Ngày hôm sau trên bàn cơm nhà họ Hạ, Hạ Minh Dịch cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
Tuy nói bình thường cậu bé cũng trưng ra bộ mặt như có chữ chớ quấy rầy, nhưng hôm nay gương mặt đó còn xen lẫn chút oán giận.
Chung Cửu Hương liếc mắt đã nhìn ra vẻ mặt con trai mình không đúng lắm, cô ấy múc bát canh đặt ở bên cạnh cậu bé rồi liếc Hạ Nhạc một cái.
Hạ Nhạc nhìn Chung Cửu Hương nháy mắt mấy cái tỏ vẻ không có chuyện gì lớn, không cần lo lắng.
Hạ Minh Dịch nhận lấy canh, ngay cả câu “cảm ơn mẹ” cũng không muốn nói, cậu bé chỉ uống vài ngụm canh rồi ặt bát xuống. Cậu bé càng nghĩ càng tức giận, không vui liếc Hạ Nhạc một cái.
Hạ Nhạc vừa gắp thức ăn vừa trừng mắt nhìn lại: “Làm sao?”
Hạ Minh Dịch tám tuổi vẫn không giấu được tâm trạng, cậu bé nhíu mày nói: “Cũng do chuyện tốt mà cô làm, hiện tại bọn họ toàn hỏi xem lúc nào thì cháu ở rể nhà họ Lý!”
Đôi đũa trong tay Hạ Thiệu Hoa khựng lại.
Chung Cửu Hương kinh ngạc, nghi ngờ nhìn qua.
Hạ Nhạc tự mình xới cơm, nuốt một miếng: “Ai hỏi cháu?”
“Bố Lý Nhan, ông nội cậu ấy, còn có dì Lâm, dì Lâm cũng tới hỏi cháu.”
“Tin tức này truyền rất nhanh.” Hạ Nhạc nói.
Ánh mắt Hạ Minh Dịch như đao phi tới.
Cũng giống như Hạ Thiệu Hoa năm đó.
“Được rồi, được rồi, cô xin lỗi cháu.” Hạ Nhạc buồn cười, cô gắp cho Hạ Minh Dịch một miếng thịt.
Là thịt xào ớt xanh Hạ Minh Dịch thích ăn nhất, mỗi lần Hạ Nhạc về nhà đều cố ý tới sạp thịt trên trấn mua một ít thịt về.
Năm đó bố cô thích nhất là ăn thịt xào ớt xanh mà bà nội làm, cô nhớ rất rõ chuyện này.
Cái tôi của Hạ Minh Dịch vớt bớt đi, cậu bé gắp thịt trong bát, ăn thêm vài miếng cơm.
“Lần sau trở về cô sẽ mang sách cho cháu?” Hạ Nhạc hỏi.
Hạ Minh Dịch tuổi còn nhỏ mà đã thích đọc sách, đặc biệt rất thích đọc sách đề tài quân sự.
Bố cô còn nhỏ như vậy đã có ý tưởng sau này lớn lên sẽ nhậm chức ở bộ đội.
Hạ Nhạc biết sau này bố m sẽ thi đậu trường quân đội, sau khi tốt nghiệp ở bộ đội sẽ kết hôn với mẹ rồi có cô.
“Được!”
Nhìn ánh mắt vui vẻ của Hạ Minh Dịch, Hạ Nhạc cắn đũa, giật mình trong giây lát.
Hết thảy mọi chuyện đều đang tiến hành theo quỹ đạo vốn có.
Ánh mắt của cô rơi vào người Hạ Thiệu Hoa.
Đối mặt với Hạ Nhạc và Hạ Minh Dịch quanh năm cãi nhau, khóe miệng Hạ Thiệu Hoa mỉm cười, hai đầu lông mày vẫn ôn hòa như vậy.
Năm 2006 vẫn còn rất xa, lúc này bọn họ vẫn còn trẻ.
Mà đến lúc đó không biết hết thảy mọi chuyện sẽ như thế nào, mà cô có thể… Còn có thể thay đổi ngày đó hay không?
–
Cô lại nhận được thư của Hà Băng Băng, trong thư đề cập tháng sau đối phương sẽ kết hôn, hôn lễ tổ chức ở chỗ bố cô bé, hy vọng Hạ Nhạc có thể tới tham gia.
Bệnh của Hà Băng Băng cũng đã khỏi hẳn từ năm, sáu năm trước, tính cho đến hôm nay cô bé đã yêu người yêu hiện tại rất nhiều năm, hiện giờ cuối cùng ván đã đóng thuyền nên tất nhiên từ tận đáy lòng Hạ Nhạc cũng vui mừng thay cô bé.
