Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 89




Toàn bộ bệnh viện chỉ có một chiếc điện thoại được đặt trong phòng liên lạc của bệnh viện.

Hạ Nhạc hỏi nhân viên điều dưỡng chỉ đường đến phòng liên lạc, trước cửa phòng chật hẹp, đầy ắp người, dòng người xếp hàng từ trước cửa sổ kính ra tận bên ngoài.

Có người im lặng, có người khóc lóc, cũng có người mặt mũi tràn đầy niềm vui.

Hja Nhạc đứng cuối hàng, chờ dòng người từ từ tiến lên.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cũng đến phiên Hạ Nhạc, cô bấm số gọi vào trong quân ngũ của Hạ Minh Dịch, cuộc gọi được chuyển hướng rất nhiều lần mới đến được chỗ của Hạ Minh Dịch.

“Hạ Minh Dịch không nói với mọi người sao? Gần đây biểu hiện của cậu ấy rất tốt nên đã được duyệt nghỉ, hôm nay về rồi. Có lẽ khoảng 3 giờ chiều sẽ lên xe lửa, ngày mai có thể xuất trạm, ngày mốt là về đến nhà.”

Hạ Nhạc run lên một cái, nói cảm ơn rồi cúp điện thoại, cô nhanh chóng trở về trước cửa phòng cấp cứu.

Chung Cửu Hương lo lắng ngóng trông động tĩnh trong phòng cấp cứu, thấy Hạ Nhạc quay về, vội vàng hỏi: “Minh Dịch có nói gì không?”

Hạ Nhạc lắc đầu: “Xế chiều hôm nay thằng bé xuất phát…”

Chung Cửu Hương im lặng nhìn bức tường trắng như tuyết trước mặt.

Hai người cùng im lặng chờ đợi, một lúc lâu vẫn chưa thấy Hạ Thiệu Hoa, Hạ Nhạc nhìn xung quanh còn chưa hỏi thì Chung Cửu Hương đã lên tiếng.

“Ông ấy đi cầu Bồ Tát.”

“Cầu bồ tát?”

“Ở sân thượng. Chị ở đây trông coi cho, em đi xem ông ấy một chút đi.”

Hạ Nhạc đi về phía cầu thang bên trái, thỉnh thoảng có người đi xuống cầu thang.

Đèn cầu thang tối mờ, cô bước từng bước lên, phía trên phát ra những âm thanh nặng nề, càng đến gần thì tiếng vang càng mạnh hơn.

Ở tầng hai, có người đang quỳ trên mặt đất, cứ bước một bước sẽ dập đầu một cái.

Hạ Nhạc sững sờ, khiếp sợ ngẩng đầu.

Cô nhìn lên trên, vô số người cũng đang làm động tác tương tự.

Nếu là trước đây, có lẽ Hạ Nhạc sẽ cho rằng đây là cảnh phim kinh dị nào đó nhưng bây giờ trong lòng cô bị bao vây bởi sự chấn động, không nói thành lời.

Những người kia đều thành kính cầu nguyện, bọn họ sẵn sàng hy sinh mọi thứ để đổi lại sự bình an cho những người thân yêu.

Hạ Nhạc đi theo phía sau bọn họ, không ai chú ý tới cô. Cô từ từ đi lên cầu thang trên sân thượng.

Trên sân thượng, mưa đổ như trút nước, trong góc có một pho tượng không biết ai đã đặt ở đó.

Cho dù cách màn mưa, Hạ Nhạc cũng có thể nhận ra được bóng hình quen thuộc trước bức tượng cũ đó, là Hạ Thiệu Hoa.

Cô vịn vào khung cửa sổ, đứng yên tại chỗ, nhìn Hạ Thiệu Hoa quỳ lạy trước bức tượng.

Trái tim Hạ Nhạc tràn ngập đau đớn, nước mắt lập tức làm mờ đi tầm nhìn của cô. Cô muốn gọi tên Hạ Thiệu Hoa nhưng cổ họng nghẹn ngào như bị nắm chặt.

