Tháng 6 năm 1950, giữa mùa hè nắng chói chang.
Trong căn nhà của nhà họ Hạ, mọi người đều im lặng nhìn Hạ Thiệu Minh.
Hạ Thiệu Minh mang theo một chiếc vali lớn, mặc bộ quần áo mới mua, ánh mắt lướt qua mọi người.
Cậu muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám, cuối cùng, cậu hướng về phía Chung Ngọc Quế đang ngồi khoanh chân ở góc phòng và nói: “Anh đi rồi, Ngọc Quế, đừng nhớ anh nhé!”
Chung Ngọc Quế tức giận lườm cậu một cái: “Ai mà thèm nhớ anh chứ, mấy người kia mới nhớ anh thì có!”
Hạ Thiệu Minh lại nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa và Hạ Nhạc.
Chung Cửu Hương mang đến một gói đậu phộng, chị ấy bảo Hạ Thiệu Minh mở vali ra để mang theo lên tỉnh mà ăn.
Hạ Thiệu Minh miệng nói cảm ơn chị dâu nhưng giọng càng lúc càng run, như đang cố gắng kìm nén tiếng khóc.
“Đừng khóc nữa.” Hạ Thiệu Hoa nói: “Có quên đồ gì không?”
Hạ Thiệu Minh nhấc chiếc vali lên, đáp: “Em đã chuẩn bị hết rồi.”
Cậu bước ra ngoài, khi đi ngang qua Hạ Nhạc thì đột nhiên òa lên một tiếng, thả vali xuống, ôm chặt Hạ Nhạc mà khóc lớn.
“Nhạc Nhạc, cậu phải mau khỏe lại, khỏe mạnh nhé, có dịp thì lên tỉnh thăm tôi!”
Chung Ngọc Quế ở đằng kia thì thầm với Hạ Thiệu Hoa: “Không phải anh ấy về thăm chúng ta sao?”
Hạ Thiệu Hoa liếc nhìn Chung Ngọc Quế, cô bé lè lưỡi, trông giống hệt Hạ Nhạc khi còn nghịch ngợm.
Hạ Nhạc vỗ vỗ lưng Hạ Thiệu Minh, an ủi: “Được rồi, được rồi, đến giờ phải đi rồi, nếu không thì sẽ lỡ mất chuyến xe của thần tượng cậu đấy.”
Hạ Thiệu Minh nhặt lại vali, nghiêm túc nhìn mọi người trong nhà một lần nữa rồi quay đi mà không ngoảnh lại.
Chú chó nhỏ màu vàng vẫy đuôi chạy theo cậu như thể muốn cùng đi cùng cậu vậy.
Hạ Nhạc đuổi theo sau, gọi với theo: “Đừng đi nhanh vậy, để mọi người tiễn anh!”
Ở đầu làng, vẫn là người đánh xe quen thuộc. Lần này, người đánh xe đánh xe la, chú ấy đang ngồi trò chuyện với chú Trương trước cửa nhà chú Trương trong khi chờ Hạ Thiệu Minh đến.
Nhìn thấy một đám người, người đánh xe cười nói với chú Trương: “Đông vui quá nhỉ.”
Chú Trương đáp: “Chứ sao nữa, thằng bé Thiệu Minh này cũng giỏi giang như anh trai nó.”
Khi Hạ Thiệu Minh đến đầu thôn, xung quanh chiếc xe la đã có rất nhiều bà con hàng xóm tụ tập.
Họ vừa chúc mừng Hạ Thiệu Minh vừa mỗi người lấy ra vài quả trứng, gom thành một túi lớn, đưa cho Hạ Thiệu Minh.
Hạ Thiệu Minh cầm lấy túi trứng, miệng há ra một hồi nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cả thôn lại ủng hộ cậu đến thế, lại quan tâm cậu đến mức mang cả những quả trứng mà họ thường ngày còn không nỡ ăn để tặng cậu.
Tâm trạng luyến tiếc trong lòng Hạ Thiệu Minh vốn đã có nay lại càng được khơi lên mạnh mẽ.
Cậu cầm túi trứng, cúi đầu cảm ơn mọi người trong thôn: “Cảm ơn mọi người, cháu nhất định sẽ cố gắng, không phụ lòng kỳ vọng của mọi người!”