Nghĩ đến chú Hà ở bộ đội, lại nghĩ đến Hạ Minh Dịch cảm thấy vô cùng hứng thú với quân sự nên Hạ Nhạc đã viết thư hồi âm cho Hà Băng Băng, trong thư cô nói bản thân nhất định sẽ tới tham gia, đến lúc đó cũng sẽ dẫn cháu trai nhỏ của mình cùng đi.
Chương trình học hôm nay kết thúc, Hạ Nhạc thu dọn đồ đạc xong lại đến hiệu sách trên trấn mua sách Hạ Minh Dịch thích, lại mua thêm ít thịt, tìm phu xe quen thuộc đánh xe đưa cô về xã Tiêu Viên.
Khi Hạ Nhạc nói tin tức tháng sau sẽ dẫn Hạ Minh Dịch đi tham gia hôn lễ của Hà Băng Băng cho Hạ Thiệu Hoa, Hạ Thiệu Hoa không nói nhiều lời đã đồng ý.
Anh ấy biết Hạ Nhạc làm như vậy là có ý riêng.
Sự hiểu biết của Chung Cửu Hương với nhà họ Hạ cũng không quá nhiều, cô ấy chỉ nghe Hạ Nhạc đề cập qua vài lần nên có hơi lo lắng, cô ấy hỏi: “Có xa không?”
Hạ Nhạc để thịt mới mua ở bên cạnh bếp lò, lại lấy sách trong túi ra đưa cho Hạ Minh Dịch, cô đáp: “Không xa, ở tỉnh lân cận, ngồi xe lửa chưa tới nửa ngày là đến.”
Hạ Minh Dịch ôm đống sách yêu thích, cho dù từ trước đến nay cậu bé luôn trầm ổn thì lúc này trên mặt cũng là nụ cười tươi phấn khởi, đôi mắt như chứa ngàn ánh sao, cậu bé ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Nhạc một lát: “Cảm ơn cô.”
Ngay từ đầu cô đã không quen khi nghe bố gọi mình là cô, nhưng đến bây giờ khi nghe lại cảm thấy vui vẻ, Hạ Nhạc nhịn không được mà nhéo nhéo cái mặt Hạ Minh Dịch.
Lúc này Hạ Minh Dịch đang vô cùng vui mừng nên cũng không thèm để ý hành động của Hạ Nhạc, cậu bé không ngừng mở sách ra xem.
Chung Cửu Hương nhìn thấy dáng vẻ hiếm có này của Hạ Minh Dịch thì cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Hạ Nhạc xin nghỉ trước một tuần, hiệu trưởng cũng vui vẻ đồng ý.
Dù sao mấy năm nay cô giáo Hạ làm giáo viên luôn cần cù chăm chỉ, không ngại vất vả, nhiều khi ông ấy cũng chỉ sợ cô mệt đến sinh bệnh, chỉ ước gì cô có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Vì thế đến gần tối, trước hôm xuất phát một ngày, Hạ Nhạc chạy tới trường tiểu học Tiêu Viên xin cho Hạ Minh Dịch nghỉ một tuần.
Các giáo viên ở xã Tiêu Viên cũng nhận ra là giáo viên Hạ trên trấn, hơn nữa có một số giáo viên lớn tuổi năm đó đã dạy Hạ Nhạc nên lần xin nghỉ này cũng vô cùng dễ dàng.
Hạ Nhạc cầm giấy nghỉ đi từ trong phòng làm việc ra, nghĩ đến lần này có thể thả lỏng nghỉ ngơi thì vô cùng sung sướng.
Đi chưa được mấy bước lại bỗng nghe thấy có người gọi tên mình.
Hạ Nhạc nhìn về phía sau, hiệu trưởng nhậm chức ở xã Tiêu Viên mấy chục năm cầm theo bình nước xuất hiện ở phía sau cô, có lẽ là vừa đi lấy nước về, vừa hay gặp được cô.
“Bạn học Hạ Nhạc… À không, cô giáo Hạ, vẫn khỏe chứ.” Hiệu trưởng chỉ chỉ văn phòng của mình: “Lâu lắm rồi không thấy em, có muốn vào ngồi một chút không?”
Năm đó Hạ Nhạc rất ít khi nhìn thấy hiệu trưởng, vào khoảng thời gian Hạ Thiệu Minh thi đấu bóng rổ mới gặp ông ấy nhiều hơn một chút, vì vậy ấn tượng đối với ông ấy cũng không sâu.
