Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 87




Hạ Nhạc đứng ở góc hành lang, lặng lẽ nhìn Thẩm Lâm rời đi.

Nhiều năm không gặp, bóng lưng của Thẩm Lâm vẫn thẳng tắp như ngày nào, hoàn toàn không thể nhận ra anh ta đã có tuổi. Anh ta bước chậm rãi hướng về phía cổng trường, dường như chẳng hề bận tâm đến trời sắp đổ cơn mưa lớn.

Hạ Nhạc đi đến cửa phòng ký túc xá, đúng lúc Thẩm Lâm cũng đi đến khúc quanh của con đường, anh ta quay đầu nhìn về phía tòa nhà giáo viên khiến Hạ Nhạc hoảng hốt vội vã bước vào phòng.

Đóng cửa lại, Hạ Nhạc cầm lấy cốc nước, uống một hơi mấy ngụm nước lạnh cho đến khi cảm xúc dần bình tĩnh lại.

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm đan xen cùng những tia chớp ngày càng dày đặc, gió đêm thổi qua cửa sổ ùa vào phòng, chẳng mấy chốc đã trút xuống những hạt mưa to như hạt đậu.

Từ sau khi trải qua trận lũ quét năm ấy, Hạ Nhạc trở nên vô cùng cảnh giác với thời tiết mưa bão, chỉ cần nghe thấy tiếng sấm thôi cô cũng không thể tránh khỏi cảm giác sợ hãi. Nhưng vùng núi này thường xuyên có mưa lớn, lâu dần Hạ Nhạc cũng dần học cách làm quen với những cơn mưa như vậy.

Chỉ là không thể tránh khỏi cảm giác hoảng hốt trong lòng.

Hạ Nhạc vội vã đóng cửa sổ lại, kéo rèm che đi, nghe tiếng mưa bị chặn ngoài cửa sổ, lúc này cô mới yên tâm thu dọn đồ đạc cho mấy ngày sắp tới.

Thời đại này mọi thứ đều đơn giản, Hạ Nhạc thu dọn cả buổi trời rồi mới phát hiện ra hành lý cũng chỉ mới xếp được một nửa.

Trước đây dù chỉ là đi du lịch thì cô cũng có thể nhét đầy hai chiếc vali lớn.

Ánh mắt Hạ Nhạc lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở ngăn kéo dưới cùng.

Cô kéo ngăn kéo ra, bên trong là chiếc hộp sắt mà cô dùng để cất giữ đồ đạc.

Hạ Nhạc lấy một ít tiền từ trong hộp bỏ vào chiếc túi trong vali, nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định mang theo tất cả số tiền còn lại bên mình.

Ánh mắt cô chuyển đến lá cờ đỏ năm sao nhỏ bé ấy, không cần nhìn cô cũng biết, bên dưới lá cờ là tờ giấy đã ố vàng từ lâu.

Hạ Nhạc đặt chiếc hộp sắt trở lại ngăn kéo, đóng vali lại và đẩy nó sang một bên, cô nằm xuống giường, chuẩn bị đi ngủ sớm để sáng mai có tinh thần trở về làng.

Tuy nhiên, khi cô vừa nằm xuống nhắm mắt thì bên ngoài vang lên một tiếng sấm lớn khiến cô giật mình ngồi bật dậy.

Tiếng mưa giông dường như ngày càng lớn hơn, gió thổi vào cửa sổ kêu ù ù.

Tiếng gõ cửa vang lên hòa lẫn trong tiếng sấm.

Hạ Nhạc xuống giường, mở cửa, người đứng bên ngoài là cô Dương.

Lần này, cô Dương không bước vào phòng của Hạ Nhạc. Cô ấy mặc áo mưa nhưng vẫn ướt đẫm, một tay gạt nước mưa trên mặt.

Hạ Nhạc giật mình, tiếng mưa quá lớn khiến cô phải cất giọng hỏi to: “Cô Dương, sao cô lại ướt thế này?”

“Mưa to quá, áo mưa cũng không ăn thua.” Cô Dương nói lớn: “Nhạc Nhạc, trước đó không phải em nói muốn về nhà một thời gian sao, là ngày mai đi hả?”

Hạ Nhạc gật đầu, cô nhìn mưa lớn ngoài hành lang, đáp: “Ngày mai đi ạ.”

“Hay là em đừng về nữa.” Cô Dương chỉ tay ra bên ngoài: “Mưa to quá, nước bên ngoài đã ngập đến đầu gối rồi, rất nguy hiểm. Vừa rồi lãnh đạo nhà trường đã họp khẩn cấp, đài khí tượng cho biết trận mưa này có thể sẽ là trận mưa lớn nhất trong trăm năm qua…”

Hạ Nhạc há miệng mà không thể thốt nên lời, cô bước tới vài bước, ngây người nhìn xuống mặt đất dưới lầu.

Mưa liên tục đổ xuống từ trên trời, cả khu vực này đã bị ngập, bồn hoa, lối đi, bãi cỏ đều biến mất, chỉ còn những chiếc xe đạp đỗ trước tòa nhà là vẫn có thể nhìn thấy yên và tay cầm.

Tia chớp lóe sáng, cả khuôn viên trường học giống như một biển nước, mặt nước phản chiếu ánh sáng từ trên trời.

