Buổi tối, mọi người quây quần bên nhau dùng bữa tối tại nhà họ Lý, ai nấy đều chia sẻ về tình hình của mình dạo gần đây.
Trong mấy năm xa nhà, Lý Húc chỉ chăm chú vào việc học, không còn đụng đến bóng rổ nữa.
Khi nghe tin Hạ Thiệu Minh chính thức theo đuổi con đường bóng rổ, cậu không khỏi hớn hở và phấn khích như thể giấc mơ thuở nhỏ của mình đã được thực hiện vậy.
“Không hổ danh là anh Hạ của tôi!” Vẻ mặt Lý Húc tràn đầy khát vọng, như thể đang nhìn thấy trận đấu bóng rổ năm đó trong căn nhà nhỏ này.
Ngồi bên cạnh cậu là Lý Thăng – người dù không còn nhìn thấy gì nhưng nghe đến đây cũng vô cùng hào hứng.
Cậu bé mở to đôi mắt trống rỗng của mình và nói: “Em cũng muốn xem!”
Cả không gian lặng đi trong giây lát.
Lý Thăng giờ đã không còn là đứa trẻ ngày xưa luôn nép mình trong vòng tay của bố mẹ nữa.
Cậu bé đã có suy nghĩ riêng, biết cách biểu đạt cảm xúc vui, buồn, yêu, ghét.
Chỉ tiếc rằng, khi còn quá nhỏ, cậu bé đã mất đi đôi mắt của mình, chưa kịp có nhận thức rõ ràng về thế giới thì đã không còn cơ hội để ngắm nhìn thế giới rực rỡ này nữa.
Trong sự im lặng, tiếng cười của Lý Húc đột nhiên vang lên.
Cậu dường như quên mất rằng Lý Thăng không thể nhìn thấy gì mà nói: “A Thăng, đợi anh Thiệu Minh về, anh sẽ dẫn em đi xem!”
Lý Thăng vui mừng vỗ tay: “Được!”
Khoảnh khắc ấy, bóng đen do việc mất đi đôi mắt của Lý Thăng dường như đã tan biến khỏi gia đình họ Lý.
Mọi người cũng phấn khởi theo.
Bữa cơm tối hôm ấy đặc biệt ngon miệng, đến khi chuẩn bị ra về, Lý Húc gọi Hạ Nhạc lại.
“Đợi Thiệu Minh về, nhất định phải báo cho tôi biết nhé.”
“Được.” Hạ Nhạc nhìn sang Lý Thăng bên cạnh, như đang hứa hẹn mà nói: “Lúc đó tôi nhất định sẽ đưa cậu ấy đến thăm mọi người.”
Lý Húc gật đầu, rồi lại nói: “Nhớ bảo cậu ấy đến nhà tôi quỳ lạy.”
Hạ Nhạc cũng gật đầu nhưng rồi đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Hả?”
Lâm Hoa Hoa cũng chẳng hiểu gì, quay sang nhìn Lý Húc.
Lý Húc bực bội nói: “Cậu ấy đã lừa mất em họ tôi đi mà không xin phép tôi, đường đường là anh họ, tôi không đồng ý chút nào. Cái tên này, đã tự ý hứa hẹn trọn đời với Lý Khiết rồi, chẳng lẽ không đến lạy mấy cái cho gia đình tôi sao?”
–
Trên đường về nhà, Trương Minh Hà cứ níu tay Hạ Nhạc mà hỏi mãi không ngừng.
“Cô ơi, tự ý hứa hẹn trọn đời là gì vậy ạ?”
“Lừa đưa người khác đi chẳng phải là người xấu sao?”
“Cô ơi, cháu cũng sẽ bị người ta lừa đi sao?”
Hạ Nhạc: “…Cháu hỏi dì Hoa Hoa của cháu đi.”
Trương Minh Hà lại trông chờ nhìn sang Lâm Hoa Hoa.
Lâm Hoa Hoa nói: “Đừng, vẫn nên hỏi cô của cháu đi, cháu có đến hai người cô cơ mà.”
Trương Minh Hà nhìn Hạ Nhạc, rồi lại tò mò nhìn sang Chung Ngọc Quế.
Chung Ngọc Quế nhìn cái tay chuẩn bị dùng để ngoáy mũi của Trương Minh Hà, cô bé liền dịch sang một bên, nói: “Cháu có thể về nhà hỏi bố mẹ cháu.”
Về đến nhà, Trương Minh Hà chạy vụt lên trước mấy người họ, lao đến chỗ Chung Cửu Hương đang đun nước nóng.
“Mẹ ơi, cô nói ‘tự ý hứa hẹn trọn đời’, là gì vậy?”
Tay Chung Cửu Hương đang cho củi vào bếp liền khựng lại, không vui nhìn về phía Hạ Nhạc và Chung Ngọc Quế vừa bước vào cửa.
