Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 77




Nói cho cùng thì người nhà họ Hạ vẫn không yên tâm nên thỉnh thoảng họ sẽ tới làng Lạc để thăm Hạ Minh Chân.

Hạ Minh Chân cũng không chịu thua kém, mỗi lần người nhà họ Hạ tới sẽ luôn nghe được mấy câu khen ngợi.

Cô gái này thật sự học rất giỏi.

Chưa tới hai năm mà Chung Ngọc Quế đã phải rời đi.

Lúc đó em ấy và vị hôn phu của mình đã hoàn thành việc học, ở thời điểm này nếu muốn đào tạo chuyên sâu thì lựa chọn duy nhất chính là xuất ngoại.

Chung Cửu Hương cười nói chúc mừng em ấy nhưng sau lưng lại len lén lau nước mắt mấy lần.

Trước khi rời đi, Chung Ngọc Quế sờ sờ đầu Món Quà.

Món Quà không còn là con chó vàng nhỏ năm đó đuổi theo sau bọn họ nữa, bây giờ nó đã già rồi, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất liếm liếm tay Chung Ngọc Quế, hiện tại ngay cả đi đường nó cũng không đi nổi.

Chung Ngọc Quế biết lần này mình đi thì không biết khi nào mới có thể quay trở lại.

Mà đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp Món Quà.

Từ trước đến nay Chung Ngọc Quế luôn kiêu ngạo nhưng cuối cùng đã khóc oà lên.

Vị hôn phu của em ấy ôm người mình yêu một cái, sau đó hai người dắt tay sóng vai rời khỏi nhà họ Hạ.

Chung Cửu Hương làm như không có việc gì mà thu dọn bát đũa, Hạ Thiệu Hoa đến bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy thu dọn mọi thứ.

“Em mừng thay cho em ấy.” Chung Cửu Hương nói.

Hạ Thiệu Hoa gật đầu: “Anh hiểu.”

“Nhưng mà…” Chung Cửu Hương cúi người xuống, nước mắt trong mắt rơi xuống từng giọt từng giọt: “Nhưng sao lại đau lòng như vậy chứ…”

Hạ Thiệu Hoa ôm Chung Cửu Hương, cô chẳng để ý gì khác mà vùi đầu vào lòng anh khóc thành tiếng.

Hạ Nhạc và Trương Minh Hà đứng ở ngoài phòng bếp, hai người liếc nhau, lặng lẽ rời đi.

Nhà họ Hạ dần trở nên vắng vẻ yên ắng hơn rất nhiều khi những đứa nhỏ trong nhà lớn lên và rời đi.

Khi Hạ Nhạc về thị trấn bắt đầu dạy học, nhà họ Hạ chỉ còn lại Hạ Thiệu Hoa, Chung Cửu Hương và Trương Minh Hà.

Khi thời gian đến cuối năm 1971, Hạ Nhạc tính thời gian, cảm thấy cũng sắp tới lúc có tin tức bà nội đang mang thai bố mình rồi.

Quả nhiên, lần này là Trương Minh Hà đến trường học nói cho Hạ Nhạc biết tin tức Chung Cửu Hương đã mang thai.

Hạ Nhạc kích động đi xin nghỉ nửa ngày rồi kéo Trương Minh Hà đến thị trấn mua một đống đồ, sau đó lại chạy tới xã Tiêu Viên.

Về đến nhà, cô vây quanh Chung Cửu Hương như muốn trông coi cô ấy thật kỹ.

Hạ Thiệu Hoa thấy vậy không nhịn mà bật cười.

Hiện nay Hạ Nhạc cũng đã ba mươi hai tuổi vậy mà vẫn giống ý như đứa nhỏ lúc trước.

Anh lẳng lặng nhìn, giờ khắc này chỉ cảm thấy năm tháng yên bình.

Năm sau, bố của Hạ Nhạc ra đời, đặt tên là Hạ Minh Dịch.

Hạ Nhạc kích động không thôi, cô mua rất nhiều đường phát cho từng nhà trong thôn, ngay cả khi Chung Cửu Hương sinh con hay ở cữ cô cũng luôn canh giữ ở bên cạnh.

Nhìn nhóc con trong tã lót, Hạ Nhạc nhiều lần nhịn không được mà nhéo mặt cậu bé.

