Chú Hà và Trần Kỳ đã đưa Hạ Minh Dịch trở về ngay trước khi bữa tiệc tối bắt đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn luôn nghiêm nghị của Hạ Minh Dịch lúc này lại tràn đầy phấn khích, ngay cả vẻ mặt của Trần Kỳ cũng tự tin hơn nhiều so với lúc đi, chỉ có chú Hà vẫn giữ vẻ mặt như cũ.
Bữa tiệc tối sắp bắt đầu, Hà Băng Băng dẫn Hạ Nhạc và Hạ Minh Dịch đến bàn của họ. Hạ Nhạc biết chỗ ngồi bên trên thường dành cho những người thân lớn tuổi của cô dâu chú rể nên cô liên tục từ chối. Nhưng Hà Băng Băng không cho phép, nhất định bắt Hạ Nhạc ngồi ở bàn đó, em ấy còn dặn ngày mai cô cũng phải ngồi bàn này.
Bàn này đã ngồi gần hết chỗ, hầu hết đều là họ hàng thân thiết của cô dâu chú rể.
Sau khi Hạ Nhạc và Hạ Minh Dịch ngồi vào chỗ, hai người nhìn nhau, đều cảm thấy không thoải mái.
Trước khi món ăn được dọn ra, Hạ Nhạc nhỏ giọng hỏi: “Cháu chơi vui không?”
Hạ Minh Dịch gật đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Sau này cháu cũng muốn trở thành quân nhân.”
“Có hoài bão đấy.” Hạ Nhạc nhận xét.
“Bảo vệ tổ quốc là lý tưởng cơ bản của người bình thường, không phải là hoài bão.” Hạ Minh Dịch trả lời với vẻ chững chạc.
“Ồ.” Hạ Nhạc cảm thấy hơi lạ lùng.
Những lời này thực sự do một đứa trẻ tám tuổi nói ra sao?
Trong thời gian cô không ở nhà, ông bà đã dạy cho bọn trẻ những gì vậy?
Một Hạ Minh Chân còn nhỏ đã quyết tâm trở thành nhà khoa học, một Hạ Minh Dịch tám tuổi đã quyết định trở thành quân nhân.
Những đứa trẻ này, đứa nào cũng nói ra những câu gây sốc.
Cô lớn tuổi hơn nhưng cô lại cảm thấy mình còn kém xa những đứa trẻ này.
Chẳng lẽ chú Hà đã nói gì với cậu?
“Chú Hà dẫn cháu đi một vòng, có nói gì không?” Hạ Nhạc hỏi.
“Trong quân đội thú vị lắm, có nhiều thứ cháu thích.” Hạ Minh Dịch nói, ánh mắt sáng rực lên: “Bác ấy không nói gì nhiều với cháu cả. Ngoài việc giới thiệu các thứ khác nhau, phần lớn thời gian là bác ấy dặn dò con rể phải đối xử tốt với con gái, đừng phụ lòng cô ấy.”
Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng hiểu được những điều đó.
Hạ Nhạc cười nói: “Thật thú vị.”
Hạ Minh Dịch liếc nhìn Hạ Nhạc: “Nếu cháu có con gái, cháu cũng sẽ nói vậy.”
Hạ Nhạc há hốc miệng, không nói nên lời, tim cô đập thình thịch.
Im lặng một lúc lâu, Hạ Nhạc mới tỉnh táo lại rồi nói: “Cháu còn nhỏ mà đã nghĩ đến chuyện sau này có con gái…”
“Cháu không còn nhỏ nữa.” Hạ Minh Dịch nói: “Sau này cháu nhất định sẽ có một đứa con gái, khi cháu trở thành quân nhân như bác Hà, cháu cũng có thể bảo vệ con bé, cháu sẽ không để ai bắt nạt con bé.”
Lúc này đồ ăn vừa được mang lên, nhân viên phục vụ đặt các đĩa thức ăn lên bàn tròn ở giữa.
Bàn quá to, Hạ Minh Dịch không thể với tới các món ăn đặt ở giữa.
Mọi người đã bắt đầu gắp đồ ăn, Hạ Minh Dịch chỉ biết nhìn chằm chằm.
Hạ Nhạc mím môi, cười gượng, lau khóe mắt hơi ướt, gắp đồ ăn để vào bát của Hạ Minh Dịch, nói: “Vậy cô chúc cháu sẽ thực hiện được ước mơ.”
…
Ngày hôm sau, Hạ Minh Dịch gọi Hạ Nhạc dậy từ lúc trời còn chưa sáng.