Cô tiếp nhận sự giáo dục của thời đại tân tiến, trong lòng chỉ có chủ nghĩa duy vật, cô từng nhìn người khác cầu Thần bái Phật nên cô chỉ cảm thấy bọn họ thật ngu ngốc.

Thế nhưng cô không phải họ, cô trẻ tuổi chưa từng trải qua sinh lão bệnh tử, luôn đối xử với mọi thứ như thể mình rất thông minh.

Mà bây giờ cô mới biết sức người có hạn.

Có rất nhiều chuyện dù có làm như thế nào thì cũng không thay đổi được, cho nên chỉ có thể dùng một trái tim thành khẩn đi cầu mong một kết quả tốt, cầu cho nội tâm yên bình.

Một tia chớp lóe lên từ phía chân trời, trong thoáng chốc, Hạ Nhạc dường như nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh xuyên qua giông tố.

Tiếng khóc kia vang vọng rất mạnh mẽ, là hy vọng, là chờ đợi, hơn cả là sự tiếp nối của cuộc sống.

Dưới ánh sáng rực rỡ, Hạ Thiệu Hoa đột nhiên quay đầu nhìn về phía cầu thang.

Anh đứng dậy, chạy về phía Hạ Nhạc, nhưng lại xuyên qua Hạ Nhạc mà chạy thẳng xuống dưới lầu.

Lúc này Hạ Nhạc mới nhận ra rằng hình như bản thân mình…

Hình như không phải chính mình.

Trong bóng tối vô biên vô hạn, trước mắt cô không có bất kỳ cái gì.

Đột nhiên một ánh sáng lóe lên trong bóng tối, Hạ Nhạc lắc lắc đầu, ngơ ngác đi về phía ánh sáng đó.

Đến gần mới thấy đó là một chiếc máy chiếu cũ đang phát ra ánh sáng trắng vào tấm màn trước mặt.

Hạ Nhạc vô thức ngồi xuống chiếc ghế trước tấm màn.

Chiếc ghế này hình như có hơi quen thuộc, dường như là chiếc ghế năm xưa ông nội đã làm cho cô.

Chiếc máy chiếu đời cũ, tiếng cuộn băng vang lên.

Hình ảnh đen trắng xuất hiện trước tấm màn, Hạ Nhạc nhìn một cái trong lòng bỗng run lên.

Cảnh tượng bên trên đều là những kỷ niệm in sâu trong tâm trí cô. Khi cảnh phim dần dần diễn ra, rất nhiều ký ức giống như thủy triều tràn về, lại quay trở lại cuộc đời cô lần nữa.

Sức khỏe của Hạ Nhạc kém từ nhỏ, thường xuyên bị sốt cao không rõ nguyên nhân mãi không hạ. Bố cô thì không ở cạnh, mẹ cô sau khi sinh cô ra cơ thể vẫn luôn không tốt. Thế là mỗi đêm giá lạnh, đều là ông nội cõng cô đến bệnh viện thôn Thượng. Lâu dần, mỗi lần bác sĩ nghe tiếng gõ cửa đều không nhịn được nói Hạ Thiệu Hoa lại cõng cháu gái tới nữa rồi.

Lớn hơn một chút, đi học mẫu giáo, cô nghe bọn trẻ con nói trên núi Man Đầu có quái vật, sợ tới mức nửa đêm không dám đi vệ sinh. Thế là những đêm đó, chỉ cần cô muốn đi vệ sinh thì cô sẽ gọi ông nội dậy. Ban ngày ông nội làm việc rất nhiều nên đêm đến ngủ rất say, cô lay ông nội mãi ông mới tỉnh. Lúc ông giật mình tỉnh dậy đều không chút do dự đưa cô đi vệ sinh, đứng bên ngoài chờ cô. Mặc dù bị gọi dậy nhiều lần nhưng ông chưa bao giờ chê cô phiền.