Đây là bố cô sao? Người bố nói năng thận trọng, ngày nào cũng nghiêm mặt kia?

Lúc nhỏ thoạt nhìn cũng rất dễ bắt nạt mà.

Cùng năm đó, nhà họ Lý cũng truyền đến tin tức mẹ cô ra đời.

Hạ Nhạc lại mang theo một đống quà cáp tới nhà họ Lý thăm hỏi khiến Lý Húc bị doạ một phen, mấy thứ đồ mang đến chẳng giống như là thăm hỏi, ngược lại giống như là muốn mua đồ ăn cả một năm cho bọn họ vậy.

Một năm này là một năm đặc sắc nhất của Hạ Nhạc, ngay cả khi đi trên đường cũng có thể nghe thấy tiếng cô đang ngâm nga đoạn nhạc.

Các giáo viên đi ngang qua Hạ Nhạc đều nhao nhao cảm thán việc cô không kết hôn thật tốt, cô giáo Hạ hơn ba mươi tuổi vẫn sống một mình, đời sống tinh thần cũng tốt hơn bọn họ nhiều.

Khi Hạ Minh Dịch tròn một tuổi, Hạ Nhạc mua rất nhiều đồ ăn rồi cùng làm một bàn đồ ăn ngon với Chung Cửu Hương.

Hạ Minh Chân cũng đã trở lại, nói là cố ý xin nghỉ về mừng sinh nhật với em trai, còn dùng tiền thưởng của mình mua đồ chơi làm quà sinh nhật cho Hạ Minh Dịch.

Hạ Minh Dịch mới một tuổi đã nghiêm mặt, Hạ Nhạc càng nhìn càng cảm thấy nhức đầu.

Khó khăn lắm mới đến được thời đại này nhưng không nghĩ tới vẫn phải nhìn thấy sắc mắt kia của bố.

Hôm nay, chú chó vàng Món Quà cũng đến ghé vào một bên, nó nhìn người nhà họ Hạ vui vẻ hòa thuận rồi rời khỏi thế giới này trong giấc ngủ yên bình.

Không bao lâu sau Trương Minh Hà gặp một cô gái, năm nay hai người họ thành hôn nên đã dọn về nhà họ Trương ở cửa thôn, Hạ Thiệu Hoa còn cố ý mua cho cậu ấy rất nhiều đồ dùng mới.

Những đứa trẻ luôn lớn lên rất nhanh, mới nháy mắt mà Hạ Minh Dịch đã cao bằng một nửa cô, dáng vẻ cũng rất giống Hạ Thiệu Hoa.

Cậu bé cũng giống như Hạ Thiệu Hoa, cũng không thích nói chuyện, nhưng so với lúc Hạ Thiệu Hoa khi còn trẻ thì lại lạnh lùng hơn rất nhiều, bởi vì cậu bé không chỉ không thích cười mà khuôn mặt cũng luôn nghiêm nghị.

Hạ Nhạc thường xuyên nhéo mặt cậu bé để đối phương cười nhiều hơn, tuy vậy cậu bé lại ghét bỏ hất tay Hạ Nhạc ra.

“Không thể sờ mặt con trai, cô không biết sao.” Hạ Minh Dịch bực mình nói.

“Ai, thằng nhóc này… Sao tính tình lại khó ưa như vậy.” Hạ Nhạc chống nạnh nói.

“Cô nên suy nghĩ về hôn sự của mình trước đi.” Hạ Minh Dịch liếc Hạ Nhạc một cái rồi quay đầu trở về phòng.

Hạ Nhạc cười khổ.

Vì thế Hạ Nhạc lại đến nhà họ Lý.

Mẹ cô – Lý Nhan không phải là người có tính tình khó ưa như bố của cô.

Lúc này Lý Nhan đang cố hết sức trèo cây trong sân, Hạ Nhạc vừa vào sân đã thấy vậy thì ngây ra.

Không phải mẹ cô là người dịu dàng bình tĩnh mỗi ngày dạy cô phải hào phóng đoan trang sao? Sao mẹ cô lại trèo cây như vậy…

Cô nghịch còn không phải do mẹ sao, bây giờ mẹ cô hệt như cô hồi nhỏ.

Lý Nhan nhìn thấy Hạ Nhạc bèn gọi: “Dì Hạ, có thể giúp cháu hái bưởi không?”