Trái tim Hạ Nhạc như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến từng sợi tóc gáy trên người cô dựng đứng.

Cô nhớ trong một đêm mưa như thế này, ngôi nhà của Lâm Hoa Hoa đã trở thành một đống đổ nát, họ đào bới trong đống đổ nát ấy rất lâu, lâu đến nỗi tay chân tê liệt, gần như mất đi cảm giác.

Cô cũng nhớ vào một ngày như vậy, cô đã nhờ chú Trương cứu Hạ Thiệu Minh trước, còn mình thì ở lại giữa dòng lũ, trơ mắt nhìn nhà họ Hạ, nơi cô đã sống bao năm, biến mất ngay trước mắt.

Cô nhớ rõ cái lần mà mình may mắn sống sót tỉnh lại, nhìn thấy ngôi làng bị lũ lụt tàn phá, xác động vật và những thứ khác trôi dạt khắp nơi, mùi hôi thối khó chịu tràn ngập trong không khí. Khi đó, nỗi sợ hãi về cái chết và thiên tai trong cô đã lên đến đỉnh điểm.

Cô cũng nhớ mình đã hỏi Hạ Thiệu Hoa: “Chúng ta dọn ra khỏi xã Tiêu Viên đi? Nơi này quá nguy hiểm, chỉ cần có mưa lớn, các thảm họa tự nhiên sẽ nối tiếp nhau mà đến. Cô chỉ mong gia đình được bình an vô sự.

Khi đó, Hạ Thiệu Hoa đã trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, rồi nói: “Rời khỏi Tiêu Viên thì đi đâu? Đồng Dương? Lạc Hương? Cả vùng đất này đều như thế cả. Anh sinh ra trên mảnh đất này, ở đây còn có rất nhiều người cần anh dùng phần đời còn lại để báo đáp, nơi này chính là cội nguồn của anh.”

Anh đã từ chối lời đề nghị chuyển đến tỉnh thành của Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc cảm thấy anh cứng đầu đến mức không thể hiểu nổi.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn chọn nghe theo quyết định của anh, ở lại đây, từ chối mọi lời mời thăng chức từ các trường học ở tỉnh.

Mãi đến nhiều năm sau, thời gian dài đằng đẵng trôi qua, trong những tháng ngày sớm tối cùng chung sống với mọi người, Hạ Nhạc bất chợt hiểu được anh.

Chỉ là, cô không thể quên được những ký ức đó.

Đối mặt với thời tiết như thế này, cô vẫn mang nỗi sợ hãi theo bản năng.

Cơn mưa lớn như vậy, không biết ở nhà có xảy ra chuyện gì không?

Cảm giác bất an bao trùm lên tâm trí, Hạ Nhạc càng nghĩ càng hoảng loạn, ngay cả những hạt mưa bay vào hành lang và rơi trên người cũng không buồn để ý.

Chính vào khoảnh khắc ấy, những ký ức bị phong ấn từ kiếp trước như dòng thủy triều ập đến, điên cuồng ùa vào tâm trí cô.

“Do ảnh hưởng của bão, từ ngày 3 đến ngày 5 tháng 7, thành phố chúng ta sẽ có mưa liên tục. Lượng mưa lớn, phạm vi rộng, thời gian kéo dài, là trận mưa lớn nhất kể từ trận lũ lụt đặc biệt năm 1998. Khuyến cáo người dân không nên ra ngoài…”

Chiếc tivi cũ kỹ bật đúng kênh tin tức của thành phố, cô bé chừng bốn, năm tuổi ngồi trước tivi chăm chú theo dõi.

Cô bé chỉ vào màn hình tivi, hỏi: “Mẹ ơi, năm 1998, sinh nhật.”

Người phụ nữ đang đan áo len bên cạnh đáp: “Đúng rồi, Nhạc Nhạc nhà mình sinh vào năm 1998.”

Cô bé không hiểu nhìn người phụ nữ, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, nói: “Ngày 3 tháng 11.”

Người phụ nữ đặt kim đan xuống, bế cô bé lên, nói: “Ngày 3 tháng 11 là ngày sinh nhật giả, Nhạc Nhạc nhà chúng ta sinh ra trong trận lũ lụt.”

Nói xong, người phụ nữ có chút không hài lòng, lẩm bẩm: “Đều tại mấy người đó muốn lấy hên, nói Nhạc Nhạc nhà chúng ta kỵ với lũ, đến cả sinh nhật cũng phải đổi, ngay cả tên cũng không được đặt có bộ thủy…”

“Ôi, trận lũ đó, mẹ con ta may mắn nhưng vẫn còn biết bao nhiêu người bất hạnh…”

Chân Hạ Nhạc mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ nhưng may mà cô Dương phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy cô.

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc? Em sao vậy?”

Hạ Nhạc lấy lại bình tĩnh, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Em, em phải về, em nhất định phải về…”

Hạ Nhạc quay người chạy vào ký túc xá rồi xách hành lý lao ra ngoài, ngay cả cửa cũng không kịp đóng.

Cô Dương ngớ người ra, lớn tiếng gọi theo: “Sao đã đến lúc này rồi mà em lại cứng đầu thế, đến cả mạng cũng không cần nữa à?”

Hạ Nhạc không đáp lại, chỉ trong chớp mắt cô đã biến mất ở đầu cầu thang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.