Có đôi khi, bạn bè ở nhà trẻ có đồ chơi mới, cô cũng rất hâm mộ nhưng không dám nói với người mẹ cơ thể yếu ớt của mình. Ông nội luôn hỏi bóng hỏi gió cô thích cái gì, lúc biết được cô muốn có đồ chơi, ông luôn bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn nhờ người khác mua về cho cô.

Sau đó có người trêu cô rằng bố cô đi làm lâu không về chắc chắn là không muốn gặp cô, cô khóc lóc về đến tận nhà. Lúc ông nội đi làm về hỏi nguyên nhân thì mới nói với cô, bố cô đi làm để sau này cô có cuộc sống tốt đẹp hơn, bố rất yêu cô. Hôm sau, người nhà đó lập tức đưa đứa bé trêu cô đến xin lỗi.

Lên tiểu học, ông nội nấu cháo cho cô mỗi ngày, cô ăn đến phát ngán, ông nội liền đi rất xa mua bánh bao với sữa đậu nành.

Vào mùa hè, cô bị muỗi đốt rất nhiều, ông nội thường gãi ngứa cho cô. Mùa đông, buổi tối cô chơi đùa với bạn bè, về đến nhà người lạnh ngắt, ông nội luôn chuẩn bị nước nóng cho cô ngâm chân.

Cuối cùng, cảnh tượng chuyển đến ngày tang lễ của ông nội.

Xe tang từ nhà hỏa táng trở về, Hạ Nhạc ném bát cơm, chạy ra chiếc xe tang.

Nhìn cảnh này, Hạ Nhạc không nhịn được đứng dậy.

Cô bước đến gần, nhìn hình ảnh trong tấm màn trắng, bố im lặng ôm một chiếc hộp đi xuống khỏi chiếc xe.

Bọn họ nói với cô, đấy là tro cốt của ông nội.

Từ trước đến nay ông nội của cô như một ngọn núi, giờ đây biến thành một cái hộp nhỏ như thế.

Sau đó, họ đặt hũ tro cốt vào trong quan tài, bên trong còn có sách vở lúc còn sống ông thích đọc, quần áo, còn có rất nhiều thứ cô không nhận ra.

Bà nội ôm một hộp sắt đứng bên cạnh, nói hay là bỏ chiếc hộp sắt này vào nữa.

Ông chú tiến lên, cầm chiếc hộp trong tay bà nội nói, cái này không cần mang đi.

Đây là thứ duy nhất ông nội để lại cho bọn họ.

Sau đó, đội ngũ đưa linh cữu khiêng quan tài khởi hành về phía núi Man Đầu.

Hạ Nhạc lặng lẽ đi theo phía sau đội nhưng giữa chừng bị mọi người bắt ra.

Bọn họ nói con gái không được đi theo đến mộ phần. Hạ nhạc khóc lóc đòi đi bị mẹ ôm về trong nhà.

Cô khóc cực kỳ ầm ĩ, hỏi vì sao không cho cô đi, rõ ràng ông nội thương cô nhất vì sao không cho cô đi.

Mẹ chỉ lặng yên ôm cô, lệ rơi đầy mặt.

Mặt cô lạnh băng, Hạ Nhạc phát hiện bản thân mình đang khóc.

Cô giơ tay sờ vào tấm màn, hình ảnh đen trắng như một bộ phim kia ấy thế mà chính là cuộc đời của cô.

Trên màn hình, cỗ quan tài cứ đi về phía núi Man Đầu, tiếng kèn đám ma, tiếng tiền giấy được tung lên giữa trời.

Đúng lúc này, tấm màn như có một lực hút rất lớn, Hạ Nhạc đứng không vững, ngã nhào vào trong.

Tiếng nước chảy siết quanh quẩn bên tai, Hạ Nhạc mở mắt, phát hiện bản thân mình đang đứng trên cầu Lãng Khanh.

