Do về trường quá muộn, cộng thêm gió lạnh ban đêm nên sau khi Hạ Nhạc trở về ký túc xá liền bắt đầu ho liên tục.
Những năm gần đây, sức khỏe của Hạ Nhạc luôn không được tốt. Lâu dần, cô cũng đã có sự đề phòng trước. Khi cảm thấy nhiệt độ trên trán có gì đó không ổn, cô liền cuống cuồng tìm nước để uống.
Mở ấm nước, phát hiện bên trong chỉ còn chút ít, Hạ Nhạc rót ra uống được hai ngụm nhưng vẫn chưa giải khát thì chiếc cốc đã trống rỗng.
Giờ này, phòng nước cũng đã đóng cửa.
Gió lạnh từ cửa sổ lùa vào, Hạ Nhạc lặng lẽ đến bên cửa, đóng cửa sổ lại.
“Cốc cốc…”
Cửa phòng bị gõ.
Như dự đoán của Hạ Nhạc, người đứng ngoài cửa chính là cô Dương. Cô ấy khoác chặt áo, xách theo ấm nước của mình, gương mặt đầy vẻ bất lực nhìn Hạ Nhạc.
“Nhạc Nhạc, có phải em lại bị cảm lạnh rồi phải không?”
Hạ Nhạc lắc đầu, ánh mắt hướng về ấm nước màu đỏ tươi trong tay cô Dương.
“Em nói em xem, rõ ràng biết mình sức khỏe không tốt vậy mà vẫn cứ liều mạng như vậy. Liên tục thức đêm soạn giáo án cũng không nghỉ ngơi, em như vậy là đang tự mình hại mình đấy.” Cô Dương vừa trách mắng, vừa đến bên bàn, cầm lấy ấm nước của Hạ Nhạc rót nước vào, khuôn mặt đầy tức giận nhưng lộ ra sự quan tâm: “Nhớ khi trước, lúc em còn học tiểu học ở Tiêu Viên, cô thấy em cũng rất hoạt bát năng động, cứ tưởng sức khỏe em giống anh trai Hạ Thiệu Minh của em, sao bây giờ lại…”
Nước nóng từ ấm của cô ấy rót vào cốc, bốc lên làn hơi trắng nghi ngút, khuôn mặt cô Dương dưới ánh đèn dầu màu vàng ấm áp khiến Hạ Nhạc thoáng chốc cảm giác như thời gian quay về năm 1949.
Năm đó, lần đầu tiên cô đến trường tiểu học Tiêu Viên, cô Dương dắt cô vào lớp và cô ấy đã không ít lần khen ngợi những lần cô giơ tay phát biểu trong lớp.
Thoắt cái, thời gian trôi qua nhanh như vậy, những hình ảnh đó dường như chỉ vừa mới hôm qua.
Hạ Nhạc nhận ra ngay rằng cô Dương đã đặc biệt để dành nước nóng cho mình, cô mỉm cười, tiến tới cầm lấy cốc nước nói: “Cảm ơn cô Dương.”
Qua nhiều năm ở cạnh nhau, cô Dương đã hiểu rõ tính tình của Hạ Nhạc nên cô ấy cũng không trách mắng thêm nữa.
Chỉ là nhìn Hạ Nhạc như vậy, cô Dương khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng. Suy cho cùng, năm xưa Hạ Nhạc cũng là học trò mà cô ấy đã dạy dỗ, dù bây giờ là đồng nghiệp nhưng cô ấy vẫn không thể không coi Hạ Nhạc như đàn em mà đối đãi.
Cô Dương chăm chú nhìn vào gương mặt không mấy tươi tắn của Hạ Nhạc, đột nhiên nghĩ đến điều mà cô luôn canh cánh trong lòng, chẳng qua chính là gia đình ở quê nhà xã Tiêu Viên.
Cảnh tượng trong rạp chiếu phim tối nay hiện lên trong đầu cô Dương.
“Phải rồi, bộ phim tối nay anh trai và chị dâu em xem rất thích, tình cảm hai người họ cũng rất tốt, em cứ yên tâm.” cô Dương liếc nhìn Hạ Nhạc, nói.
Hạ Nhạc thổi nhẹ cốc nước, đáp: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Em đấy, lúc nào cũng lo nghĩ quá nhiều.” Cô Dương để lại câu này rồi đi đến cửa: “Nghỉ ngơi sớm đi, sắc mặt em tệ thế này thì mai làm sao gặp người khác được.”
