cắm sừng cậu đây…”
Anh nheo mắt lại, toát ra một chút sát khí: “Cô đừng hòng giữ cái mạng nhỏ này nữa”.
Tống Nhã Đình nói nhỏ: “Anh chê em kĩ thuật không tốt, lại còn không cho em tập luyện, vậy chẳng phải cá đời này em đều không thể ngủ với anh sao?”
Thời Minh Quang im lặng một lúc rất lâu mới chợt hỏi: “Cò muốn sinh con cho tòi đến thế à?”
Tống Nhã Đình cứ tưởng cuối cùng tên đàn ông chết tiệt này cũng thông suốt, bèn nhanh chóng gật đầu: “Ngày nhớ đêm mong! Nằm mơ cũng muốn!”
Thời Minh Quang nhìn cò hồi lâu, cảm xúc biến đổi thất thường: “Để xem biếu hiện của cò ra sao đã”.
“Hở?”
Anh nắm cằm cô nâng lên, nói: “Nếu cô biểu hiện tốt, tòi có thể miễn cưỡng tập với cò, nhưng nếu cò dám tìm người khác, nhất là cái thằng Tô Trạch Phong đó…”, anh tạm dừng, sau đó lạnh lùng cảnh cáo: “Tòi sẽ láng trì thằng gian phu đó của cô ngay trước mặt cò”.
Tống Nhã Đình lập tức phấn chấn, cô mong đợi nhìn anh: “Vậy giờ em đi tìm Tô Trạch Phong, anh sẽ lăng trì anh ta luôn phải không?”
Thời Minh Quang đáp: “Phải, sau khi anh ta chết rồi sẽ đến lượt cô”.
Tống Nhã Đình nói: “Quan hệ giữa em và Tô Trạch Phong rất trong sáng, không có chút mập mờ nào cả! Anh ta thích đứa em gái thảo mai của em ấy, không ưa em đáu, lần nào gặp nhau anh ta cũng muốn sỉ nhục em cả!”
Vốn dĩ cò nói những lời này là để bảo vệ tính mạng của mình, ai ngờ cậu ba tính khí thất thường lại cau mày nổi giận: “Anh ta là cái thá gì mà dám không ưa cô hả?!”
Tống Nhã Đình ngấn người.
Cũng không biết có phải do cô gặp ảo giác hay không, mà cô lại nghe ra được sự… sự bảo vệ từ trong giọng nói của Thời Minh Quang.
Cô do dự một lúc, hỏi: “Cậu ba, anh đang nói giúp cho em đấy à?”
Thời Minh Quang nhìn cò với ánh mắt giễu cợt: “Đừng có tự mình đa tình, cho dù tôi không cần thì cũng không đến lượt Tô Trạch Phong chê lên chê xuống đâu”.
không biết vì sao Tống Nhã Đình lại thấy hơi buồn trong lòng, cô “ồ” một tiếng rồi bảo: “Muộn lắm rồi, mai em còn phải tới trường xin nghỉ, em phải ngủ đây”.
Thời Minh Quang nói: “Vậy thì cô cút xuống đi”.
À, đây là giường của Thời Minh Quang.
Tống Nhã Đình nghĩ ngợi rồi lấy chăn trùm người lại, nhắm mắt lại bình tĩnh nói: “Em ngủ nhé”.
Thời Minh Quang:”…”
Mạch máu gồ rõ cả lên trên trán Thời Minh Quang, anh gằn giọng: “Tòi nói là, cỏ cút xuống đi”.
Tống Nhã Đình làm ra vẻ “em ngủ rồi anh nói gì em cũng không nghe được”.
Thời Minh Quang nhìn cô trùm chăn thành kén tằm, cười khẩy một tiếng: “Do cô tự chuốc lấy đấy nhé”.
Từ khi bắt đầu có nhận thức, anh không còn ngủ chung với người khác nữa, anh rất cảnh giác với xung quanh, lúc nào cũng giấu dao găm với súng dưới gối, nửa đêm thức giấc nếu phát hiện có người nằm bên cạnh, cơ thể anh sẽ tự động tấn còng theo bản năng trước, mà một khi anh ra tay, tất cả đều sẽ là sát chiêu.
Thời Minh Quang lại nhìn Tống Nhã Đình, không tiếp tục bắt cô cút đi nữa mà nằm xuống.
Anh nghĩ, sáng mai mở mắt ra, người nằm bên cạnh anh sẽ biến thành một cái xác.
Thật ra cũng rất tốt, Tống Nhã Đình khó dạy lại còn nói nhiều, chết rồi cũng rất tốt.
Với suy nghĩ này, cậu ba Thời ngửi mùi thơm của hoa lan Nam Phi thoang thoảng trong không khí, chìm vào mộng đẹp.
Sáng hòm sau, khi Thời Minh Quang mở mắt ra, anh không hề thấy cái xác lạnh băng nào cả, thay vào đó là một con bạch tuộc.
Bạch tuộc bám cả tay chân vào người anh, vùi đầu trong ngực anh, vì ngủ quá thoải mái nên đôi gò má trắng nõn hồng hào trông cực kì đẹp.
Lúc Tống Nhã Đình ngủ không nói gì thực ra vẫn khiến người ta thích hơn.
Nhưng điều làm cho Thời Minh Quang kinh ngạc lúc này chính là, Tống Nhã Đình vẫn còn sống?
Cô đã ôm anh thế này rồi mà vẩn còn sống được ư?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");