“Cô ơi, không phải cô nói sẽ đi trang điểm với cô dâu sao?”
Hạ Nhạc vội vàng bật dậy, thu xếp xong xuôi rồi ra khỏi cửa.
Hạ Minh Dịch đi theo sau cô.
Hạ Nhạc hỏi: “Sao cháu lại đi theo? Sao cháu không ngủ thêm một lát?”
“Cháu sợ cô đi lạc.” Hạ Minh Dịch trả lời.
Hạ Nhạc: “…”
Chẳng lẽ bố cô cũng xuyên không giống cô chứ?
Hạ Nhạc cảm thấy nhức đầu.
Vì vậy cô nói: “Năm 2008, nước ta đã tổ chức thành công…”
Cô liếc nhìn Hạ Minh Dịch.
Hạ Minh Dịch bối rối: “Tổ chức cái gì ạ?”
“Được rồi, con không phải là người xuyên không.” Hạ Nhạc nói.
“Cô đang nói gì vậy?” Hạ Minh Dịch khó hiểu.
Hạ Nhạc lười giải thích, tứ hợp viện có nhiều phòng, có nhiều khách ở lại đây. Cô nhớ lại căn phòng mà hôm qua Hà Băng Băng đã nói, lập tức đi về phía đó.
Trời còn chưa sáng nhưng trong phòng lại sáng trưng.
Thậm chí ở đây còn có bóng đèn.
Hạ Minh Dịch không biết bóng đèn là cái gì, tò mò nhìn nguồn sáng đó, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Hạ Nhạc gõ cửa, bên trong vang lên tiếng “Mời vào” của Hà Băng Băng, sau đó cô nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy Hà Băng Băng mới trang điểm được một nửa, nói: “Chị đến rồi.”
Hà Băng Băng cười nói: “Chị đến rồi.”
Hạ Nhạc ngồi xuống một bên, im lặng nhìn Hà Băng Băng.
Hạ Minh Dịch ngồi bên cạnh cô, cũng im lặng ngắm nhìn.
Hà Băng Băng đang được trang điểm tinh tế, trông khác hẳn so với cô bé ngây thơ năm xưa, những năm tháng đó dường như đã trở thành chuyện của kiếp trước.
Hạ Nhạc bỗng cảm thán:: “Thời gian trôi qua nhanh quá…”
Hà Băng Băng đáp lại: “Đúng vậy, chớp mắt đã qua bao nhiêu năm rồi.”
Em ấy không thể cử động đầu, đảo mắt nhìn một vòng, nhìn từ bóng đèn trên trần nhà đến Hạ Minh Dịch bên cạnh Hạ Nhạc.
“Hồi đó vẫn chưa có điện.” Hà Băng Băng thở dài: “Anh trai và chị dâu của chị còn chưa kết hôn, lúc nào cũng có cái đuôi Hạ Thiệu Minh đi theo chị, em vẫn nhớ rõ.”
Hạ Nhạc nghe thấy tên Hạ Thiệu Minh rồi nghĩ về những năm tháng mà ai cũng ngây ngô, cô bật cười.
Hạ Minh Dịch hỏi: “Đó là chú ạ?”
Hạ Nhạc gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chú ấy là người theo đuôi cô ạ?” Hạ Minh Dịch không tin.
“Cũng giống như bây giờ cháu thích đi theo sau cô vậy.”
“Cháu không phải là người theo đuôi của cô.”
Hà Băng Băng nghe thấy cuộc trò chuyện, không nhịn được mà bật cười.
Đến trưa, có nhiều người đến dự. Sau tiếng pháo nổ, Hà Băng Băng và Trần Kỳ vào đại sảnh để dâng trà cho bố mẹ.
Đến lúc này, Hạ Nhạc mới biết Trần Kỳ là trẻ mồ côi được nhặt về nuôi trong quân đội, cậu ấy quen biết với Hà Băng Băng khi em ấy đang dưỡng bệnh ở đây, hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Sau khi bái lạy bố mẹ xong, bữa trưa bắt đầu.
Đúng lúc này, có một người vội vàng chạy đến, tóc tai bù xù.
Ông ấy vừa đến, chú Hà cười ôm lấy ông ấy, vỗ vai nhau.
“Sao giờ cậu mới đến? Lát nữa phải uống nhiều vào đấy.” Chú Hà nói.
“Trên đường xe gặp trục trặc, tôi tự phạt ba ly trước, ha ha ha.” Cục trưởng Hạ cười tươi, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui.