Năm đó sau khi Lý Húc trở về đã trồng lại mấy cây bưởi, hiện nay quả bưởi trên cây vừa to vừa tròn, thoạt nhìn hẳn là rất ngọt.

Hạ Nhạc xắn tay áo lên: “Đến đây!”

Hai người leo lên cây, cố gắng tới gần quả bưởi to nhất.

Lý Nhan không cẩn thận bị trượt chân, suýt nữa ngã xuống, cũng may Hạ Nhạc nhanh tay lẹ mắt bắt được cô bé.

Nhưng cánh tay của Hạ Nhạc không đủ sức để có thể kéo cô bé lên cây, vậy nên Lý Nhan lại suýt ngã xuống, mà ngoài sân bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của Hạ Minh Dịch.

“Lý Nhan!” Hạ Minh Dịch kinh hoàng hét to rồi vọt lên, ngay cả giày cũng bay mất.

Cậu bé dang rộng hai tay đứng ở dưới tàng cây để đỡ lấy cô bé.

Hạ Nhạc chưa từng thấy bộ dáng hoảng hốt này của cậu bé, dù muốn cười nhưng lại lo lắng cho Lý Nhan, vì vậy cô nghiến răng hét to: “Thằng nhóc thối, mau gọi người tới đi, cháu làm sao mà đỡ được!”

Hạ Minh Dịch vẫn dang cánh tay, cậu bé nhìn vào bên trong hét to: “Cứu mạng! Chú Lý, thím Lý! Hai người có nhà không! Cứu mạng!”

Nghe được tiếng la, Lý Húc ra cửa thấy tình hình như vậy thì lập tức chạy lại đỡ.

Cũng đúng lúc này Lý Nhan ngã xuống.

Lý Húc còn chưa đỡ được mà Lý Nhan đã ngã lên người Hạ Minh Dịch, hai người ngã ra đất.

Mấy người lớn sợ đến choáng váng, họ vội vàng tiến lên xem hai đứa nhỏ có bị thương hay không.

Ai ngờ hai đứa nhỏ liếc nhau, cùng nhau bật cười.

Hạ Nhạc từ từ tụt từ trên cây bưởi xuống, cô cũng không kìm nổi mà bật cười rồi vỗ vỗ bụi trên tay, sau đó đi qua một bên cầm quả bưởi vừa hái xuống.

“Lý Húc, có dao không? Lột bưởi ăn đi.”

Lý Húc xoa đầu Lý Nhan, thấy cô bé ngã mà còn cười ngây ngô thì chỉ sợ cô bé bị ngã đến choáng váng.

Sau khi xác nhận con gái không có bất cứ vấn đề gì anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm rồi đi vào phòng bếp bóc vỏ bưởi với Hạ Nhạc.

“Cậu ấy, đã lớn rồi mà còn giống như trẻ con.” Lý Húc cười trách mắng.

“Như này không tốt sao?” Hạ Nhạc cắt mấy nhát lên vỏ bưởi rồi bóc vỏ ra.

Lý Húc im lặng một lúc lâu mới nói: “Cũng rất tốt.”

Sau đó anh ấy lại hỏi: “Gần đây Thiệu Minh thế nào?”

Tay Hạ Nhạc đang lột vỏ bưởi bỗng dừng lại, rồi lại tiếp tục bóc, cô nói: “Rất tốt, nghe nói gần đây đã tới thủ đô để thực hiện ước mơ không được xem lễ thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa năm đó.”

Lý Húc gật gật đầu, không nói gì nữa.

Vỏ bưởi không dày, khi bóc còn tỏa ra một mùi thơm ngát, Hạ Nhạc nhìn mà nước miếng chảy ròng.

Cô tách cùi bưởi ra, cho Lý Húc một nửa, cầm một nửa còn lại đi tìm hai đứa nhỏ.

Ánh mắt trời bao phủ sân nhà họ Lý, Hạ Minh Dịch và Lý Nhan ngồi dưới tàng cây bưởi, Lý Nhan đang vui vẻ nói gì đó còn Hạ Minh Dịch cúi đầu, thi thoảng sẽ quay đầu nhìn cô bé một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu.

Không ngờ bố mẹ cô lại là thanh mai trúc mã, là hai đứa nhỏ vô tư.