Hạ Nhạc nhanh chóng chạy ngay vào phòng của mình, để lại tình huống khó xử cho Chung Ngọc Quế đang bị chị mình nhìn chằm chằm.
Chung Ngọc Quế khóc không ra nước mắt: “Chị ơi, chị đừng nghe trẻ con nói bậy.”
Cánh cửa phòng nhanh chóng khép lại, Hạ Nhạc nằm dài lên giường, cảm giác cả người thật thoải mái.
Quả nhiên, ở nhà là yên tâm nhất.
Một lúc sau, Hạ Nhạc xoay người, ngước mắt nhìn lên trần nhà.
Những năm qua, cuộc sống yên bình, mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Bây giờ, bà ngoại đã xuất hiện, ông ngoại cũng đã trở về, ngay cả ông chú cũng có người thương rồi, biết đâu vài năm nữa, bố mẹ của cô cũng sẽ chào đời.
Vậy điều đó có nghĩa là, những ngày sau này sẽ càng tốt đẹp hơn không?
Ngoài cửa, tiếng nói chuyện của người thân vẫn vang lên, thỉnh thoảng có tiếng Trương Minh Hà chạy theo Chung Ngọc Quế và gọi “Cô ơi, cô ơi”, nghe thật giống như một chú chim bồ câu nhỏ vui vẻ.
Hạ Nhạc bất chợt nhớ đến Hạ Minh Khiết.
Cô bé còn nhỏ, nói được không bao nhiêu từ, nhưng rất thích gọi ngọt ngào “cô ơi cô ơi”.
Nếu Hạ Minh Khiết còn sống, có lẽ bây giờ trong nhà sẽ có hai chú chim bồ câu nhỏ cùng gọi “Cô ơi”.
Hạ Nhạc nằm trên gối, nghĩ đến nụ cười ấm áp của cô bé, khóe miệng không khỏi cong lên.
Không biết từ lúc nào, cô đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ do bữa tối ăn quá mặn nên nửa đêm Hạ Nhạc chợt tỉnh giấc, khát quá nên dậy đi tìm nước uống.
Lúc này, mọi người trong nhà hẳn đã ngủ hết rồi, ai ngờ khi mở cửa ra, ánh sáng từ đèn dầu vẫn chiếu sáng bốn bức tường trong đại sảnh.
Hạ Nhạc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lặng lẽ đến gần và ngồi xuống bên cạnh, nhìn đôi giày mà Trương Minh Hà làm rách đế, rồi nói: “Anh đang sửa giày cho Minh Hà à?”
Hạ Thiệu Hoa liếc nhìn Hạ Nhạc.
“Em không phải đã ngủ à?”
Hạ Nhạc gật đầu: “Em ngủ rồi, nhưng lại tỉnh.”
Hạ Thiệu Hoa kiểm tra xem đế giày đã chắc chắn chưa, anh hiểu rằng Hạ Nhạc lúc này không muốn đi ngủ mà chỉ muốn ở bên cạnh mình, nên anh nói: “Ngày mai em phải trở về trường để dạy, ngủ sớm đi.”
Hạ Nhạc nhìn đôi tay của Hạ Thiệu Hoa, những ngón tay nay đã thô ráp hơn trước rất nhiều. Cô nhớ lại năm đó, anh cũng đã từng đan giày cỏ, sửa giày, vá quần cho Hạ Thiệu Minh, nấu cơm, rửa bát… Anh luôn làm việc vất vả như vậy, dù cô và Hạ Thiệu Minh đã lớn, nhưng anh vẫn là người anh không ngại khó nhọc như ngày nào.
“Em muốn ở lại với anh.” Hạ Nhạc buột miệng nói.
Trong khoảnh khắc đó, cô như quên mất việc phải suy nghĩ, cũng quên mất rằng mình vốn là người luôn giữ mọi thứ trong lòng.
Cô cứ thế trực tiếp nói ra điều mình nghĩ.
Không chỉ Hạ Thiệu Hoa ngỡ ngàng, mà chính Hạ Nhạc cũng sững sờ.
Không gian xung quanh như ngưng đọng lại, chỉ có những bóng đèn dầu đang khẽ chập chờn.
Trong giây phút yên tĩnh, ánh mắt của Hạ Thiệu Hoa thoáng hiện vẻ vui mừng, anh nói: “Được.”
Hạ Nhạc không dám nói thêm lời nào nữa.
Sửa xong một chiếc giày, Hạ Thiệu Hoa cầm lên chiếc còn lại, cẩn thận xem xét phần bị nứt, rồi dùng khăn ẩm lau sạch bùn đất trên giày, sau đó bôi keo dán lên.
Hạ Nhạc ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát từng động tác của anh.