“Nào, nào.” Chú Hà dẫn cục trưởng Hạ vào chỗ ngồi: “Hai anh em đã nhiều năm không gặp, ba ly không đủ, phải năm ly mới được!”
Sau khi cục trưởng Hạ ngồi xuống, chào hỏi mọi người ngồi cùng bàn, rồi hỏi thăm về cô dâu và chú rể.
Hà Băng Băng dẫn Trần Kỳ đến chào hỏi cục trưởng Hạ, cục trưởng Hạ rất vui, lấy rút ra hai bao lì xì từ trong túi áo ra rồi đưa cho cặp vợ chồng mới cưới.
Sau đó ông ấy tiếp tục bàn chuyện uống rượu với chú Hà, ông ấy uống hết một ly thì nhìn thấy Hạ Nhạc và Hạ Minh Dịch ngồi đối diện.
“Cô gái, tôi thấy cô có vẻ quen, còn cậu bé bên cạnh cô nữa…” Cục trưởng Hạ nói với vẻ ngập ngừng.
Chú Hà gật đầu: “Là người nhà họ Hạ ở xã Tiêu Viên mà năm đó cậu đi thị sát đấy, Hạ Nhạc và cháu trai Hạ Minh Dịch.”
Cục trưởng Hạ cười to: “Tôi đã bảo mà, mắt tôi vẫn còn tinh lắm. Cô Hạ, sao anh trai Hạ Thiệu Minh của cô không đến? Cháu trai của cô… là con của Hạ Thiệu Minh sao?”
Hạ Nhạc còn chưa kịp giải thích, Hạ Minh Dịch đã nói thẳng: “Cháu không phải con của chú cháu, cháu là con của bố cháu Hạ Thiệu Hoa.”
Cục trưởng Hạ ngạc nhiên, rồi còn cười vui hơn, liên tục khen ngợi.
“Bác đã bảo mà, cháu rất giống người nhà cháu hồi nhỏ! Cái vẻ lanh lợi này cũng y hệt!” Cục trưởng Hạ nói: “Chú của cháu đâu? Tại sao cậu ấy không đến?”
Hạ Minh Dịch không thân thiết với Hạ Thiệu Minh lắm, thậm chí còn chưa gặp mặt quá hai lần.
Hạ Nhạc trả lời: “Hạ Thiệu Minh đang đi du lịch khắp nơi, nếu cậu ấy biết trước chú đến, cậu ấy chắc chắn sẽ đến ngay.”
Cục trưởng Hạ rất vui: “Đi du lịch cũng tốt, ngắm nhìn cảnh đẹp của đất nước, vẫn tốt hơn gặp ông già như chú. Cậu ấy có lòng như vậy thì chú cũng cảm kích lắm rồi, ha ha ha.”
Hạ Nhạc cũng cười theo.
Hà Băng Băng thấy bầu không khí hòa hợp, yên tâm đi mời rượu khách với Trần Kỳ.
Cô ấy lịch sự và thoải mái trò chuyện, uống rượu với khách mời, Hạ Nhạc thấy vậy, vui vẻ ăn thêm vài miếng.
Hạ Minh Dịch đưa cho Hạ Nhạc một cốc nước: “Cô, cô ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.”
“Thằng nhóc, cháu biết nói chuyện không đấy,” Hạ Nhạc vừa trách mắng vừa vui vẻ nhận cốc nước, uống mấy ngụm.
Khi bữa trưa gần kết thúc, nhiều người lần lượt ra về, cục trưởng Hạ gà ngà say, chạy đến kéo tay Hạ Minh Dịch, hỏi cậu có bố nuôi chưa.
Hạ Nhạc như nhìn thấy lại cảnh tượng năm xưa, vừa buồn vừa vui.
Hạ Minh Dịch không nói gì, quay sang nhìn Hạ Nhạc, trên mặt viết rõ “Cô ơi, cứu con”.
Chú Hà đi tới kéo cục trưởng Hạ lại rồi nói: “Cậu uống nhiều quá rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Cục trưởng Hạ gật đầu, nhưng người khác kéo mà ông ấy vẫn không chịu đi, ông ấy lục lọi trong túi áo một lúc lâu rồi mới lấy ra một bao lì xì nhỏ màu đỏ.
Ông ấy thì thầm nhưng lại nói với giọng to mà không hề biết: “Cái này vốn định để cho chú của cháu, nhưng bây giờ bác cho cháu, cháu giữ lấy, không cần trả lại cho bác.”
