Hạ Nhạc đỡ Lý Nhan rời khỏi bệnh viện, Chung Cửu Hương và Hạ Thiệu Hoa đi sau họ, nhìn nhau mỉm cười.
“Cô ơi, cháu chỉ mới mang thai có vài tháng thôi mà.” Lý Nhan nhìn Hạ Nhạc nói.
Gương mặt Hạ Nhạc tràn đầy lo lắng, nghe Lý Nhan nói vậy, cô nhìn xuống cái bụng phẳng của cô bé.
Hình như đúng là chưa cần phải lo lắng đến vậy.
Lúc này có lẽ cô còn chưa có hình dạng gì rõ ràng.
Nhưng khi nghĩ đến việc sinh mệnh bé nhỏ trong bụng cô bé chính là bản thân mình, Hạ Nhạc liền cảm thấy một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy mình.
Cô buông tay khỏi Lý Nhan, cười ngượng ngùng: “Nhưng cháu vẫn phải chú ý sức khỏe đấy.”
Lý Nhan giống như đang dỗ dành cô, gật đầu đồng ý: “Dạ, cháu biết rồi.”
Những năm qua, vì nhiều lý do khác nhau nên Hạ Minh Dịch thường xuyên ở trong quân đội, rất hiếm khi có cơ hội trở về nhà. Ở nhà chỉ có Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương chăm sóc Lý Nhan, Hạ Nhạc không yên tâm nên cô thường xuyên về nhà kiểm tra.
Hạ Minh Dịch lần cuối cùng về nhà là vào dịp Tết Nguyên Đán ba tháng trước, còn lần trước đó là vào Trung Thu. Dù cậu đã cố gắng sắp xếp thời gian về nhà nhưng Hạ Nhạc vẫn lo lắng rằng Lý Nhan, một cô gái trẻ ở cùng với các bậc cha chú có thể sẽ cảm thấy cô đơn. Tuy nhiên, mỗi lần Hạ Nhạc về nhà, cô đều thấy Lý Nhan vui vẻ như bình thường.
Lý Nhan sống ở nhà họ Hạ, thỉnh thoảng lại về nhà mẹ đẻ, thậm chí còn thường xuyên đi chơi với Lâm Hoa Hoa, hoàn toàn không có cảm giác lạ lẫm khi sống cùng với các bậc cha chú.
Dù đã kết hôn nhưng Lý Nhan vẫn như cô bé ngày nào.
Hạ Nhạc luôn cảm thấy điều này dường như khác xa so với hình ảnh mẹ trong ký ức của cô.
Nhưng vừa rồi, khi đứng ngoài cửa nghe những lời nói đó, cô bỗng nhiên hiểu ra lý do tại sao…
Mỗi người mẹ đều từng là một cô gái nhỏ, nhưng khi có con, cô gái nhỏ ấy sẽ biến mất, chỉ còn lại người mẹ.
Hạ Nhạc gọi một chiếc taxi để đưa ba người họ về Tiêu Viên.
Chiếc xe phóng nhanh, để lại làn khói bụi và biến mất ở góc phố, Hạ Nhạc đứng yên lặng nhìn theo hướng họ đi.
Thời gian trôi qua quá nhanh, bây giờ ông bà nội đã bắt đầu già đi, hình ảnh của mẹ cũng ngày càng giống như cô vẫn luôn thấy khi còn nhỏ, thậm chí cô cũng cảm thấy sức khỏe của mình đang ngày càng kém đi theo tuổi tác.
Có lẽ chỉ trong chớp mắt nữa thôi, ngày ấy của năm 2006 sẽ đến.
Đã đến giờ tan học, không ít học sinh đi ngang qua và nhận ra Hạ Nhạc, liên tục chào hỏi cô.
Lúc này Hạ Nhạc mới bừng tỉnh, bước từng bước quay trở lại trường.
–
Ngày của mẹ năm nay rơi vào chủ nhật, Hạ Nhạc mua một đống thực phẩm bổ dưỡng mà Lý Nhan thường ăn rồi quay về Tiêu Viên.
