Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 65




Trải qua một kiếp nạn như vậy mà vẫn sống sót, Hạ Nhạc cảm thấy bản thân thực sự may mắn.

Chỉ là có lẽ vận may của con người cũng có hạn.

Hạ Nhạc vừa tỉnh lại còn có rất nhiều nghị lực, cô sống ở bên ngoài lâu như vậy, mỗi ngày đều ngóng trông về nhà nên cảm thấy mọi thứ đều bình thường.

Ai ngờ đâu vừa về đến xã Tiêu Viên là cô ngã bệnh ngay lập tức.

Trên giường nhà Lâm Hoa Hoa, một bóng người nhỏ bé được quấn chặt trong chăn, bầu không khí vô cùng ảm đạm.

Theo lời Tào Bá Phủ, cơ thể nhỏ bé này của cô đã sớm không chịu nổi, phải kiên trì suốt mấy ngày vì muốn trở về.

Nghe thấy vậy, Hạ Thiệu Minh bật khóc, cậu ôm chiếc hộp sắt bẩn thỉu, miệng liên tục nói đều do chính mình.

Mà Hạ Thiệu Hoa chỉ cúi đầu im lặng không nói gì.

Trông cảnh này, chú Trương ngồi một bên thở dài, Chung Cửu Hương lặng lẽ rời khỏi phòng, lau nước mắt rồi xuống bếp nấu cơm.

Trong bếp, Lâm Hoa Hoa đang đun sôi ấm thuốc bắc mà chú Trương lấy được từ lão trung y, nhìn thấy Chung Cửu Hương đi vào liền hỏi: “Nhạc Nhạc đã khỏe hơn chưa?”

Chung Cửu Hương bước tới dọn dẹp mấy thứ linh tinh trên đất, lắc đầu nói: “Vẫn còn sốt.”

“Mấy ngày rồi mà…”

Lâm Hoa Hoa ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa mưa to đã ngừng, qua ô cửa sổ trong nhà bếp chật hẹp có thể loáng thoáng thấy mây mù nhẹ nhàng bay qua vùng núi, sắc trời dần dần sáng hơn.

Mặc dù mưa to phá hủy rất nhiều thứ nhưng cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng, mà đợi đến khi đó, bọn họ vẫn còn ở đây.

Với Lâm Hoa Hoa mà nói, chỉ cần mọi người vẫn còn thì mọi chuyện đều ổn thôi.

“Không biết bao lâu mới khỏe lại…” Chung Cửu Hương lẩm bẩm.

Lâm Hoa Hoa không trả lời cũng chẳng biết trong đầu cô ấy đang nghĩ gì.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn ra ngoài trời, chiếc kìm trong tay đập xuống đất liên tục.

Một lúc lâu sau, Lâm Hoa Hoa đột nhiên nhìn Chung Cửu Hương với đôi mắt sáng ngời.

Ánh mắt khó hiểu ấy khiến Chung Cửu Hương hơi sợ.

Lâm Hoa Hoa hơi do dự nói: “Trước đây tớ có nghe mẹ tớ nói nếu trong nhà có người bệnh thì chỉ cần tổ chức việc vui mừng xung hỉ là được.”

“Khi nào…cậu với Thiệu Hoa kết hôn?”

Cái chậu trong tay Chung Cửu Hương rơi bộp xuống đất.

Chị vội vàng cúi người nhặt lên, gương mặt đỏ bừng không biết nói gì, chỉ có thể liên tục thổi tro bụi trên chiếc chậu.

Lúc này, cánh cửa chợt bị mở tung ra.

Hạ Thiệu Hoa và chú Trương cùng đứng trước cửa, dường như đã nghe hết cuộc trò chuyện trong bếp.

Hạ Thiệu Hoa chăm chú nhìn Lâm Hoa Hoa, trên gương mặt mỏi mệt của anh có chút do dự nhưng lại xuất hiện vẻ nghiêm túc không giải thích được.

“Xung hỉ…” Anh lẩm bẩm nói.

Hạ Nhạc cảm thấy giấc ngủ này dài nhất trong cuộc đời cô, không hiểu vì sao cơn buồn ngủ vô tận giống như miếng bọt biển bao vây lấy cô. Cô muốn tỉnh lại nhưng bị cơn buồn ngủ đè ép không khống chế nổi cơ thể mình.

Cô tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ, liếc nhìn những người xung quanh, ý thức của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn rồi cô lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn, chỉ còn lại cái xác đang ngủ say.

Cứ như vậy kéo dài trong nhiều ngày liên tiếp, mà lần này cô mơ thấy rất nhiều thứ.

Trong giấc mơ, lúc đó cô 11 tuổi.

Vào ngày sinh nhật của mình, cô vui vẻ mặc chiếc váy màu hồng phấn được mẹ mua cho, lén đi lên ngọn núi nơi chôn cất ông nội.

Đường núi khó đi, cô suýt chút nữa bị ngã bị vấp phải đá cùng cành cây.