Hạ Nhạc gật đầu, nhìn về phía ấm nước trên bàn: “Cô Dương, ấm nước của cô…”
Cô Dương đóng cửa lại, ngoài cửa vọng vào tiếng cô ấy nói.
“Để lại cho em đấy, nhớ uống nhiều nước nóng vào.”
Hạ Nhạc cười vui vẻ đáp lại: “Biết rồi ạ!”
Chờ đến khi nghe tiếng cửa phòng bên cạnh đóng lại, Hạ Nhạc dần thu lại nụ cười.
Cô cầm cốc nước ấm ngồi xuống trước bàn, lặng lẽ nhìn ngọn đèn dầu trên bàn đang dần cạn kiệt.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cô uống đủ nước, Hạ Nhạc mới mơ màng chui vào chăn.
Sáng hôm sau, phản ứng đầu tiên khi tỉnh dậy là cô sờ lên trán.
May quá, cơn sốt nhẹ đã hạ.
Hạ Nhạc vội vàng dậy thu dọn, nhanh chóng đến nhà ăn ăn vội chiếc bánh bao rồi chạy tới lớp học.
–
Buổi học công khai sáng nay kết thúc tốt đẹp, nhiều giáo viên đến từ các trường khác nhau đến dự giờ cũng đưa ra những lời đánh giá rất cao, cuối cùng Hạ Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì kết quả đạt được rất tốt nên hiệu trưởng đã cho Hạ Nhạc nghỉ nửa ngày.
Hạ Nhạc giao bài tập cho học sinh, thu dọn bàn làm việc rồi vui vẻ bước đến phòng nhận thư ở cổng sau của trường.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng chẵn, cũng là ngày mà Hạ Nhạc nhận được thư của Hà Băng Băng mỗi tháng.
Hạ Nhạc vừa đến phòng nhận thư, cô còn chưa kịp hỏi ông lão quản lý xem có thư của mình không thì ông ấy đã cầm hai bức thư đưa tới.
“Cô Hạ, thư của cô đây.”
Hạ Nhạc nghi ngờ nhận lấy: “Hai bức sao?”
Một bức thư ghi rõ “Thân gửi cô Hạ”, đúng phong cách viết thư quen thuộc của Hà Băng Băng. Còn bức thư còn lại thì chẳng ghi gì, phong bì vừa bẩn vừa đầy nếp gấp.
Hà Băng Băng chẳng có lý do gì để gửi hai bức thư cùng một lúc.
Ông lão quản lý nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Hạ Nhạc: “Có một bức là từ nước ngoài gửi đến, đã lâu lắm rồi tôi mới thấy thư từ nước ngoài đấy.”
Hạ Nhạc sửng sốt, cô chợt nghĩ đến điều gì đó.
Cô nhanh chóng ký tên vào sổ nhận thư rồi mang hai bức thư trở về ký túc xá.
Thư của Hà Băng Băng vẫn như mọi khi kể về những chuyện mới mẻ mà cô bé gặp gần đây, còn bày tỏ rằng rất nhớ Hạ Nhạc. Nét chữ của cô bé ngay ngắn, gọn gàng hơn trước rất nhiều, khả năng diễn đạt cũng ngày càng tốt hơn, bệnh tình cũng đang dần hồi phục rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hạ Nhạc thấy thế thì không kìm được mà mỉm cười.
Sau đó, Hạ Nhạc mở bức thư cũ kỹ còn lại.
“Nhạc Nhạc:
Chào em!
Đây là bức thư thứ năm tôi viết cho em, không biết em có nhận được bốn bức trước không và liệu không biết rằng em có nhận được bức thư này hay không (nghe nói Thái Bình Dương có cướp biển, tàu có khi gặp nạn chìm xuống biển, có thủy thủ không có giấy vệ sinh còn trộm giấy viết thư để dùng, cảng biển cũng có thể giữ lại đồ đạc, vân vân). Nhưng tôi vẫn kiên trì viết thư cho em.
Đã lâu không gặp, mong em vẫn khỏe! Nghe nói em hiện đang làm giáo viên ở trấn, tôi thật lòng vui mừng cho em nhưng cũng lo lắng cho em, vì giáo viên là nghề cao quý nhưng việc dạy dỗ trẻ con… Chỉ nghe thôi tôi đã thấy đau đầu.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, việc học của tôi sắp hoàn thành, tôi đang chuẩn bị trở về Tổ quốc, nếu không có gì bất ngờ thì ba đến năm tháng nữa sẽ về. Trong thư nhà của chú Liên, tôi thường nghe nói về tình hình của em, mong em hãy bảo trọng sức khỏe, chăm sóc tốt cho bản thân và nhớ rằng có rất nhiều người đang quan tâm đến em.
