Cuộc trò chuyện đêm đó giống như một giấc mơ.
Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa vẫn cư xử với nhau như bình thường, không ai nhắc lại những lời đó.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, đã đến đêm giao thừa.
Hạ Nhạc dậy từ rất sớm, ngồi thu mình ở góc nhà kiểm tra lại đồ Tết.
Món Quà ngồi cạnh, vẫy đuôi nhìn cô bận rộn.
Khi trời vừa sáng rõ, Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa mang theo một đống đồ Tết đi đến nhà họ Tào.
Kể từ khi Tào Bá Phủ cứu mạng Hạ Nhạc năm ấy, cứ đến đêm giao thừa, hai người lại đến nhà họ để chúc Tết.
Năm nay, A Thúy sinh được một cậu con trai mập mạp, Hạ Nhạc đặc biệt mua nhiều đồ dùng cho em bé từ trên trấn mang đến.
Tào Bá Phủ và A Thúy đã quen với việc Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa đến vào dịp Tết, nên từ sáng sớm đã mở rộng cửa chờ đón họ.
Khi đến trước cửa, Món Quà dừng lại, ngoan ngoãn ngồi chờ bên ngoài.
Hạ Nhạc vuốt đầu Món Quà rồi theo Hạ Thiệu Hoa bước vào nhà họ Tào.
Vừa bước vào, A Thúy liền bế con đến cho Hạ Nhạc xem, nói với đứa bé rằng đây là mẹ nuôi của nó.
Khi A Thúy mang thai được năm tháng, bụng đã lộ rõ. Hạ Nhạc biết tin cô ấy mang thai liền thường xuyên mua rất nhiều đồ đến nhà họ Tào, kéo A Thúy bảo sau này hãy để đứa bé nhận cô làm mẹ nuôi.
Hạ Nhạc nhìn đứa bé đang ngủ say trước mặt, không kìm lòng được đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
“Đã đặt tên chưa?”
“Trước khi đứa bé chào đời, Bá Phủ đã đặt tên rồi.” A Thúy hạnh phúc và tự hào nói: “Tên là Vệ Quốc, Tào Vệ Quốc.”
Đúng là cái tên mà thế hệ này hay đặt.
Hạ Nhạc nhìn sang Tào Bá Phủ, người đang trò chuyện với Hạ Thiệu Hoa.
Có lẽ, trong quá khứ, cô sẽ thấy những cái tên như thế này là bình thường, thậm chí có phần cũ kỹ, nhưng bây giờ, cô không nghĩ vậy nữa.
Hai chữ “Vệ Quốc”, đối với Tào Bá Phủ và những người thuộc thế hệ này, không chỉ là những chữ khắc sâu trong xương tủy, mà còn là những chữ mà sau khi trải qua bao nhiêu khổ nạn, họ khao khát nhất, trân trọng nhất.
A Thúy thấy Hạ Nhạc hơi ngẩn ngơ, liền lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có phải không hay không?”
Hạ Nhạc sực tỉnh, nhìn vào đôi mắt thuần khiết của A Thúy, rồi đáp: “Hay lắm, cái tên này nghe qua đã thấy là một người có thể làm trụ cột của đất nước.”
A Thúy nở nụ cười hạnh phúc: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Sau khi chúc Tết xong, Tào Bá Phủ và A Thúy tiễn họ ra cửa.
Món Quà vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ, thấy Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa ra ngoài, nó mừng rỡ chạy vòng quanh họ, khiến Tào Bá Phủ và A Thúy bật cười, nói rằng sau này họ cũng phải nuôi một chú chó để chơi cùng con.
Hai người nhanh chóng trở về nhà họ Hạ để bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Đúng vậy, dù ở thời đại nào, bữa cơm tất niên của gia đình họ luôn mất cả ngày để chuẩn bị.
Hạ Nhạc vẫn nhớ rằng mỗi dịp Tết đến, khi trời còn chưa sáng, bố cô đã dậy sớm để đốt pháo.
Sau đó, cả trong và ngoài thôn đều vang lên tiếng pháo, còn sớm hơn cả tiếng gà gáy, báo hiệu năm mới đã đến.
Tiếp theo là cả gia đình bắt đầu chuẩn bị cho bữa cơm tất niên từ sáng sớm.
Chung Cửu Hương đã đun sẵn nước nóng, bảo Hạ Thiệu Hoa ra sân bắt gà.
Sân nhà trở nên náo nhiệt, Hạ Nhạc không dám nhìn cảnh giết gà, chỉ chờ họ cắt tiết xong rồi ném gà vào nước sôi, khi lông gà đã dễ nhổ, cô mới kéo ghế ngồi cạnh để cùng nhổ lông.
Chẳng mấy chốc, Chung Ngọc Quế và Trương Minh Hà cũng thức dậy, hai người cũng tham gia vào việc nhổ lông gà.
Ngồi lâu khiến Hạ Nhạc hơi chóng mặt, cô đứng dậy vươn vai, thì bất ngờ thấy bóng dáng Tướng Quân Đen xuất hiện trước cửa.
Cô kinh ngạc nhìn người ngồi trên lưng ngựa.
Không phải là Thẩm Lâm.
Chú Liên mang một đống đồ nặng trên lưng, khó khăn bước xuống từ lưng ngựa, miệng lẩm bẩm: “Ôi trời, sắp rơi rồi, cô gái nhà họ Hạ, cháu cứ đứng nhìn mãi mà không đến giúp chút à.”
Hạ Nhạc cười rồi tiến lên giúp chú Liên gỡ đống đồ Tết đang treo trên người chú ấy xuống, nói: “Chú Liên, năm nay sao lại đến sớm hơn mọi năm thế.”