Đế giày của cô dính toàn bùn đất, bước từng bước rất khó khăn, chiếc váy của cô đã bị cành cây quẹt rách từ lâu, cho dù trượt chân mấy lần nhưng cô vẫn cố gắng đi đến mộ ông nội.

Cô ngồi trước bia mộ cao cao, nói hôm nay là sinh nhật của mình, muốn cho ông xem chiếc váy mà cô mới được tặng.

Cô lúc 11 tuổi chỉ muốn đón sinh nhật cùng với ông nhưng mà chỉ còn lại ngôi mộ lẻ loi giữa núi này.

Trên tấm bia mộ có khắc tên của ông, nét bút sắc bén như lưỡi dao chia cắt cô và ông nội ở hai đầu sinh tử.

Điều nực cười là theo phong tục tập quán, trên bia mộ không được khắc tên cháu gái như cháu trai.

Hạ Nhạc giật mình nhớ ra, ngày hôm đó cô khóc đến mức hai mắt đau đớn, lúc xuống núi bị trượt chân rơi vào trong hồ nước, khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.

Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, ngây ngốc nhìn những người đang tụ tập thành vòng tròn trước mặt.

Tất cả mọi người đều mắng cô không biết điều, mắng cô không muốn sống.

Chỉ có bà nội yên lặng ngồi trong góc lau nước mắt.

Hạ Nhạc nghĩ có lẽ khi đó cô đã chết rồi.

Mười năm tiếp theo đó có lẽ chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi.

Mơ thấy bản thân mình trưởng thành, mơ thấy gia đình chuyển đi khỏi Tiêu Viên, mơ thấy đậu đại học, mơ thấy tốt nghiệp và có một công việc.

Biết đâu đúng là vì khi đó cô đã chết rồi nên cô mới mặc chiếc váy hồng trong ký ức đó xuyên về quá khứ, gặp được những người không thể gặp.

Cô là một người rất thực tế, là kẻ vô thần nhưng lúc này đây, cô tin bản thân mình đã quay về quá khứ, tin bản thân được trải qua những chuyện của thời đại trước, nói cho cùng là tin mình chết rồi nhỉ?

bên tai dường như có tiếng khóc ngắt quãng.

Nhìn lại, Hạ Nhạc phát hiện mình vẫn mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng như cũ, nằm trên giường trắng toát của bệnh viện, chỉ là bộ quần áo này hình như lớn hơn nhiều so với năm cô 11 tuổi.

Cô nhìn thấy cánh tay mình quấn băng gạc, nhìn thấy mẹ đang khóc nức nở, còn bố thì lo lắng đến mức đi tới đi lui.

Cô còn chưa kịp nhìn thêm thì cảnh tượng lại thay đổi.

Cơ thể của cô cắm đủ các loại dây dợ, mẹ thì ngủ gật bên cạnh, còn bố đang đọc bệnh án.

Mái tóc đen nhánh của họ trong nháy mắt một nửa đã bạc trắng.

Hạ Nhạc căng thẳng, trong ngực có một cơn đau âm ỉ, cô cố gắng mở mắt ra muốn nhìn rõ dáng vẻ của bố mẹ.

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc em tỉnh rồi?”

“Tỉnh rồi sao?”

“Đúng, tỉnh rồi tỉnh rồi, em nhanh đi gọi anh trai em đi!”

Tầm nhìn của Hạ Nhạc vẫn còn mờ nhưng có thể nghe rõ giọng Lâm Hoa Hoa và Hạ Thiệu Minh đang nói.

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, em nhìn thấy không?”

Trước mặt có mấy ngón tay lắc qua lắc lại, Hạ Nhạc gật đầu nói: “Nhìn thấy, ba ngón tay.”

Lâm Hoa Hoa kinh hỉ nói: “Em tỉnh thật rồi, thật tốt quá!”

Cô ấy nhanh chóng đỡ Hạ Nhạc ngồi dậy: “Em, em có biết mọi người rất lo lắng cho em không?”

“Em biết.” Hạ Nhạc trả lời.

Lâm Hoa Hoa không thèm cự cãi với Hạ Nhạc, dù sao trẻ con mới ốm khỏi đầu óc đều không tỉnh táo, giống như Hạ Nhạc trước đây cũng thế, cho nên cô ấy chỉ có thể chiều theo con bé.

Không bao lâu sau, Hạ Thiệu Hoa vào phòng, nhìn thấy Hạ Nhạc ngồi trên giường, anh vội vã tiến lên sờ trán cô để đo nhiệt độ.

Không bị sốt.

Nỗi lo lắng của Hạ Thiệu Hoa cuối cùng cũng được giải tỏa, anh lẳng lặng nhìn Hạ Nhạc, đôi mắt sâu thẳm chứa chan hàng ngàn cảm xúc không rõ.

Hạ Nhạc mỉm cười đối diện với ánh mắt của Hạ Thiệu Hoa: “Em không sao, anh đừng lo.”

Nói xong, Hạ Nhạc nhìn Chung Cửu Hương đứng bên cạnh: “Lúc em ngủ…”

“Hình như nghe thấy…hai người chuẩn bị kết hôn sao?”

Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương định kết hôn vào mùa xuân năm sau.

Sau khi tin tức này được công bố, chỉ có mình Chung Ngọc Quế không vui.

Cô bé cau mày, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiệu Minh, không hài lòng nói: “Cho dù anh chị ấy có thành đôi thì em cũng không gọi anh là anh trai đâu.”

“Không cần biết, em phải gọi anh là anh trai.”

“Em không gọi!” Nói xong, Chung Ngọc Quế tức giận ngồi xuống bên cạnh Lâm Hoa Hoa.

Lâm Hoa Hoa đang vỗ tay vui vẻ, nhìn Hạ Thiệu Minh và Chung Ngọc Quế một chút, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Nói xong lại quay người lại vỗ tay điên cuồng.

Chỉ còn lại Chung Ngọc Quế với vẻ mặt “em có chỗ dựa” với Hạ Thiệu Minh vẫn còn hơi sợ hãi.

Hạ Nhạc vui vẻ không thôi, chớp mắt nhìn chú Trương bên cạnh nói: “Chú Trương, chú đúng là ông mai tuyệt vời.”

Chú Trương cười khổ nói: “Đừng nhắc đến nữa, lúc đầu chú giới thiệu hai đứa nó cho nhau ai cũng không muốn gặp mặt nhau lấy một lần, ai mà ngờ…”

Nói xong, chú Trương nhìn Hạ Nhạc vui vẻ bên cạnh.

Môi Hạ Nhạc tái nhợt, trong mắt vẫn còn chút mệt mỏi, cả người vô cùng tiều tụy.

Chú Trương không biết hình dung cảm giác này như thế nào, giống như một con búp bê sứ bị hỏng, bên ngoài chỉ có một vết nứt nhỏ nhưng bên trong thì đã vỡ hoàn toàn không còn hình dáng ban đầu.

Hạ Nhạc điềm nhiên như không có gì nói: “Cháu không mệt, cháu vẫn ổn…khụ khụ…”

Chú Trương thở dài.

Lúc này mọi người đang ở trên một khu đất bằng phẳng cách bệnh viện Thôn Thượng không xa, ở đó có rất nhiều người đang tụ tập, rải rác khắp nơi.

Sau khi nhìn một một lúc lâu, Hạ Thiệu Hoa định xây nhà ở chỗ đó.

“Sao anh lại chọn nơi đó?” Hạ Nhạc hỏi.

Hạ Thiệu Hoa nhìn thoáng qua bệnh viện nói: “Nơi này không xa lắm.”

Hạ Nhạc ho một tiếng, nói đùa: “Sợ em chạy bị mệt à?”

Trong mắt Hạ Thiệu Hoa lộ ra sự lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, gật đầu nói: “Em thông minh thật.”

Nhìn xung quanh có nhiều người như vậy, dường như Hạ Nhạc có thể tưởng tượng ra sau này nơi đây sẽ náo nhiệt như thế nào.

Gia đình cô sẽ không phải ở căn nhà dưới chân núi Man Đầu nữa.

Sẽ không còn cô đơn nữa nhưng mà…

Nhưng mà cô cũng cảm thấy khoảng thời gian chỉ có mình gia đình cô cũng vô cùng tốt đẹp.

“Anh sẽ nhớ tới căn nhà ở dưới chân núi Man Đầu chứ?” Hạ Nhạc lại hỏi.

Sau khi cô tỉnh lại cũng đi xem đất cùng với mọi người.

Sau khi bị lũ cuốn trôi, nơi đó đã không còn nhìn thấy một ngôi nhà tràn đầy sức sống từ lâu nữa, trên mảnh đất phủ một lớp bùn dày, chỉ có những tảng đá với cỏ dại mọc lại.

Hạ Thiệu Hoa nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc trước mặt.

Anh muốn nói, chỉ cần có gia đình ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn thôi nhưng cuối cùng anh lại không nói.

Anh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Sẽ không.”

Cho gì anh không nói nhưng Hạ Nhạc cũng hiểu ý anh, chỉ mỉm cười nhẹ mà không nói gì.

Chung Cửu Hương nhìn thoáng qua là hiểu được mối quan tâm gần như không bộc lộ giữa hai người, giơ tay vỗ vai Hạ Nhạc: “Nhạc Nhạc, tối nay em muốn ăn gì, chúng ta về nhà nấu ăn nhé?”

Hạ Nhạc ngầm hiểu, kéo cánh tay Chung Cửu Hương lại: “Em muốn ăn bắp cải xào canh mướp, nhà còn trứng gà không nhỉ, ăn trứng gà xào dưa chuột cũng ngon…”

Nói xong hai người đi về phía nhà họ Chung, Hạ Thiệu Hoa nhìn bóng lưng hai người đang rời đi, bất giác nở nụ cười.

Anh lấy thước gỗ ra đo, bắt đầu quy hoạch ngôi nhà tương lai, nơi một gia đình sẽ sinh sống ở đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.