Hơn nữa khi đó hiệu trưởng đang tuổi trung niên hăng hái, cùng với thân phận biến đối từ học sinh thành giáo viên của Hạ Nhạc nên hôm nay dù nhìn thế nào cũng cảm thấy hiệu trưởng lúc này so với quá khứ như hai người khác nhau.
Nhưng dù sao cũng là trưởng bối, Hạ Nhạc vẫn cung kính nói: “Chào hiệu trưởng.”
Hạ Nhạc thấy giờ tan học đã tới nên chuẩn bị đón Hạ Minh Dịch tan học về nhà luôn, cũng không tốn nhiều thời gian. Nhưng nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi của hiệu trưởng khiến cô cảm thấy hẳn là ông ấy đang có việc tìm mình.
“Có chuyện gì sao?”
Ông hiệu trưởng gật gật đầu, tuy có chút khách khí nhưng cũng nhìn ra rằng Hạ Nhạc không muốn ở lại lâu, vì thế ông ấy nói: “À thì, mấy năm gần đây rất nhiều giáo viên lớn tuổi đã rời khỏi thôn đi ra bên ngoài, ví dụ như cô giáo Dương, bây giờ cô ấy đang ở trường học của các cô dạy học đúng không? Sau khi những giáo viên này rời đi, giáo viên mới thiếu hụt kinh nghiệm đến dạy học, hơn nữa thời đại này chuyển biến quá nhanh, công tác dạy học trở nên khó khăn hơn rất nhiều, thành tích của các học sinh qua mỗi một năm lại càng kém đi… Ai… Trong chuyện này tôi có trách nhiệm rất lớn, tôi không thể giữ những giáo viên kia ở lại…”
Trên khuôn mặt của ông hiệu trưởng là hối hận xen lẫn bi thương, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Ông ấy bình tĩnh nhìn Hạ Nhạc: “Cô giáo Hạ, tôi nói những chuyện này không phải muốn oán giận cô, mà là muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Vấn đề mà ông hiệu trưởng nói không chỉ ở thời đại này mới có, cho dù là trường tiểu học Tiêu Viên khi Hạ Nhạc còn bé cũng gặp phải vấn đề tương tự.
Thời đại và xã hội thay đổi như vậy đã tạo ra sự chênh lệch giàu nghèo, vấn đề giáo dục ở khu vực nghèo khó không phải một người như ông hiệu trưởng có thể giải quyết.
Hạ Nhạc cũng đoán được vài phần trong ý của ông hiệu trưởng, nghĩ đến chuyện Hạ Minh Dịch và Lý Nhan còn đang học ở đây, lại nghĩ đến những đứa nhỏ cùng tuổi với bọn họ nên cũng đồng ý gật gật đầu, cô nói: “Có gì cần hỗ trợ thì hiệu trưởng cứ việc nói.”
Ông hiệu trưởng vui vẻ ra mặt, ông ấy nói: “Tôi muốn tạo ra hình thức dạy học mới, để cho giáo viên bên ngoài và giáo viên trong thôn, cùng các học sinh có cơ hội giao lưu, ví như thỉnh thoảng giáo viên trên trấn có thể tới giảng bài cho bọn nhỏ, hoặc là giáo viên trong thôn chúng tôi đến dự tiết học của mọi người. Trước mắt thì đây là phương pháp mà tôi nghĩ ra, cụ thể tôi còn cần suy nghĩ thêm, cũng muốn giáo viên như các cô giúp bày mưu tính kế.”
Hạ Nhạc gật đầu: “Trường học của chúng tôi cũng thường xuyên có giáo viên trên trấn khác tới nghe giảng, chúng tôi cũng sẽ đến trường khác nghe giảng, như vậy có thể lấy thừa bù thiếu học hỏi thêm. Chờ tôi hết kỳ nghỉ phép trở về sẽ nói ý tưởng của hiệu cho cho các giáo viên trong trường chúng tôi để trao đổi thêm, cố gắng để có thể khiến công tác giáo học của chúng ta mang đến tác dụng tiến bộ thiết thực nhất.”
Ông hiệu trưởng gật đầu lia lịa: “Ai, được, được, cảm ơn cô giáo Hạ.”
Chuông tan học vang lên, Hạ Nhạc tạm biệt ông hiệu trưởng rồi đi đến khu dạy học.
Các học sinh từ phòng học chen chúc nhau đi ra, trong đám nhóc ồn ào náo nhiệt, Hạ Nhạc yên lặng đi qua đám người tới cửa lớp Hạ Minh Dịch.