Những loại bổ dưỡng này, cô đều nhớ rất rõ, ngày ấy mẹ cô luôn nhắc rằng khi mang thai Hạ Nhạc, bà đã ăn một hộp to thực phẩm bổ dưỡng nhưng tiếc là sức khỏe của Hạ Nhạc vẫn không tốt.
Hạ Nhạc đặt đồ xuống, nhìn quanh nhà một lượt nhưng không thấy Lý Nhan đâu.
Thường thì giờ này, khi nghe thấy tiếng động thì Lý Nhan đã chạy ra đón cô rồi.
Trong bếp, Chung Cửu Hương và Lâm Hoa Hoa đang nhặt những cành đậu phộng mà Hạ Thiệu Hoa mới nhổ về. Nghe tiếng Hạ Nhạc về, Lâm Hoa Hoa thò đầu ra nói với Hạ Nhạc: “Tiểu Nhan về nhà họ Lý chơi rồi.”
Hạ Nhạc gật đầu: “Em đi tìm con bé.”
Trước cửa nhà họ Lý, Hạ Nhạc vừa đến đã thấy bóng dáng của Lý Nhan.
Lý Nhan ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm một đoạn cành cây nhỏ, lật qua lật lại những đống vàng mã đang cháy.
Chỉ một lát sau, vàng mã cháy rụi, chỉ còn lại tro tàn bay rải rác trong làn khói trắng.
Nghe thấy Hạ Nhạc gọi tên mình, Lý Nhan quay đầu lại nhìn, rồi đứng dậy. Hạ Nhạc lo cô bé đứng lên quá nhanh sẽ không vững nên vội vàng chạy tới đỡ.
Lý Nhan giải thích: “Cháu đốt ít tiền giấy cho chú ấy.”
Trong đôi mắt Lý Nhan vẫn phản chiếu những tàn tro lơ lửng trong không trung, khóe mắt hơi đỏ nhưng cô bé vẫn kiên cường mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày giỗ của chú ấy, đêm qua cháu mơ thấy chú ấy mua kẹo cho cháu, nhưng khi sờ vào túi thì chẳng có một xu nào. Cô thấy buồn cười không?”
Ánh mắt Hạ Nhạc dừng lại trên đống tro tàn còn lại của vàng mã dưới đất. Cô cũng từng mơ thấy những giấc mơ như vậy.
Hồi đó cô mơ thấy ông nội như thường lệ đến trường thăm cô, dẫn cô đi ăn những món ngon. Khi đi qua một quán nướng, ông nói sẽ mua cho cô một xiên thịt nướng nhưng khi mở ví ra, chỉ còn lại một đồng. Ông dùng đồng duy nhất đó mua một xiên thịt cừu, đưa cho Hạ Nhạc, còn mình thì đứng bên cạnh nhìn.
Khi tỉnh dậy, Hạ Nhạc nằm trên giường lặng lẽ nhìn lên trần nhà mà rơi nước mắt.
Cô hiểu cảm giác của mẹ lúc này.
“Chúng ta đốt thêm cho chú ấy chút nữa đi.” Hạ Nhạc cầm lấy số vàng mã còn lại bên cạnh.
Lý Nhan gật đầu, lấy que diêm châm lửa.
“Những năm đó cháu thường xuyên đến thăm chú ấy, dù chú không muốn cháu tới nhưng thực ra mỗi lần cháu đến, chú đều rất vui.”
Sau này, sức khỏe của Lý Thăng ngày càng yếu đi, chân cũng không còn vững, ông ấy không chịu ở lại nhà họ Lý mà nhất quyết muốn vào viện dưỡng lão trong làng.
Người nhà họ Lý không thể thuyết phục được ông ấy nên đành theo ý ông, nhưng họ vẫn không yên tâm, thường xuyên đến thăm ông.
Viện dưỡng lão nằm ở chân núi xa xôi, cách nhà họ Lý còn xa hơn từ thôn đến nhà Hạ Nhạc dưới chân núi Man Đầu ngày xưa. Mỗi lần đi, Lý Nhan đều mồ hôi nhễ nhại. Hạ Nhạc đã theo Lý Nhan đến thăm Lý Thăng vài lần. Đến giai đoạn cuối, Lý Thăng đã gầy yếu đến mức chỉ còn da bọc xương, đi lại khó khăn, nói năng cũng không rõ ràng.