Tiếng hò reo và vỗ tay vang lên cùng lúc, trong sự náo nhiệt, mọi người thi nhau gọi tên Hạ Thiệu Minh.
Hạ Thiệu Minh leo lên xe la, ánh mắt hướng về phía người nhà họ Hạ đứng ở phía sau đám đông.
Hạ Nhạc bắt gặp ánh mắt của Hạ Thiệu Minh liền vẫy tay mạnh mẽ. Hạ Nhạc nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa dù rất luyến tiếc nhưng lại không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, cô liền giơ tay của Hạ Thiệu Hoa lên, vẫy vẫy về phía Hạ Thiệu Minh.
Hạ Thiệu Minh mỉm cười, dùng khẩu hình nói với họ: “Bảo trọng.”
“Anh, nếu anh không muốn xa Thiệu Minh thì cứ nói ra đi.” Xung quanh rất ồn ào, Hạ Nhạc nói với âm lượng vừa đủ nghe.
Hạ Thiệu Hoa cúi xuống nhìn Hạ Nhạc một cái.
Từ khi Hạ Nhạc bị bệnh mãi không khỏi, cô chẳng ngần ngại khi nói bất cứ điều gì.
Lúc mới xuất hiện bên cạnh anh, anh thấy cô thật lém lỉnh nhưng sau một thời gian dài, anh nhận ra cô giấu rất nhiều điều trong lòng, bên trong lại là một con người rất giống anh.
Thật ra cô có sự trưởng thành và chín chắn mà nhiều người lớn cũng không có.
Nhưng sau trận lũ lụt đó, cô trở nên nghịch ngợm hơn nhiều.
Anh đoán có lẽ cô đã bị dọa sợ.
Trải qua việc đối mặt với sự sống và cái chết, cô đã dám mạnh mẽ là chính mình.
Ở một khía cạnh nào đó, đây cũng là điều tốt.
Hạ Thiệu Hoa cười, nói: “Không cần nói, thằng bé hiểu mà.”
Hạ Nhạc gật đầu, không tỏ vẻ đồng tình hay phản đối.
Chung Ngọc Quế chen vào: “Không nói ra thì sao mà hiểu được?”
Ba người nghe vậy thì không nhịn được cười, Chung Cửu Hương giải thích: “Những người có nhau trong tim, nhiều điều không cần nói cũng sẽ hiểu.”
Chung Ngọc Quế có vẻ không đồng tình với lý lẽ này: “Có trong tim nhưng không nói thì chắc chắn sẽ không hiểu.”
Chung Cửu Hương cứng họng, nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa như đang cầu cứu.
Hạ Thiệu Hoa nói: “Vậy em có biết chị em thích ai nhất không?”
“Tất nhiên là em rồi.” Chung Ngọc Quế tự tin đáp.
“Thấy không, em cũng hiểu mà.”
Chung Ngọc Quế đảo mắt một vòng rồi đành chịu thua: “… Được rồi.”
Bốn người rời khỏi đám đông, cùng nhau trở về nhà.
Hạ Nhạc ngồi bên cửa sổ, mở chiếc hộp sắt mà Hạ Thiệu Minh để lại.
Chiếc hộp sắt này đã có từ lâu, ban đầu là hộp đựng tiền của Hạ Thiệu Hoa, sau đó trở thành hộp đựng tiền của Hạ Nhạc. Sau trận lũ lụt, Hạ Thiệu Minh đã mang nó ra ngoài giấu đi, bây giờ nó lại quay trở về tay cô.
Bên trong đựng tất cả những thứ thuộc về cô.
Chỉ có bức ảnh chụp chung của sáu người là đã được Hạ Thiệu Minh mang đi.
–
Sau khi Hạ Thiệu Minh rời đi, ngôi nhà rõ ràng không còn náo nhiệt như trước nữa.
Hạ Nhạc thường mở chiếc hộp sắt, cô tưởng tượng cảm giác của Hạ Thiệu Minh khi ôm chiếc hộp lúc đó, chắc cậu nghĩ rằng cô đã chết ở bên kia dòng nước lũ.
Thực ra trong lòng Hạ Thiệu Minh cũng có nhiều cảm xúc, chỉ là cậu chưa bao giờ nói ra.