Xung quanh một màu đen kịt, chỉ có một vài ngọn đèn ở đằng xa, trên đỉnh đầu là mặt trăng sáng trong.

Phía trước cầu có một bóng người, có là bóng dáng quen thuộc nhất đối với Hạ Nhạc, là Hạ Thiệu Hoa.

Hạ Thiệu Hoa cầm theo một túi bánh trung thu, dường như ông không thấy Hạ Nhạc, cứ đi về phía cô từng bước một.

Hạ Nhạc vừa mở miệng, còn chưa kịp gọi ông thì dưới cầu đột nhiên vang lên tiếng kêu cứu.

Ông nhìn thoáng qua dưới cầu rồi lập tức vứt đồ trong tay xuống.

Chân Hạ Nhạc mềm nhũn, căng thẳng gọi: “Đừng đi!”

Hạ Thiệu Hoa xoay đầu nhìn lại.

Ánh mắt của ông dường như có thể nhìn xuyên qua Hạ Nhạc, nhìn về phía nhà ở đằng sau cô.

Cuối cùng, ông vẫn quyết định nhảy xuống dưới cầu.

Tiếng nước vang lên rất lớn, nước bắn tung tóe khắp nơi, Hạ Thiệu Hoa điên cuồng bơi về phía hai đứa bé đang bị đuối nước.

Mùa thu nước chảy siết, ông hiểu rõ, và ông cũng biết nếu còn chần chừ nữa thì hai đứa bé sẽ mất mạng.

Hạ Nhạc ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa vịn thành cầu đứng lên, toàn thân của cô xụi lơ, nhìn xuống dưới cầu.

Hạ Thiệu Hoa bơi về phía hai đứa nhỏ, khoảng cách ngắn như vậy nhưng lại bị nước sông cuốn đi mấy lần, suýt nữa thì tông vào trụ cầu.

Hạ Nhạc lập tức chạy dọc theo con đường ven sông.

Tiếng kêu cứu của hai đứa bé đã biến mất vào trong dòng sông, Hạ Nhạc vừa chạy vừa nhìn về chỗ kia liên tục, hai đứa bé dường như đã mất đi ý thức và Hạ Thiệu Hoa vừa hay tiếp cận được với chúng.

Khi Hạ Nhạc đứng vững trên bờ, Hạ Thiệu Hoa đã cứu được một đứa bé, đứa bé sặc nước mở mắt nhìn ông.

Bấy giờ Hạ Thiệu Hoa đã lớn tuổi rồi, dường như ông không còn nhiều sức nhưng không hề do dự nhảy xuống sông lần nữa.

Hạ Nhạc đau lòng đến mức không thở được, cô đứng bên cạnh đứa bé được cứu lên, vừa la hét vừa khóc còn đứa bé chỉ ngơ ngác nhìn xuống sông.

Sau đó, Hạ Thiệu Hoa dùng hết sức bình sinh đưa đứa bé thứ hai lên bờ xong thì kiệt sức.

Ông không thể lên bờ được.

Đứa trẻ được cứu đầu tiên chạy lại rồi kéo đứa bé kia chạy đi.

Còn bản thân Hạ Thiệu Hoa bị nước sông cuốn đi.

Hạ Nhạc gào khóc trên bờ, vừa chạy theo cơ thể Hạ Thiệu Hoa đang trôi theo dòng sông.

Cuối cùng, đến cửa sông, Hạ Nhạc trơ mắt nhìn Hạ Thiệu Hoa bị sông cuốn trôi xuống lưu vực, cô ngồi bệt xuống đất, nhìn trăng tròn mà tuyệt vọng khóc.

Đêm đó, khi đứa bé được cứu đầu tiên đưa đứa bé kia về nhà thì bố mẹ chúng đưa đến bệnh viện ngay trong đêm.