Trương Minh Hà cũng chạy tới, mấy năm nay thằng bé đã quen thuộc với chú Liên, nên ôm chân chú ấy gọi to, khiến chú ấy vui vẻ không thôi, liền mở một gói kẹo đưa cho Minh Hà.
Có kẹo ăn, Minh Hà vui mừng nhảy nhót, miệng không ngừng chúc “Chúc mừng năm mới.”
“Năm nay khác mọi năm rồi, năm nay chú phải ra nước ngoài!” Chú Liêntreo nốt mấy gói quà lớn nhỏ lên người Hạ Nhạc: “Đều là những món nhà cháu thích ăn.”
“Ra nước ngoài?” Hạ Nhạc ngạc nhiên lặp lại.
Đầu năm, Thẩm Lâm viết thư nói rằng chỉ ba đến năm tháng nữa là về nước, thế mà đến cuối năm vẫn chẳng thấy tin tức gì.
Mãi đến gần đây, anh ta lại gửi một lá thư khác.
Lần này không phải là thư từ Mỹ.
Anh ta đã chuyển đến Anh.
“Đi Anh tìm Thẩm Lâm?” Hạ Nhạc hỏi.
“Cậu chủ biết được nhà máy sợi hóa học ở Anh có nhiều công nghệ tiên tiến mà trong nước không có, nên muốn học thành tài rồi mới về nước. Ông chủ luôn phản đối các kế hoạch của cậu chủ, nhưng lần này ông ấy lại ủng hộ. Ước mơ của cậu chủ là xây dựng một nhà máy dệt hàng đầu. Cô gái nhà họ Hạ, cháu đừng nhìn cậu chủ lúc nào cũng cà lơ phất phơ, thực ra trong lòng cậu ấy là người có chí lớn đấy.”
Hạ Nhạc gật đầu tỏ ý tán thành, Thẩm Lâm trông có vẻ láu lỉnh, nhưng chắc chắn không phải kẻ lơ mơ.
“Ông chủ đã nhiều năm không gặp cậu chủ, nay tuổi già, thêm vào đó là biến cố bất ngờ này, nên ông ấy quyết định qua Anh để cùng cậu chủ đón Tết. Chú cũng phải đi cùng ông ấy. Dù rằng phải mất một thời gian mới đến Anh nhưng cậu chủ chỉ có khoảng thời gian này là rảnh rỗi. Tối nay bọn chú phải lên đường. Chú đến sớm để gửi ít đồ Tết cho các cháu, cũng là theo ý cậu chủ.”
Hạ Nhạc nói: “Tâm ý của cậu chủ nhà chú cháu xin nhận, chỉ là năm nào cũng thế này, thật phiền chú quá…”
Chú Liên khoát tay: “Chuyện của cậu chủ cũng là chuyện của chú, không phiền không phiền.”
Mọi người trong nhà họ Hạ đều mời chú Liên ở lại ăn trưa nhưng chú ấy còn phải về thu xếp đồ đạc nên sau vài lời chào hỏi liền từ biệt ra về.
Chung Ngọc Quế và Trương Minh Hà cùng nhau mở các gói giấy dầu mà chú Liên mang đến, mỗi lần mở một gói đều phải thốt lên kinh ngạc.
Trương Minh Hà còn nhỏ, chú Liên mỗi năm mang đồ ngon về nhà đều nhắc đến Thẩm Lâm, dần dần thằng bé cũng ghi nhớ cái tên này.
Hơn nữa, trong mắt thằng bé, Thẩm Lâm chắc chắn là một người giỏi giang và tốt bụng.
Nếu không thì tại sao mỗi năm chú Liên đều mang nhiều đồ ngon đến và nói rằng đó là tấm lòng của Thẩm Lâm?
Bữa tối tất niên, Lâm Hoa Hoa như mọi năm lại đến nhà họ Hạ cùng mọi người.
Trong bữa ăn, Trương Minh Hà đột nhiên hỏi: “Cô ơi, Thẩm Lâm là gì của cô?”
Hạ Nhạc sững sờ.
Bên cạnh, Hạ Thiệu Hoa cũng dừng đũa.
Hạ Nhạc nhất thời không biết giải thích thế nào thì Lâm Hoa Hoa đã trêu chọc: “Là người cũ của cô cháu đấy.”
“Người cũ là gì ạ?” Trương Minh Hà hỏi: “Có phải là người mà hai người tự hứa hẹn trọn đời với nhau không?”
Hạ Nhạc: “Ăn cơm đi, đừng học mấy từ lung tung!”
…
Sau bữa cơm, Hạ Thiệu Hoa với tư cách là bậc cha anh nên bắt đầu phát bao lì xì cho mọi người. Hạ Nhạc cũng lấy ra những bao lì xì chuẩn bị sẵn đưa cho Chung Ngọc Quế và Trương Minh Hà.
Khi Hạ Nhạc nhận được bao lì xì từ tay Hạ Thiệu Hoa, cô ngạc nhiên nhìn anh.
Hạ Thiệu Hoa giải thích: “Trẻ con đều có phần.”
Hạ Nhạc không nhịn được bật cười.
Đúng như người lớn thường nói, trẻ con trong nhà dù lớn thế nào, trong mắt người lớn vẫn mãi là trẻ con.
Đêm đó, nhà nào cũng sáng đèn.
Trong sân nhà họ Hạ, mọi người ngồi thành một vòng tròn, chính giữa là một đống củi đang cháy rực.
Dưới ánh lửa, gương mặt ái nấy đều ấm áp và bình yên.
Đây là đêm giao thừa của một năm mới.