Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 7




Nhân viên cửa hàng đứng đờ người, nghi ngờ không thôi quay đầu nhìn đồng nghiệp của mình.

Nhân viên còn lại là một người phụ nữ mập mạp nghe thấy tiếng thì chạy ra cửa, nịnh nọt nói: “Đây không phải là cô Hà sao? Đã lâu không thấy cô tới đây, sao hôm nay có thời gian đến đây thế ạ?”

Cô Hà mỉm cười đáp lại: “Băng Băng sắp tổ chức sinh nhật, tôi định may một ít quần áo.”

“Ôi, Băng Băng của chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi,” người phụ nữ mập nở nụ cười quay sang nhìn thấy Hà Băng Băng khóc đến mức đỏ hết mặt mày trong lòng Hạ Nhạc thì nụ cười cứng lại, có hơi xấu hổ.

Cô ta quay sang nói với chú nhân viên kia: “Vị này là Cô Hà, khách quen cũ, anh đi làm việc của mình đi, ở đây có tôi rồi.”

Sau đó cô ta thân thiết kéo tay Cô Hà đi vào, thản nhiên giải thích: “Người mới ạ, bố tôi vừa đi, mẹ tôi lại ốm nặng, chưa nắm rõ quy củ.”

Chú nhân viên kia im lặng không nói gì, cúi thấp đầu xuống đi vào bên trong.

Nhìn dáng vẻ rời đi của ông ta, không hiểu sao Hạ Nhạc lại cảm thấy có phần tang thương, rõ ràng bả vai gầy yếu như vậy nhưng lại như đang gánh trên mình sức nặng ngàn cân vô hình.

Người phụ nữ mập ngồi xổm xuống bên cạnh Hà Băng Băng, cầm lấy tay của cô bé: “Băng Băng của chúng ta thích tấm vải này đúng không?”

Hà Băng Băng quẹt nước mũi, gật đầu rồi chỉ vào Hạ Nhạc.

Cô mập nhìn sang Hạ Nhạc, lúc nhìn thấy chiếc váy của cô thì bất ngờ thay đổi biểu cảm.

Cô ta mân mê mép váy của Hạ Nhạc hỏi: “Cô bé, chiếc váy này cháu mua ở đâu thế?”

“Mẹ cháu tự làm đấy.”

“Kiểu váy này lúc nhập hàng ở Thượng Hải cô đã thấy rất nhiều cô gái trẻ mặc, cô còn tưởng phong cách này không ai ở đây sẽ thích chứ.”

Hà Băng Băng nghe thấy vậy, gật đầu càng mạnh hơn, cô bé kéo tay Cô Hà, ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, muốn váy váy.”

Cô bé hết chỉ vào Hạ Nhạc rồi lại chỉ vào tấm vải kia, rồi quay sang nói với cô mập: “Váy, váy.”

Cô Hà hiểu ý của Hà Băng Băng, bà đặt kẹo táo vào tay Hà Băng Băng, đưa hai cây còn lại cho Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh, rồi hỏi: “Có thể làm một cái theo chiếc váy cô bé ấy đang mặc được không?”

“Cháu cảm ơn ạ.” Hạ Nhạc nhận lấy kẹo hồ lô nói.

Hạ Thiệu Minh cũng cảm ơn, cầm kẹo hồ lô vui vẻ ăn.

“Được chứ, được chứ…” Cô mập nhìn Hạ Nhạc bình tĩnh cầm kẹo hồ lô trước mặt: “Chẳng qua tôi cần tham khảo chiếc váy trên người cô bé này mới được, thợ may trong xưởng không biết kiểu dáng mới này nhưng mà tay nghề của anh ấy giỏi lắm.”

Cô Hà ngập ngừng nhìn Hạ Nhạc, chưa kịp nói gì thì Hạ Nhạc đã lên tiếng trước.