Mãi đến khi cả hai chiếc giày đều được sửa xong, Hạ Thiệu Hoa mới nhìn sang Hạ Nhạc: “Em…”
Dường như anh muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói ra.
Hạ Nhạc thắc mắc hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Nghe nói nhiều đứa trẻ khi lớn lên sẽ nhớ lại những ký ức đã từng mất đi.”
Nghe Hạ Thiệu Hoa nói vậy, Hạ Nhạc cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô không dám vội vàng trả lời.
Thấy Hạ Nhạc không có ý định tiếp lời, Hạ Thiệu Hoa lại nói: “Em có còn nhớ gia đình thật sự của mình không?”
Giống như một bức tường hoàn hảo bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, Hạ Nhạc bàng hoàng nhận ra rằng, bao năm qua, trong mắt cô, cô là một thành viên của nhà họ Hạ, là người thân yêu nhất của họ.
Nhưng trong mắt người nhà họ Hạ, dù những năm qua họ xem cô như người thân thiết nhưng cuối cùng cô vẫn là đứa trẻ không rõ nguồn gốc ngày ấy.
Giống như bây giờ, Trương Minh Hà là người thân của gia đình này, nhưng rốt cuộc vẫn không có mối liên hệ máu mủ.
Nhưng mà…
Nhưng cô là cháu ruột của ông, là người thực sự có quan hệ huyết thống.
Còn Trương Minh Hà, dù không phải con ruột của họ nhưng cũng là đứa trẻ được nuôi lớn từ nhỏ.
Chẳng lẽ tất cả những điều này vẫn không thể sánh bằng cái gọi là tình cảm máu mủ trong lòng những người trong thời đại này sao?
Hạ Nhạc cảm thấy không khí lạnh dần, khiến cô run lên.
Trong chốc lát, ngay cả Hạ Thiệu Hoa cũng trở nên xa lạ hơn.
Hạ Nhạc đứng dậy, trong lòng dần tràn ngập cảm giác thất vọng và tủi thân, cô nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh của Hạ Thiệu Hoa và nói: “Vâng, em nhớ.”
Hạ Thiệu Hoa sững sờ.
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi rõ rệt, là sự khó hiểu, sự kinh ngạc, sự thất vọng, dường như còn có chút cảm xúc mà Hạ Nhạc không thể lý giải.
“Có phải trong mắt mọi người, em mãi mãi là đứa trẻ năm xưa cố bám lấy để ở lại…”
“Nhạc Nhạc.” Hạ Thiệu Hoa đột nhiên gọi tên cô.
Hạ Nhạc nghiêng đầu nhìn anh.
Hạ Thiệu Hoa hít một hơi sâu và nói: “Nếu em có thể nhớ ra, đó cũng là điều tốt. Nói cho anh biết họ ở đâu, anh sẽ đưa em đi tìm họ.”
Hạ Nhạc tức giận lau nước mắt, không nói gì.
“Trải qua việc Minh Khiết ra đi, anh mới hiểu nỗi vất vả của bậc làm cha làm mẹ. Nếu có thể, anh muốn cầu xin gia đình em, để em chính thức được ghi tên vào gia phả của nhà họ Hạ.”
Đôi tay lau nước mắt của Hạ Nhạc chợt dừng lại, cô kinh ngạc nhìn Hạ Thiệu Hoa.
Gió đêm luồn qua khe cửa sổ, làm ánh đèn dầu nhấp nháy.
“Những năm qua, em gọi anh một tiếng anh, anh cũng phải xứng đáng với nó.” Hạ Thiệu Hoa cúi xuống nhìn đôi bàn tay chai sạn của mình, khẽ nói.
Hạ Nhạc bỗng bật cười trong nước mắt: “Ông là ông nội của cháu.”
Hạ Thiệu Hoa ngước lên, chạm phải ánh mắt của Hạ Nhạc.
Sự im lặng bao trùm, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng thở của những người đang ngủ trong phòng.
Bất chợt, Hạ Thiệu Hoa cất tiếng: “Anh thực sự là ông nội của em sao?”
Lần này, trên gương mặt anh đầy vẻ nghiêm túc, không còn là biểu cảm thường thấy mỗi khi cô nói đùa.
Hạ Nhạc cảm thấy lo lắng, ấp úng đáp: “Em, em chỉ đùa thôi, anh biết mà, từ trước đến giờ em vẫn luôn đùa như vậy, em…”
Hạ Thiệu Hoa lắc đầu, gương mặt vốn luôn điềm tĩnh nhưng một khi đã xác định điều gì thì không bao giờ thay đổi.
“Thẩm Lâm nói rằng em là người thân của anh.”
Hạ Nhạc chưa bao giờ nghe đến chuyện này, trong giây lát, đầu óc cô như ngừng hoạt động.