Không ít học sinh liên tục quay đầu lại nhìn người lớn xa lạ đột nhiên xuất hiện, cũng có một số đứa nhận ra Hạ Nhạc, chúng ồn ào nói: “Đây không phải là cô của Hạ Minh Dịch sao!”
Hạ Minh Dịch đi từ trong phòng học ra, cậu bé từ từ bước đi, nghe thấy tiếng bên ngoài mới ngẩng đầu dò xét một vòng, bấy giờ tầm mắt mới rơi vào Hạ Nhạc
“Cô?” Vẻ mặt cậu bé ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ: “Cô tới làm gì?”
“Cháu đoán xem.” Hạ Nhạc đến gần.
“Không phải tới đón cháu tan học đấy chứ.”
“Làm sao, cô không thể đón cháu tan học đúng không?”
Hạ Minh Dịch do dự, vẻ mặt kỳ quái.
Hạ Nhạc đang mơ màng chẳng hiểu gì nhưng phía sau Hạ Minh Dịch lại đột nhiên có người đi ra vỗ vỗ bả vai cậu bé nói: “Hạ Minh Dịch, đi thôi! Cậu đứng ngây ra đó làm gì, không phải nói sẽ cùng về nhà sao.”
Nói xong Lý Nhan mới nhìn thấy Hạ Nhạc đứng bên ngoài, cô bé cười chào hỏi: “Dì Hạ!”
“Ai, tiểu Nhan.” Hạ Nhạc thấy Lý Nhan cười nên tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút.
Cô sờ sờ đầu Lý Nhan, lại nhìn Hạ Minh Dịch như chế nhạo.
Liếc mắt đã nhìn thấu bố mình đang làm trò gì.
“Đi thôi, về nhà nào.” Hạ Nhạc phất phất giấy xin nghỉ trong tay, cô nói: “Cô tới làm giấy xin nghỉ cho cháu, cháu còn muốn đi hay không?”
Hạ Minh Dịch “a” một tiếng rồi mới ngoan ngoãn đi theo Hạ Nhạc ra ngoài.
Lý Nhan đi theo bên cạnh Hạ Minh Dịch, nhìn dáng vẻ như có mối thù ngang trời của Hạ Minh Dịch, cô bé thấy khó hiểu, âm thầm hỏi: “Hạ Minh Dịch, cậu không thích cô mình sao?”
Hạ Minh Dịch vừa đi vừa cúi đầu nhìn gót chân Hạ Nhạc, nghe thấy Lý Nhan hỏi như vậy lại bị dọa nhảy dựng lên.
“Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”
Lý Nhan nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Minh Dịch, nghĩ đến mới nãy cậu bé vẫn đối xử với mình bình thường, thế nhưng vừa gặp Hạ Nhạc hoặc là những người khác thì vẻ mặt sẽ trở nên rất nghiêm túc, vì thế cô bé nghiêm túc nói: “Cậu đối xử với cô của cậu thật hung dữ, vừa nhìn đã biết là không thích cô ấy.”
Hạ Minh Dịch từ từ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Hạ Nhạc, lẩm bẩm nói: “Tớ, tớ không có…”
Lý Nhan không nghe thấy Hạ Minh Dịch nói gì, cô bé tận tình khuyên bảo như người lớn: “Hạ Minh Dịch, cậu không thể không thích cô của mình, bố mẹ tớ nói người lớn làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho trẻ con. Cho dù cô cậu nói gì khiến cậu không vui cũng là do cô ấy thật sự yêu cậu, là vì muốn tốt cho cậu, chỉ là cách cô ấy làm có thể không đúng.”
Nhìn cặp mắt kia của Hạ Minh Dịch mê mang nhìn về phía mình, Lý Nhan cho rằng cậu bé đã nghe lọt đạo lý mình nói, cô bé hất cằm: “Cho nên chúng ta làm trẻ con phải học cách hiểu người lớn, cũng phải trao đổi thật nhiều với bọn họ, nói ra ý nghĩ trong lòng mình.”
“… Được.” Hạ Minh Dịch thu lại ánh mắt, lên tiếng trả lời.
Lý Nhan cảm thấy thỏa mãn: “Cậu không được ghét cô cậu nữa nha!”
Hạ Nhạc đã nghe thấy cuộc đối thoại phía sau từ lâu, dọc theo đường đi cô phải cố gắng không quay đầu lại, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ quái.
Cô thật sự không nhịn cười được!