“Được ạ, nhưng mà cháu không có đồ khác để mặc, các cô cho cháu mượn một bộ để mặc nhé.”

Cô Hà ngạc nhiên nói: “Cháu thích bộ nào trong tiệm này thì cứ lấy, cô mua cho cháu.”

Hạ Nhạc chớp chớp mắt, phát hiện mọi chuyện diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của cô.

Cô nhìn chiếc áo khoác màu nâu trước cửa, dưới ánh nắng, đẹp như một bức tranh.

“Chọn đại một bộ đi ạ,” Hạ Nhạc liếc nhìn các loại quần áo may sẵn trong cửa hàng, chỉ vào chiếc áo khoác màu nâu: “Nhưng cháu muốn hỏi, chiếc áo đó có bán không ạ?”

“Cái đó không bán.” Cô mập cười cười: “Đó là cái mà đương gia làm cho cha cô, chỉ để trưng bày.”

Sự thất vọng dâng lên trong mắt Hạ Nhạc, cô lập tức cắn một miếng kẹo hồ lô để giấu đi.

Sau đó cô mập chọn mấy bộ quần áo nữ sinh cho Hạ Nhạc chọn, Hạ Nhạc chọn đại một bộ rồi đi vào phòng thay đồ.

Mặc trang phục thời đại này đứng trước gương, Hạ Nhạc cảm thấy cuối cùng mình cũng có một chút sắc màu phù hợp với thời đại này.

Cô mập nhìn kỹ chiếc váy hồng Hạ Nhạc cởi ra trên bàn, khen ngợi: “Chất vải này đúng là rất tốt.”

“Cô bé, cháu mua vải này ở đâu thế?”

Hạ Thiệu Minh nghe thấy cô mập khen chiếc váy của Hạ Nhạc thì sốc đến mức nuốt chửng luôn cả viên kẹo hồ lô.

“Không nhớ rõ, người khác tặng cháu.” Hạ Nhạc đáp.

Lúc ra khỏi cửa hàng, ánh mắt của Hạ Nhạc vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ trưng bày chiếc áo khoác kia.

Cô Hà cũng nhìn qua rồi cúi xuống sờ đầu Hà Băng Băng.

Có lẽ là vì yêu thích chiếc váy nên cũng thích luôn người, Hà Băng Băng quấn quýt bên cạnh hạ Nhạc.

“Cô, cô! Mẹ, cô!”

Cô Hà hỏi: “Có phải Băng Băng muốn chị gái này làm cô giáo không?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Hà Băng Băng rạng rỡ vui mừng: “Chị gái, cô giáo!”

Cô hà dường như không phải là người bình thường, chỉ cần liếc mắt thôi cũng nhìn ra được Hạ Nhạc trưởng thành trước tuổi, cảm thấy đứa bé này không tầm thường.

Cô ấy ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhạc: “Cô bé, nhà cháu ở đâu? Cháu có đồng ý tới nhà làm gia sư cho Băng Băng nhà cô không?”

Còn có công việc kiểu này nữa.

Hạ Nhạc xoay xoay nửa cây kẹo hồ lô bọc đường trong tay hỏi lại: “Gia sư kiểu gì ạ?”

“Băng Băng nhà cô không giống với những đứa trẻ khác. Chắc hẳn là cháu cũng nhìn ra được, bình thường con bé không giao tiếp với bất kỳ đứa trẻ nào mà chỉ chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Nhưng…Băng Băng nhà cô rất thích cháu.” Cô Hà sửa sang lại quần áo nhăn nheo của Hạ Nhạc, cô ấy hướng ánh mắt về phía chiếc áo trên cửa sổ trưng bày: “Nếu cháu đồng ý, cháu có thể đến học cùng Băng Băng mỗi cuối tuần, gia sư của Băng Băng vừa mới rời khỏi thị trấn Dương Sa, cô muốn tìm cho con bé một cô giáo khác.”

“Cháu có đồng ý đến không?”

