Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 64




Hết dòng nước này đến dòng nước khác trôi qua, như thể chúng đang ở cạnh bên mà cũng như thể đang ở nơi xa.

Ý thức dần trở nên rõ ràng, và thính giác khôi phục đầu tiên.

Dường như xung quanh còn có rất nhiều tạp âm nhỏ xíu, bao gồm cả tiếng giông bão bên ngoài, tiếng củi cháy kêu lách tách, tiếng ai đó khe khẽ nói chuyện, Hạ Nhạc nghe một lúc lâu mới từ từ mở mắt ra.

Đây là một ngôi nhà gỗ chật hẹp, qua những vết nứt trên tường và những lỗ thủng trên mái nhà có thể nhìn thấy ánh sáng mơ hồ từ bên ngoài chiếu vào.

Trên nóc nhà vẫn còn bị dột nước, mặt đất để đầy những chiếc chậu hứng nước mưa, chậu này đầy rồi thì người ngồi canh đống lửa sẽ mang đi đổ ra ngoài.

Nhờ ánh lửa, cả căn phòng tỏa ra một màu vàng ấm áp, cho dù là một ngày mưa như thế này nhưng trong phòng cũng không rét lắm.

Hạ Nhạc phát hiện mình đang đắp chăn bông, cô quay đầu nhìn bà cụ vẫn ngồi ở đó.

Hình như bà đang vá quần áo nên hoàn toàn không biết Hạ Nhạc đã tỉnh dậy.

Cánh cửa đóng lại, người đi đổ nước đã quay trở về.

“Ý?!”

Tiếng kinh ngạc, khó tin phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.

“Bà, cô bé ấy tỉnh rồi.” Người phụ nữ trung niên đứng đối diện với Hạ Nhạc, lắc lắc tay bà lão nói.

Bà lão quay người lại, dưới ánh lửa, mái tóc bạc trắng của bà cụ càng thêm nổi bật. Trên gương mặt nhăn nheo của bà nở một nụ cười, mở miệng định nói gì đó mà Hạ Nhạc nghe không hiểu.

Người phụ nữ trung niên sau khi nghe xong thì gật đầu, nói với Hạ Nhạc: “Bà ấy chỉ biết nói tiếng địa phương, bà ấy bảo cháu đừng sợ, người cứu cháu lát nữa sẽ quay về sau.”

Hạ Nhạc khó hiểu: “Người cứu cháu?”

Người phụ nữ trung niên buông kim khâu xuống, cô ấy đi đến bên cạnh bếp lò vừa châm củi vừa giải thích: “Cháu bị nước cuốn trôi, may là phát hiện ra nếu không chắc là đã mất mạng luôn rồi.”

Hạ Nhạc sửng sốt, trước khi tấm ván đập vào tảng đá mất ý thức thì cảm giác chấn động bỗng xuất hiện trong đầu cô, cảm giác sắp chết đến nơi rồi khiến da đầu cô tê dại và hoảng sợ.

Đúng rồi, chú Trương với Hạ Thiệu Minh đâu?

Còn cả Hạ Thiệu Hoa nữa, bọn họ sao rồi?

Hạ Nhạc chìm trong suy nghĩ, trong khi người phụ nữ đang nhắc đến cái chết với giọng điệu vô cùng bình thản, dường như đã quá quen với chuyện nãy rồi.

Vì không giải thích được nên càng khiến Hạ Nhạc lo lắng hơn.

Cô không biết gì về tình hình hiện tại nên không biết hỏi bắt đầu từ đâu.

Bà cụ vẫn đang nói chuyện với người phụ nữ kia, người phụ nữ đó liên tục trả lời “Ừm” mấy lần, sau đó nói với Hạ Nhạc: “Bên ngoài đã bị lũ lụt nhấn chìm, nhiều người mất mạng lắm, trong nước cái gì cũng có nên chạm vào có thể sẽ bị bệnh, tốt nhất cháu đừng vội về nhà, chờ nước rút rồi mấy người hẵng về.”

Mấy người?

Điều này có nghĩa người cứu cô vẫn còn sống?

Nghe vậy, Hạ Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lồng ngực vẫn nặng trĩu, ngột ngạt như bị tảng đá ngàn cân đè nặng.

Cô nhìn ngọn lửa đang bùng lên hỏi: “Cô biết người cứu cháu tên gì không ạ?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Ông nhà tôi gọi anh ta là ông Tào, trông có vẻ là văn nhân, nghe nói…”

Nghe nói ông Tào là ân nhân của chồng cô ấy, ơn nặng như núi, cho dù là lũ lụt kéo đến khiến nhà nhà chết đuối, lương thực khan hiếm, nhà nhà đóng cửa, ốc không mang nổi mình ốc thì chồng của cô ấy cũng kiên quyết nhận nuôi ông Tào cùng với cô bé mà ông Tào cứu.

Mà ông Tào kia cũng là người tốt, chỉ là đi ngang qua thôi, ở trong tình cảnh lũ lụt nguy hiểm vậy mà vẫn cứu một người không rõ sống chết.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, lũ lụt quét sạch toàn bộ vùng đất, mùi hôi thối đủ loại bốc lên khiến mọi người phải tránh xa không kịp, thế mà chồng cô ấy với ông Tào bất chấp sự phản đối bước ra ngoài để cứu người.

Chỉ còn lại mình người phụ nữ trung niên cùng mẹ chồng ở nhà trông coi Hạ Nhạc chưa tỉnh lại.