Ông ấy thấy Hạ Minh Dịch không chịu nhận, nhét thẳng vào tay cậu, rồi được chú Hà đỡ lảo đảo rời đi.
Hạ Minh Dịch cầm bao lì xì màu đỏ, lúng túngnhìn Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc nhún vai, nói: “Chú ấy cho cháu, không phải cho cô.”
Vẻ mặt Hạ Minh Dịch đau khổ.
Hạ Nhạc cười nói: “Cô chỉ nói đùa thôi, khi nào chú ấy tỉnh lại, chúng ta sẽ trả lại chú ấy.”
Hạ Minh Dịch vui vẻ gật đầu, cẩn thận cất bao lì xì vào túi.
…
Hạ Minh Dịch cứ mang theo bao lì xì, sốt ruột chờ đến bữa tiệc tối, mới nghe tin cục trưởng Hạ đã tỉnh, cậu vui vẻ dẫn Hạ Nhạc đi tìm người để trả lại bao lì xì.
Nhưng không ngờ lần này cục trưởng Hạ lại lặng lẽ rời đi.
Giống như lần ra đi không lời từ biệt mấy chục năm về trước.
Hạ Nhạc và Hạ Minh Dịch đến gặp chú Hà, nói về chuyện bao lì xì.
Chú Hà chỉ nói: “Đây là tấm lòng của cậu ấy dành cho các cháu, các cháu cứ nhận, cậu ấy sẽ thấy thoải mái hơn. Cứ nhận đi.”
Hạ Minh Dịch mở ra, bên trong có số tiền giống số tiền mừng của Hà Băng Băng.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều tiền, cậu sợ đến mức vội vàng đưa lại cho Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc cất tiền đi, nói: “Sau này nếu có cơ hội, cháu tự mình trả lại cho chú ấy… Hoặc cháu đưa cho chú của cháu, còn nếu cháu cần tiền, đây sẽ là của cháu.”
Hạ Minh Dịch gật đầu: “Cháu sẽ không dùng số tiền này.”
Sau bữa tiệc tối, lại có một số người ra về.
Nhưng phần lớn mọi người vẫn ở lại, vì doanh trại ở cách đó không xa.
Nhưng phần náo động phòng sau bữa tiệc tối lại khác so với những đám cưới bình thường, mọi người xếp thành vòng tròn và cùng nhau hát.
Hát mãi, không biết từ khi nào lại chuyển sang hát nhạc quân đội.
Một số người lính đang chạy bộ ngang qua cũng dừng lại ở ngoài cửa, hòa giọng hát lên.
Trong tiếng hát hào hùng, Hạ Nhạc nhìn Hạ Minh Dịch. Cậu rất thông minh, hát theo một lúc đã học được giai điệu, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn, tràn đầy hy vọng và ước mơ về tương lai.
Vì Hạ Nhạc xin nghỉ năm ngày nên ngày thứ hai sau đám cưới cô đã đưa Hạ Minh Dịch đến tạm biệt mọi người.
Hà Băng Băng luyến tiếc không rời, giống như ngày xưa, ôm Hạ Nhạc khóc.
“Được rồi, được rồi, chúng ta đều là người lớn cả rồi, đừng khóc nữa.” Hạ Nhạc vẫn lau nước mắt cho Hà Băng Băng.
Hà Băng Băng gật đầu: “Sau này có cơ hội chị thường đến đấy chơi nhé, nếu em có về quay lại thị trấn Dương Sa, em cũng sẽ đến thăm chị.”
Hạ Nhạc gật đầu đồng ý.
Năm ngày nghỉ phép, trừ một ngày đi về thì còn hai ngày để đi chơi.
Hạ Nhạc dẫn Hạ Minh Dịch thoải mái dạo chơi khắp thành phố hai ngày.
Ngày cuối cùng, hai người xách đầy túi lớn túi nhỏ, hài lòng lên tàu về nhà.
Hạ Minh Dịch mở mấy cuốn sách mới mua trên tàu ra, đọc say sưa.
Hạ Nhạc buồn ngủ đến mức ngồi ngủ gật, cô cảm thấy thật khâm phục. Nếu ngày xưa cô có tinh thần học tập như bố thì Thanh Hoa và Bắc Đại chẳng phải tùy ý cô lựa chọn sao!
Sau khi tàu đến ga, Hạ Nhạc đưa Hạ Minh Dịch về Tiêu Viên trong đêm.