Hạ Nhạc cũng nheo mắt nhìn tủ kính, chiếc áo nâu lẳng lặng treo trong tủ kính như đang chờ đợi điều gì đó.

Gương mặt đang căng thẳng của Hạ Nhạc đột nhiên xuất hiện một nụ cười: “Được ạ.”

Cô Hà mỉm cười, lấy một cuốn sổ nhỏ và một cây bút từ trong túi ra, viết địa chỉ lên đó rồi nhét vào trong tay Hạ Nhạc.

“Bình thường Băng Băng có lớp và đến bệnh viện vào thứ bảy nên làm phiền cháu đến vào mỗi chủ nhật nhé.”

Hạ Nhạc nhìn địa chỉ trong tờ giấy, khẽ gật đầu: “Tiền lương bao nhiêu ạ?”

Lời không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.

Nhưng từ tận đáy lòng, cô Hà thực sự thích Hạ Nhạc. Cô bé này không chỉ đáng yêu mà còn rất thông minh. Cô vô thức chạm vào đầu Hạ Nhạc, đồng thời cũng chạm vào đầu Hạ Thiệu Minh.

“Cháu muốn bao nhiêu đều được.”

Hạ Nhạc sửng sốt.

“Đợi đến lần sau, lúc đến nhà cô thì trả lời cô cũng được.”

Nói xong, cô Hà nắm tay Hà Băng Băng rời đi.

Hà Băng Băng bước một bước đều quay đầu nhìn lại Hạ Nhạc rồi vẫy tay: “Tạm biệt cô giáo! Hẹn gặp lại!”

Hạ Nhạc cũng vẫy tay chào cô bé.

Hạ Thiệu Minh vẫn đứng ngu ngơ, sau khi bị xoa đầu, cậu đột nhiên cảm nhận được tình mẹ đã lâu chưa cảm nhận được nên có hơi bối rối.

Cậu cũng choáng váng bởi những hành động của Hạ Nhạc ngày hôm nay nữa.

Hạ Nhạc đập vào vai cậu: “Về nhà thôi!”

Hạ thiệu Minh như tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn chằm chằm vào Hạ Nhạc tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt có chút né tránh.

“Ôi, muộn thế này…”

Trước khi trời tối, Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh cùng đi về nhà.

Hai người đói đến mức ngực dán vào sau lưng, thời gian trở về nhanh hơn so với lúc đi.

Khi đến trước cửa nhà, Hạ Thiệu Hoa đã nấu cơm xong, nhìn thấy Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh sóng vai nhau đi về, anh càng tin chắc rằng Hạ Nhạc không muốn rời đi chỉ để chơi đùa với Hạ Thiệu Minh.

Hạ Nhạc cùng Hạ Thiệu Minh tự giác ngồi lên cái bàn.

Ánh mắt Hạ Thiệu Hoa rơi xuống chân Hạ Nhạc, liếc nhìn đôi dép rơm vừa vặn, đi vào bếp múc hai bát cơm đặt trước mặt.

“Tối nay anh đưa em về.” Hạ Thiệu Hoa đột nhiên nói.

Một ngày trôi qua, Hạ Nhạc đã nghĩ ra biện pháp đối phó mới, nên cô bình tĩnh cầm đũa lên nói: “Ở nhà em không có ai.”

“Người nhà của em đâu?”

Hạ Nhạc mím môi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào: “Chỉ có một mình em thôi.”

Hạ Thiệu Hoa cầm bát đũa, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Ăn được nửa bữa thì trời sập tối.

Hạ Thiệu Hoa vừa thắp đèn dầu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.

Chưa thấy người đã thấy tiếng.

“Thiệu Hoa, Thiệu Hoa,” Người ngoài cửa tiến vào trong nhà: “Anh không muốn ở lại ăn cơm, mẹ em bảo em mang đồ ăn ở nhà nấu đến cho anh.”