Khi chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp, ông ấy vẫn còn mong được nhìn thấy Lý Nhan lập gia đình, được thấy con cái của cô bé.
Hạ Nhạc lúc đó nắm láy bàn tay chỉ còn da bọc xương của ông ấy, nhẹ nhàng nói với ông ấy rằng, ông đã được thấy rồi.
Lý Nhan lúc đó nước mắt tuôn rơi, cứ tưởng rằng Hạ Nhạc đang an ủi ông, nhưng đôi mắt trống rỗng của Lý Thăng lại như nhìn thẳng vào Hạ Nhạc. Ông ấy khó nhọc gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Thật tốt, thật tốt.”
Ngọn lửa trước mắt bỗng bùng lên, vàng mã dần dần tan thành tro bay rải rác trong ngọn lửa. Hạ Nhạc nói: “Ông ấy đã chứng kiến cháu trưởng thành, từ lâu đã xem cháu như con gái ruột của mình. Ông ấy không muốn cháu đến thăm có lẽ là sợ cháu nhìn thấy ông ấy trong tình trạng đó mà đau lòng.”
Lý Nhan đồng tình: “Cháu hiểu, chú ấy luôn như vậy, thà chịu khổ một mình chứ không muốn chúng ta phải lo lắng. Chỉ là… Chú ấy đã chịu quá nhiều khổ cực, cháu hối hận vì lúc đó không ở bên chú, làm sao lại để chú phải ra đi một mình cô độc như vậy.”
Đốt xong vàng mã, Hạ Nhạc đỡ Lý Nhan ra ngồi ngoài cửa, rồi quen đường quen nẻo đi vào bếp rót cho cô bé một bát nước ấm.
Nhìn thấy Lý Nhan với cái mũi đỏ hoe vì khóc, lòng Hạ Nhạc cũng nặng trĩu. Cô an ủi: “Rời khỏi thế gian này, có lẽ đối với ông ấy, cũng là một sự giải thoát.”
Lý Nhan nhận lấy bát nước, uống một ngụm, nói: “Đúng vậy, chú ấy…”
Lý Nhan chưa kịp nói xong thì ở cửa đã xuất hiện một bóng người, cắt ngang lời cô bé.
Trước cửa, Hạ Minh Dịch xuất hiện dưới gốc cây bưởi, bước về phía Hạ Nhạc và Lý Nhan.
Lý Nhan vội đứng dậy, khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt nhưng ánh mắt lại ngập tràn niềm vui.
Cô bé chạy về phía Hạ Minh Dịch, Hạ Nhạc lặng lẽ đứng nhìn, không ngăn cản, khiến Hạ Minh Dịch sợ đến mức phải vội vàng sải bước lớn đến đỡ cô bé.
Trong mắt Hạ Nhạc phản chiếu hình ảnh Hạ Minh Dịch và Lý Nhan ôm chặt nhau trong sân.
Khi biết tin Lý Nhan mang thai, Hạ Nhạc đã ngay lập tức báo cho Hạ Minh Dịch. Người luôn điềm tĩnh như Hạ Minh Dịch đã xúc động đến mức suýt chút nữa đã trèo tường để về nhà ngay trong đêm.
Nhưng việc xin nghỉ phép quá khó, cậu đã phải sắp xếp rất nhiều việc mới được nghỉ phép và về kịp lúc này.
Cậu không báo cho Lý Nhan biết việc mình về và Hạ Nhạc cũng không nói.
Lý Nhan luôn tỏ ra không để ý việc cậu có thời gian bên cô bé hay không nhưng ai cũng biết rằng cô bé rất nhớ Hạ Minh Dịch.
Một lúc sau, Hạ Minh Dịch mới buông tay khỏi vai Lý Nhan, kéo cô bé đến trước mặt Hạ Nhạc.
Cậu mỉm cười nói: “Cô ơi, cháu đã về rồi.”