Hạ Nhạc chia bưởi cho bọn họ, Lý Nhan vui vẻ nói: “Cảm ơn dì Hạ!”

Hạ Minh Dịch nhận lấy bưởi, cậu bé ngẩng đầu nhìn Hạ Nhạc một cái rồi hỏi cô: “Cô, sao cô lại ở chỗ này?”

Ánh mắt này của cậu bé như đang trách cô làm ngã cô vợ nhỏ của mình.

Hạ Nhạc nghe xong chỉ biết trợn trắng.

Bố của cô đúng là kẻ mê vợ! Đúng là người không biết phân biệt đúng sai!

“Vậy sao cháu lại ở đây?” Hạ Nhạc hỏi ngược lại.

“Cháu… Cháu đến… Cháu đến xem cây bưởi.” Hạ Minh Dịch kích động trả lời, nói xong lại len lén liếc Lý Nhan một cái, sợ bị nhìn thấu.

Mà Lý Nhan chỉ lo gặm bưởi, hoàn toàn không để ý xem cậu bé nói cái gì.

Lúc này Hạ Minh Dịch mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu bé tức giận nhìn Hạ Nhạc, dùng sức gặm bưởi.

Tất nhiên Hạ Nhạc cũng nhìn thấy ánh mắt đó của cậu bé nhưng cô chỉ cảm thấy buồn cười. Cô ngồi bên cạnh, nhìn về phía cây bưởi trên đỉnh đầu.

Năm ấy lúc cô còn học tiểu học ở xã Tiêu Viên thì cũng chẳng lớn hơn Hạ Minh Dịch mấy tuổi, mỗi lần đi ngang qua nhà họ Lý, cô và Hạ Thiệu Minh đều phải ngẩng đầu nhìn cây bưởi này vài lần.

Xuân đi thu đến, bưởi trên cây bưởi mọc rồi lại mọc, cuối cùng cả cây héo rũ, chết già.

Cây mới sẽ mọc lại ở chỗ này.

Đây là sự kế thừa và tái sinh không ngừng của vùng đất này.

“Cô, tại sao nhà chúng ta không có cây bưởi?” Hạ Minh Dịch đột nhiên hỏi.

Cậu bé nhìn theo tầm mắt Hạ Nhạc, nhìn cây bưởi, cậu bé cảm thấy bưởi không chỉ ăn ngon mà cây cũng đẹp, nếu trước cửa nhà mình cũng có thì tốt rồi.

“Cháu thích thì ở rể nhà họ, nhà họ có là được.” Hạ Nhạc không thèm nhìn Hạ Minh Dịch, cô trêu chọc cậu bé.

Vậy mà lúc lâu sau Hạ Minh Dịch vẫn không nói tiếp.

Hạ Nhạc cho rằng cậu bé đang tức giận, ai biết cậu bé này từ trước đến nay luôn đứng đắn mà giờ lại đỏ mặt, lại len lén liếc Lý Nhan một cái.

Lý Nhan cảm giác được ánh mắt của cậu bé nên quay đầu lại, cô bé nghiêm túc nhìn đối phương.

Hai người nhìn nhau, cái miệng đang gặm bưởi của Lý Nhan ngừng lại, khóe miệng còn dính hạt bưởi.

Trong không khí chỉ có hương vị ngọt ngào của bưởi, ngay cả ánh mắt của cậu bé cũng trở nên dịu dàng.

“Đúng vậy…” Lý Nhan nói: “Nhà chúng tớ có cây bưởi, cậu ở rể là được rồi.”

Hạ Minh Dịch sửng sốt, múi bưởi trong tay không cầm chắc mà rơi xuống đất.

Đêm đó, trên bàn cơm nhà họ Lý, Lý Nhan ngoan ngoãn đút cơm vào miệng, khi nhìn thấy bố gắp thức ăn cho mẹ bên cạnh, động tác của cô bé bỗng nhiên ngừng lại.

“Bố mẹ, con có thể để Hạ Minh Dịch ở rể nhà chúng ta không?”

Người lớn nhà họ Lý đều ngây người.

“Tiểu Nhan, chuyện này… Chuyện này… Ở rể?”

Lý Nhan nghiêm túc gật đầu.

Sau đó tiếp tục ăn cơm.

Một lúc lâu sau cô bé lại ngẩng đầu lên.

“Ở rể là cái gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.