Hạ Thiệu Hoa đứng lên: “Thật ngại quá…”

Cô gái vừa bước vào đến bàn ăn, đặt một cái bát lớn như cái thau vào giữa bàn: “Mẹ em bảo cảm ơn anh đã đến phụ giúp nhà em xây tường, mẹ thịt một con gà cho hai anh em anh bồi bổ…Ấy, đây là ai đây?”

Lâm Hoa Hoa nhìn thấy trên bàn có ba người, trong ánh sáng mờ ảo, cô cho rằng mình đã nhìn nhầm, khuôn mặt tươi cười lập tức nhăn lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Sao em lại ở đây?”

Hạ Nhạc cười hì hì: “Bà dì…Hoa Hoa, xin chào.”

Lâm Hoa Hoa đi vòng qua người Hạ Thiệu Hoa đến trước mặt Hạ Nhạc, Hạ Nhạc thoải mái bưng bát nhìn Lâm Hoa Hoa đang ngạc nhiên sững sờ.

“Em không phải em gái bị Thiệu Minh đụng trúng sao?” Lâm Hoa Hoa nhìn từ trên cao xuống, giọng điệu rõ ràng không vui: “Rốt cuộc em là ai, vì sao lại ở nhà Thiệu Hoa?”

Hạ Nhạc nhìn Lâm Hoa Hoa đang giận dữ rồi chuyển qua Hạ Thiệu Minh đang bối rối, cuối cùng dừng lại ở gương mặt bình tĩnh của Hạ Thiệu Hoa.

“Em tên là Nhạc Nhạc,” Hạ Nhạc cắn đũa nói: “Khoái Nhạc Đích Nhạc.”

Nghe thấy cái tên này, Hạ Thiệu Hoa vô thức nhẩm lại một lần.

Trái lại, Lâm Hoa Hoa giống như một con mèo xù lông: “Chị không quan tâm em là Nhạc Nhạc hay là Khoái Khoái, chị hỏi em, tại sao em không về nhà mình mà ăn cơm, đêm hôm khuya khoắt ở nhà Thiệu Hoa làm gì?”

Hạ Nhạc tội nghiệp cúi thấp đầu: “Em, em…”

“Được rồi, Hoa Hoa, con bé còn nhỏ, người nhà đều không ở đây.” Hạ Thiệu Hoa ngắt lời, hơi dừng một chút: “Ở lại ăn cơm cùng nhau đi.”

Sắc mặt Lâm Hoa Hoa đột nhiên tốt lên rất nhiều. Cô ta còn chưa kịp trả lời thì Hạ Thiệu Hoa đã đứng dậy đi vào bếp bưng một bát cơm đặt lên bàn trước mặt Lâm Hoa Hoa.

Mặc dù Lâm Hoa Hoa không hài lòng với Hạ Nhạc nhưng cô ta lại không khách sáo, ngồi xuống như đang ở nhà.

Cùng lúc ấy cũng không quên lạnh lùng liếc nhìn Hạ Nhạc.

Cả bữa cơm không ai nói gì nhiều.

Hạ Thiệu Minh thường ngày thích ăn thịt nhất, nhìn gương mặt âm u của Lâm Hoa Hoa, cậu chỉ ăn vào miếng rồi rời bàn.

Còn lại Hạ Nhạc và Lâm Hoa Hoa âm thầm nhìn nhau.

Hạ Thiệu Minh ở một bên ăn cơm như không nhìn thấy gì.

Cũng may canh gà quả thực rất ngon.

Hạ Nhạc ăn trong im lặng, uống rất nhiều súp gà cô ta mang đến dưới ánh mắt sát khí của Lâm Hoa Hoa.

Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, bà dì Lâm Hoa Hoa là bạn thân của bà nội, sao bây giờ hình như lại là bạn của ông nội.

Hơn nữa…

Hình như bà dì có ý gì đó với ông nội.

Đây là tình tiết máu chó gì thế!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.