Đừng lo nghĩ quá.
Thẩm Lâm”
Hạ Nhạc ngơ ngác nhìn bức thư, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không thể nhận ra là chỗ nào có vấn đề.
Đây rõ ràng là phong cách quen thuộc của Thẩm Lâm, anh ta luôn khiến người khác cảm giác anh ta rất thân thiết với mình.
Nhưng suy cho cùng, trong thời đại này mà có người sẵn lòng viết thư cho mình đã là điều đáng trân quý.
Hạ Nhạc cẩn thận cất hai bức thư vào ngăn dưới cùng của ngăn kéo, rồi đi về phía nhà ăn.
Dù sao thì sáng nay cô chỉ kịp ăn vội chiếc bánh bao nên giờ cô thật sự rất đói.
–
Sau khi ăn trưa xong, Hạ Nhạc thong thả đi dạo trong sân trường để tiêu cơm.
Đã gần đến giờ vào học, trên sân trường đầy những học sinh đang hối hả trở lại lớp.
Đi được vài bước, bên tai cô vang lên những tiếng xôn xao và bàn tán, Hạ Nhạc theo ánh mắt của đám đông nhìn về phía cổng trường.
Cô nhìn thấy một con ngựa đen to lớn được buộc ở cổng trường.
Các học sinh đang trên đường đi đều dừng lại nhìn ngó, rõ ràng rất hứng thú với con ngựa đen hiếm thấy.
Hạ Nhạc tưởng mình nhìn nhầm, cô dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa.
Con ngựa đen to lớn đó…
Trông rất quen thuộc.
“Cô Hạ, cô Hạ!”
Giáo viên trực cổng từ xa nhìn thấy Hạ Nhạc liền liên tục vẫy tay gọi cô lại gần.
Hạ Nhạc bước tới trước cổng trường, chỉ vào con ngựa đen lớn rồi hỏi giáo viên trực: “Đây là…”
Con ngựa đen “hừm” một tiếng, rồi thuần thục vẫy đuôi về phía Hạ Nhạc.
“Cô Hạ, người nhà cô đến thăm đấy, sao cô lại từ bên trong đi ra, không gặp họ à?” Giáo viên trực cổng trông vẻ mặt rất tươi tắn và hiếm lạ: “Con ngựa này là nhà cô nuôi à? Đẹp quá, tôi có thể sờ thử không?”
Hạ Nhạc hơi ngượng ngùng cười: “Chắc là sờ được, nó khá hiền lành mà…”
Không chần chừ, giáo viên trực cổng đưa tay sờ vào bộ lông bóng mượt của Tướng Quân Đen, Tướng Quân Đen cũng tỏ ra rất hợp tác, để yên cho anh ta sờ.
Tuy nhiên Hạ Nhạc lại mơ hồ cảm thấy đôi mắt của con ngựa đen khi phản chiếu bóng hình của cô lại mang theo vài phần ghét bỏ.
Lúc này, từ phía sau vang lên tiếng gọi quen thuộc.
“Nhạc Nhạc, em ở đây à.”
Hạ Nhạc vui mừng quay lại.
Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương từ trong sân trường bước tới chỗ cô.
“Anh trai em và chị ra ngoài dạo chơi nên tiện thể dắt Tướng Quân Đen ra ngoài đi dạo, đến thăm em. Con ngựa này tính tình thật khó chịu, trừ anh trai em và chú Liên ra thì nó chẳng nể mặt ai…” Chung Cửu Hương nói, rồi chợt ngừng lại khi thấy tay của giáo viên trực cổng đang đặt trên lưng Tướng Quân Đen.
Giáo viên trực cổng nghe vậy liền sững lại, không biết nên rút tay về hay để yên.
“Có vẻ như mặt mũi của Nhạc Nhạc cũng được nó nể đấy chứ.” Hạ Thiệu Hoa cười đáp lại.
Đôi mắt luôn dịu dàng của anh khi nhìn Hạ Nhạc, dường như có thêm một chút cảm xúc không rõ ràng, thoáng qua nhưng lại đầy ẩn ý.
–
Ngày tháng trôi qua yên bình và êm ả, để có thêm thời gian bên gia đình, Hạ Nhạc đã cố gắng sắp xếp nhiều thời gian rảnh, thường xuyên về lại xã Tiêu Viên.