Vì sợ hãi và hèn nhát nên bọn họ giữ im lặng về những chuyện xảy ra, thậm chí còn bảo hai đứa trẻ đừng nói ra bên ngoài.

Dưới sự xúi giục của bố mẹ, hai đứa bé gật đầu học cách giữ im lặng.

Mà ông nội của bọn chúng, Tào Vệ Quốc, trong tang lễ của Hạ Thiệu Hoa khóc đến mức quỳ dập đầu xuống đất, không hề biết chút xíu gì về chuyện đó.

Bầu trời tối tăm, cây cầu cũ kỹ, tiếng kèn vang ầm trời, mọi người im lặng khiêng quan tài đi thẳng về phía trước.

Hạ Nhạc phát hiện bản thân lại đứng trên cây cầu kia tiếp nhưng lần này trời đã sáng.

Cô đứng yên tại chỗ, tiền giấy bay đầy trời rải rác khắp nơi, tầm mắt của cô ngược lại nhìn về phía bên cạnh mình.

Hạ Thiệu Hoa đang đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn quan tài cùng cô.

Nước mắt của Hạ Nhạc rơi xuống không ngừng, cô nói: “Sao ông lại ngốc như vậy? Sao phải hi sinh bản thân mình để cứu người khác?”

Thân thể Hạ Thiệu Hoa mờ đi, giống như một làn sương mù, Hạ Nhạc biết rõ Hạ Thiệu Hoa đã chết.

Lần này, có lẽ là linh hồn của ông đến tạm biệt lần cuối với cô.

“Nhà họ Tào có ơn với ông,” Hạ thiệu Hoa nói: “Năm đó chú Tào Bá Phủ đã cứu sống Nhạc Nhạc bị đuối nước, ông đã thề với trời, ân tình này của chú ấy, ông chắc chắn sẽ lấy mạng của mình để đền đáp.”

Nước mắt che mờ tầm nhìn, Hạ Nhạc ôm ngực nói: “Chỉ có ông ngốc nghếch làm theo lời thề đó thôi, ông đi rồi con phải làm sao đây? Mọi người phải làm sao bây giờ? Sao ông nỡ bỏ lại con, bỏ lại gia đình mình…”

Hạ Thiệu Hoa khẽ cười, giơ tay sờ đầu Hạ Nhạc nhưng tay ông rõ ràng xuyên qua cơ thể của Hạ Nhạc.

“Nhạc Nhạc nhà mình lớn rồi, đã thành một cô gái trưởng thành rồi.”

“Là ông có lỗi với Nhạc Nhạc…Một đứa bé tốt như con, mấy năm nay con đã sống khổ quá rồi, ông thường hay nghĩ nếu như năm đó không có quyết định ấy, Nhạc Nhạc của chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc vui vẻ mà trưởng thành. Nhưng sự việc đã xảy ra, không thể nào cứu vãn được nữa, cho dù có quay lại thời điểm đó lần nữa ông vẫn sẽ quyết định làm như vậy thôi. Nhạc Nhạc, hẳn là con hiểu cho ông mà, nếu đổi lại là con thì ông biết ông cũng sẽ quyết định giống ông thôi.”

“Nhạc Nhạc, ông rất muốn nhìn con trưởng thành nhưng không có cơ hội, ông cảm thấy thật may mắn khi gặp được con lần này, đây là món quà tuyệt vời ông trời ban cho. Nhạc Nhạc, ông hy vọng con sẽ luôn vui vẻ, giống như cái tên ban đầu ông đặt cho con, cả đời này con luôn vui vẻ hạnh phúc.”

“Ông nội…”

“Nhạc Nhạc, tạm biệt.”

Hình ảnh trước mặt đột nhiên vỡ vụn và tan biến dần.

Hạ Nhạc giơ tay ôm khoảng không chỗ Hạ Thiệu Hoa vừa đứng nhưng tất cả lại biến thành bóng tối vô tận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.