Không biết bây giờ Hạ Thiệu Minh sống thế nào.
Dù có thể bước trên con đường mà mình yêu thích nhưng đời người chẳng bao giờ có con đường nào bằng phẳng, chắc hẳn cậu cũng có nhiều nỗi khổ của riêng mình.
Hạ Nhạc nghĩ ngợi, cô cảm thấy dường như từ khi đến đây, cô đã gặp gỡ rất nhiều người và cũng chầm chậm chứng kiến nhiều người rời đi.
Trước đây, cô từng là một người rất sợ mất đi những người xung quanh mình nhưng từ lúc nào cô đã có thể bình thản đối mặt như vậy?
Hạ Nhạc nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa đang nhóm lửa, Chung Cửu Hương đang thái rau và Chung Ngọc Quế đang lật giở quyển thơ.
Có lẽ… Là vì có anh, có những người này bên cạnh.
“Cốc cốc cốc…”
Có ai đó gõ cửa.
Hạ Nhạc là người đứng gần cửa nhất nên cô mở cửa ra.
Lâm Hoa Hoa bưng một bát thức ăn đứng ở cửa, rồi đi thẳng vào nhà.
“Tôi có thể đến ăn chực không?” Lâm Hoa Hoa cười híp mắt nói: “Dù sao bàn cũng to thế này, thêm cả tôi cũng chẳng nhiều.”
Chung Cửu Hương trêu chọc: “Nhưng cậu phải giúp tôi nấu cơm mới được.”
Lâm Hoa Hoa đặt bát lên bàn rồi chạy ngay tới bếp: “Một năm qua cái tôi học được nhiều nhất chính là nấu ăn, để tôi trổ tài cho mọi người xem!”
Hạ Nhạc và Chung Ngọc Quế trèo lên bàn, nhìn vào bát thì thấy đó là một tô canh gà lớn, còn bốc hơi nghi ngút.
Ngửi thấy mùi, hương vị giống y như món canh gà mà dì Lâm từng nấu.
Hai người không kiềm chế được mà nuốt nước bọt.
“Cộc cộc…”
Lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Dì Yến xách một giỏ đầy rau xanh bước vào, còn chú Trương thì dìu ông cụ Trương theo sau.
“Hôm nay nhổ được nhiều rau quá, để không cũng phí, chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi.” Chú Trương nói.
Còn chưa nói hết câu thì lại có thêm người xuất hiện trước cửa.
Tào Bá Phủ và A Thúy xuất hiện, Tào Bá Phủ cầm theo một hũ rượu, còn A Thúy mang theo một túi bánh trung thu.
“Chúng tôi đi ngang qua thì thấy ở đây đông vui quá, thêm hai chúng tôi nữa… Không tính là nhiều chứ, ha ha.”
Bữa tối hôm ấy vô cùng phong phú, có rau, có thịt, có rượu ngon, thậm chí còn có cả bánh trung thu mà bọn trẻ thích nhất, mọi người ăn uống rất vui vẻ.
Chiếc bàn lớn trong phòng khách nhà họ Hạ chật kín người ngồi, ngay cả khi đã ăn no thì cũng chẳng ai rời đi.
Ngoài sân, chú Trương đã sớm sắp xếp vài chiếc ghế dài, mọi người ngồi sát bên nhau trên ghế, ngắm nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng, mặt trăng dần hiện ra sau những đám mây.
Trăng tròn vành vạnh.
“Hôm nay là…” Hạ Nhạc ngập ngừng nói.
“Trung Thu.” Mọi người đồng thanh đáp.
Hạ Nhạc bất giác nở nụ cười.
Thì ra là vậy.
Cô nhìn sang Hạ Thiệu Hoa bên cạnh, Chung Cửu Hương tựa vào vai anh, dưới ánh trăng, hai người họ như được phủ một lớp ánh sáng vàng, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp nơi trần thế.
Cô vẫn không quên, vào dịp Trung Thu năm đó, cô đã vĩnh viễn mất đi ông nội.
Còn Trung Thu bây giờ, ông nội đang ở ngay bên cạnh cô.
Rất nhiều người cũng ở bên cạnh cô.
Cô cảm thấy mãn nguyện rồi.