Và hôm nay, nhà họ Lý cuối cùng cũng chuyển về xã Tiêu Viên.
Nghe tin này, Hạ Nhạc liền chạy ra cổng thôn từ sớm, phía sau cô là Trương Minh Hà luôn miệng gọi “Cô cô, cô cô”, Chung Ngọc Quế với vẻ mặt kiêu ngạo, cùng với Món Quà – chú chó vàng đã lớn.
Khi họ đến cổng làng thì không thấy bóng người nào cả.
Gió thổi lá rơi, cánh cửa nhà Lâm Hoa Hoa mở ra.
Lâm Hoa Hoa vẫy tay gọi mọi người: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Hạ Nhạc hỏi: “Chị có thấy Lý Húc về chưa?”
“Còn làm gì nữa, tất nhiên là đi xem náo nhiệt rồi.” Lâm Hoa Hoa vẫn giữ vẻ mặt khó chịu: “Em làm giáo viên nhiều năm rồi mà vẫn ngốc nghếch thế, lại còn là cô của người ta rồi đấy.”
Nói rồi, Lâm Hoa Hoa liếc nhìn Trương Minh Hà bên cạnh, thằng bé đang mặc quần thủng đáy, tay ngoáy mũi với vẻ mặt ngây ngô.
Trương Minh Hà ngây ngô cười: “Dì Hoa Hoa.”
Lông mày của Lâm Hoa Hoa hơi giật giật, cô ta quay sang nhìn Chung Ngọc Quế – người trông cũng thông minh như cô ta.
Quả nhiên, nhìn Ngọc Quế làm cô ta thấy tâm trạng dễ chịu hơn hẳn.
“Nhà họ Lý đã dọn vào rồi, Lý Húc còn dẫn theo một cô vợ về, nghe nói là họ đã kết hôn ở bên ngoài rồi.” Ánh mắt của Lâm Hoa Hoa lộ rõ vẻ tò mò: “Mau lên, đi xem nào!”
Hạ Nhạc không khỏi trợn tròn mắt.
“Đã kết hôn rồi ư? Nhanh thế!”
Bà ngoại của cô đã xuất hiện!
Hạ Nhạc kéo tay Lâm Hoa Hoa nhanh chóng chạy đi, hoàn toàn không để ý đến Chung Ngọc Quế và Trương Minh Hà phía sau.
Lúc này, Lâm Hoa Hoa cũng bị sự tò mò bao quanh nên nhất thời cô ta chỉ biết chạy theo Hạ Nhạc, thậm chí còn không thấy phiền khi Hạ Nhạc nắm tay mình.
Nhìn Hạ Nhạc kéo Lâm Hoa Hoa chạy như bay phía trước, cùng với Món Quà đang đuổi theo sau, Chung Ngọc Quế chỉ biết đảo mắt, đành gánh vác trách nhiệm của một người lớn.
Ngay sau đó, cô bé kéo Trương Minh Hà chạy theo họ.
Nhưng, cô bé vốn bệnh sạch sẽ! Ai đó có thể cho cô bé biết, làm sao để cô bé có thể vượt qua việc đang nắm tay đứa cháu vừa ngoáy mũi xong đây?
Trước cửa nhà họ Lý, cây bưởi đã héo úa.
Dù nhà họ Lý đã rời đi nhiều năm nhưng thỉnh thoảng hàng xóm vẫn đến giúp chăm sóc sân vườn, nên nơi này cũng không quá hoang tàn.
Lúc này, vì có nhiều người đến nên cả sân vườn trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trước cổng, Lý Húc vẫn như thường lệ, cầm chổi quét rác.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Lý Húc dường như có linh cảm nên liền nhìn ra phía bên ngoài.
Hạ Nhạc và Lâm Hoa Hoa thở hổn hển xuất hiện trong tầm mắt của Lý Húc.
“Nhạc Nhạc!” Lý Húc chống cây chổi, vui mừng vẫy tay với Hạ Nhạc.
Phía sau cậu, một cô gái mặt tròn buộc tóc đuôi sam, đôi mắt to sáng ngời cũng hướng mắt nhìn ra cổng.
“Tôi đã nghe A Húc kể về mọi người rồi!” Cô gái vui vẻ nói: “Nhạc Nhạc, Hoa Hoa, đúng không?”
Hạ Nhạc vui mừng đến phát khóc, nghẹn ngào gọi: “Ông ngoại, bà ngoại…”