Cô cuống lên, lấp liếm nói: “Thẩm Lâm ấy mà, anh biết anh ta rồi, lúc nào cũng nói linh tinh thôi.”
Hạ Thiệu Hoa gật đầu đồng ý, rồi nhìn về phía ngọn đèn dầu chập chờn, đưa tay che chắn ngọn lửa.
“Nhưng… Anh hiểu em.”
“Nhạc Nhạc chưa bao giờ lừa gạt anh.”
Ánh đèn rực rỡ phản chiếu trong mắt Hạ Nhạc, ánh mắt cô dao động, đôi mắt đã ướt đẫm từ bao giờ.
Khi còn nhỏ, ông nội đã dạy cô rằng không được lừa dối người khác.
Cô đã nghe lời, nhưng không hoàn toàn, vì vậy sau này, cô chỉ nhớ rằng không được lừa dối ông.
Suốt thời thơ ấu, cô luôn vô tư trước mặt ông, vì cô không biết lừa gạt ông.
Muốn ông nội đến đón sau khi tan học, cô sẽ không nói không muốn; Thích một bạn cùng lớp, cô thẳng thắn kể với ông; Làm sai điều gì, cô cũng dũng cảm thừa nhận với ông.
Chỉ cần không nói dối ông nội, cô sẽ là đứa trẻ ngoan.
Vì vậy, năm đó, khi thèm miếng bánh trung thu, cô cũng kéo tay ông và nói rằng mình muốn ăn.
Trong tầm nhìn mờ mịt của Hạ Nhạc, chỉ còn lại bóng dáng mờ ảo của Hạ Thiệu Hoa.
Cô tiếp tục lau nước mắt và nói: “Đôi khi, không nói dối cũng chưa chắc đã là điều tốt.”
“Em nói đúng.” Hạ Thiệu Hoa đáp: “Nhưng cũng tùy vào suy nghĩ của người trong cuộc, có thể dù bị lừa hay không thì họ vẫn sẽ cam tâm tình nguyện thì sao?”
Hạ Nhạc nói: “Những điều anh nói lúc trẻ và lúc già thực sự có chút khác biệt.”
Hạ Thiệu Hoa cười, nhìn cô đầy thích thú: “Anh lúc già như thế nào?”
“Trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng vẫn chải tóc gọn gàng, hơi điệu đà, tóc bạc mọc lên thì cứ bắt em nhổ, về sau thì nhổ mãi không hết… Anh vẫn hay giảng đạo lý nhưng lại dễ thương hơn bây giờ, ít nhất là thích trò chuyện với người khác hơn, cũng hay cười hơn…”
Nói một tràng dài, Hạ Nhạc chợt nhận ra mình đã nói quá nhiều.
Cô nhìn sang Hạ Thiệu Hoa, anh tựa đầu lắng nghe, nhưng không phản ứng gì nhiều, chỉ say sưa lắng nghe với nụ cười trên môi.
“Còn gì nữa?”
“Tính tình vẫn cứng đầu như bây giờ.”
“Anh cứng đầu lắm sao?”
“Anh thử hỏi bà nội em xem.”
“Có vẻ như vậy, cô ấy bây giờ vẫn hay nói anh cứng đầu.”
Nói đến đây, không gian lại lắng xuống.
Trong khoảnh khắc im lặng đó, hai người nhìn nhau, rồi bật cười.
“Được rồi, em nên đi ngủ rồi.” Hạ Thiệu Hoa nói.
Hạ Nhạc quay người, vươn vai.
“Anh cũng ngủ sớm đi nhé.”
Cô đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.
Cho đến khi nằm xuống giường, tim cô vẫn đập nhanh đến đáng sợ, như thể nó sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua.
Quả nhiên, Hạ Thiệu Hoa không coi đó là thật, chỉ nghĩ đó là trò đùa giữa hai người.
Nhưng cô thật sự rất vui.
Rõ ràng chỉ là vài câu đùa đơn giản nhưng cô lại có cảm giác như đã xuyên qua hàng chục năm thời gian, gặp gỡ một Hạ Thiệu Hoa thời trẻ mà cô chưa từng có cơ hội gặp, trò chuyện cùng anh một lần.
Đó là điều mà ngay cả trong mơ cô cũng không dám nghĩ tới.
Hạ Nhạc để cho nước mắt lăn dài từ khóe mắt xuống thái dương, rồi thấm vào mái tóc.
Cô không hề hay biết rằng, bên ngoài phòng, Hạ Thiệu Hoa đã tắt ngọn đèn dầu nhưng vẫn lặng lẽ ngồi đó.
Trong đêm đen, trên gương mặt anh không hiện rõ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng có một giọt nước mắt lặng lẽ giống như của cô cũng đã rơi xuống.