Chung Cửu Hương thấy Hạ Minh Dịch trở về với vẻ mặt rạng rỡ, vui vẻ nấu thêm nhiều món ngon.
Hạ Nhạc đang mở những thứ mới mua ra, Hạ Minh Dịch cầm cuốn sách đến trước mặt Hạ Thiệu Hoa, kiêu ngạo chỉ vào hình trong sách, nói: “Bố, con muốn học trường này.”
Hạ Thiệu Hoa đồng ý: “Được, nhưng con phải chăm chỉ học tập.”
Sau khi nhận được sự đồng ý, Hạ Minh Dịch tự tin gật đầu.
“Con chắc chắn sẽ đi.”
Hạ Nhạc nghe được cuộc đối thoại, tò mò đến gần xem thử.
Trong sách là một bức hình đen trắng, bên cạnh có mấy chữ lớn – Trường Lục quân cấp cao Thạch Gia Trang.
Hạ Nhạc nhìn thấy hơi quen mắt.
Hình như đó là tiền thân của một trường nào đó.
Năm 1986, mọi nhà trong thôn đều có điện.
Trong khi lũ trẻ trong thôn vui mừng vì có điện thì Hạ Minh Dịch vẫn miệt mài học tập.
Có đèn điện, buổi tối cậu không cần phải dùng đèn dầu để đọc sách nữa, mắt cũng không còn mỏi nữa.
Khi kết quả kỳ thi mà cậu mong đợi được công bố vào năm sau, điểm bài kiểm tra viết của Hạ Minh Dịch đã đạt tiêu chuẩn như mong đợi.
Tuy nhiên, cậu lại bị loại vòng phỏng vấn.
Dù thành tích của Hạ Minh Dịch xuất sắc, có nhiều trường đại học tốt để lựa chọn, nhưng nhà họ Hạ sợ cậu buồn nên nhanh chóng chọn ra một vài trường đại học rất tốt để cậu xem qua.
Hạ Minh Dịch ngoan ngoãn xem hết tất cả.
Nhưng ngày hôm sau, Hạ Minh Dịch đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa ký túc xá của Hạ Nhạc.
“Cô ơi.”
Hạ Nhạc kinh ngạc, mơ hồ đoán được phần nào, hỏi: “Cháu đến tìm cô để mượn tiền à?”
Hạ Minh Dịch cắn răng gật đầu, hỏi Hạ Nhạc có thể cho cậu mượn bao lì xì mà cục trưởng Hạ đã tặng năm xưa để dùng gấp không.
Hạ Nhạc không cần suy nghĩ, đi vào ký túc xá tìm chiếc hộp sắt.
Hạ Minh Dịch biết cô của mình luôn có một chiếc hộp sắt rất quan trọng, bên trong chứa nhiều thứ mà cô coi như báu vật.
Từ trong đống đồ, Hạ Nhạc lấy bao lì xì đưa cho Hạ Minh Dịch.
Hạ Minh Dịch hỏi: “Cô không hỏi muốn làm gì sao?”
Hạ Nhạc trả lời: “Không cần hỏi.”
Hạ Minh Dịch nhận bao lì xì, chạm vào giấy đỏ khiến tay cậu dính màu đỏ, bên trong gói nhiều tiền.
Cậu cúi đầu thật sâu cảm ơn Hạ Nhạc, rồi quay người rời đi.
Nửa giờ sau khi cậu rời đi, Hạ Thiệu Hoa vội vã đến trước phòng ký túc xá của Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc nói: “Thằng bé đang đi đến ngôi trường quân sự mà nó luôn muốn đến, tàu sẽ khởi hành sau nửa tiếng nữa.”
Hạ Thiệu Hoa quay người rời đi.
“Anh đừng ngăn cản thằng bé.” Hạ Nhạc vội vàng nói: “Đó là ước mơ của thằng bé.”
“Anh không ngăn cản thằng bé.” Hạ Thiệu Hoa không quay đầu lại nói: “Mẹ thằng bé đặc biệt làm kẹo lạc mà nó thích, anh mang cho nó ít để ăn dọc đường.”
Hạ Nhạc ngồi thẫn thờ.
Hóa ra bố cô cũng giống như ông nội, thích ăn kẹo lạc.
Nhưng cô chưa bao giờ phát hiện ra.
Thậm chí cô cũng chưa bao giờ quan tâm bố thích gì.
Dường như trong một khoảng thời gian dài, mọi nỗi nhớ của cô đều dành cho ông nội đã qua đời, mà quên mất những người thân yêu khác luôn ở bên cạnh cô.