Hạ Nhạc nghe người phụ nữ kể lại thì đại khái hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Trong hoàn cảnh như vậy, gia đình họ có thể chứa chấp cô, thật sự là ân tình lớn lao.

Hạ Nhạc vén chăn lên, còn chưa kịp xuống giường, bà cụ đã đưa tay ngăn cô lại.

Bàn tay của bà cụ gầy như cành củi khô, đầy những vết chai, bà mỉm cười nói với Hạ Nhạc câu gì đó.

Cho dù Hạ Nhạc nghe không hiểu nhưng mơ hồ đoán được một chút.

Người phụ nữ nấu một bát cháo, để nguội một chút rồi đặt vào tay Hạ Nhạc.

“Bà ấy nói cháu nghỉ ngơi cho tốt, cơ thể khỏe lên là được.”

Dưới cái nhìn chằm chằm của bà cụ và người phụ nữ trung niên, Hạ Nhạc nhanh chóng ăn hết bát cháo rồi nằm lại xuống giường.

Cái bụng ấm áp khiến tâm trạng của cô thoải mái hơn nhiều, cô mở to mắt lẳng lặng nhìn trần nhà và suy nghĩ miên man.

Ba người đợi cả ngày dài, mãi cho đến tối mịt, ngoài cửa mới có động tĩnh.

Bà cụ đã nằm ngủ rồi, Hạ Nhạc rời khỏi giường từ lâu, cùng ngồi trước đống lửa với người phụ nữ kia.

Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ vội vàng chạy ra mở cửa.

Người đầu tiên bước vào là một người đàn ông trung niên mà Hạ Nhạc chưa từng gặp trước đây, chú ấy có làn da ngăm đen, xoa xoa hai tay vì lạnh.

Người đi theo phía sau ngó nhìn Hạ Nhạc đang ngồi trước đống lửa.

Người đó hưng phấn chạy tới trước mặt Hạ Nhạc, hoàn toàn không có bộ dạng cứng nhắc nghiêm trang, ông ấy xích lại gần nhìn Hạ Nhạc từ trên xuống dưới, từ trái qua phải mấy lần rồi mới nói: “Cô bé Nhạc Nhạc, cháu tỉnh rồi, cảm thấy sao rồi, có chỗ nào khó chịu không?”

Người phụ nữ lau bùn bẩn trên mặt chồng mình, người đàn ông nhìn động tĩnh bên này nói: “Cô bé, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, ông Tào ngày nào cũng lo cho cháu luôn đấy.”

Hạ Nhạc nhìn Tào Bá Phủ, trên mặt của ông ấy dính đầy bùn đất, khác hẳn bộ dạng bình thường sạch sẽ của ông ấy.

Cô không khỏi rơm rớm nước mắt, giờ phút này, sắc mặt của Tào Bá Phủ không khác gì Hạ Thiệu Hoa, ông ấy lo lắng cho cô, thương cô, liên tục kiểm tra xem cô có ổn không.

Hạ Nhạc lắc đầu nói: “Chú Tào Bá Phủ, nguy hiểm như vậy các chú còn đi cứu người…Các chú sao rồi?”

Tào Bá Phủ ngạc nhiên, hẳn là không nghĩ tới bản thân được một cô bé quan tâm nên có hơi dè dặt.

“Cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tòa tháp…”

Quả nhiên, vẫn là luận điệu cũ rích này.

Mười mấy ngày liên tiếp, lũ lụt cuối cùng cũng rút đi.

Mấy ngày nay, người lớn không cho Hạ Nhạc ra ngoài, thỉnh thoảng cô vẫn thò đầu ra lặng lẽ nhìn phương xa ngoài cửa.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô sẽ không biết rằng thảm họa do lũ lụt mang đến lại đau buồn đến thế.

Ruộng đồng, làng xóm, lương thực, nhà cửa…khó khăn lắm mới tạo dựng lên được thế mà chỉ trong nháy mắt đã bị cơn lũ cuốn trôi trong chốc lát.

Cho dù mưa đã tạnh nhưng cơn lũ vẫn tiếp tục không rút, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối. Một giây trước còn thấy đồ đạc nguyên vẹn trôi trước mặt, một giây sau lại thấy xác gia cầm thối rữa.

Nơi nào lũ đi qua, nơi đó có nhiều nguồn lây nhiễm khác nhau dễ làm người dân mắc bệnh, khiến công việc xây dựng lại càng thêm khó khăn hơn.

Sáng sớm ngày thứ mười, lũ dần rút đi, trời còn chưa sáng, Tào Bá Phủ và Hạ Nhạc đứng trước nhà chào tạm biệt gia đình này.

Đây là một ngôi làng dân cư thưa thốt, sau khi cơn lũ quét qua càng thêm tiêu điều.

Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi ở chung, Hạ Nhạc cảm kích gia đình này không nói thành lời, mặc dù đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không nhịn được mà bật khóc.

Gia đình ấy cũng khóc theo, có lẽ là không nỡ xa Hạ Nhạc, cũng có lẽ là vì buồn đau trước hoàn cảnh bi thảm xung quanh mình.

Cho đến khi rời khỏi làng một đoạn xa, con đường đi càng trở nên khó đi hơn, cơn lũ biến đường đi thành bùn lầy, giẫm chân xuống hay nhấc lên đều khó khăn.

Hạ Nhạc đã ngừng khóc nhưng vừa đi cô chợt nghĩ đến Hạ Thiệu Hoa còn chưa biết cô sống hay chết nên lại khóc thương tâm hơn.

Tào Bá Phủ thở dài nói: “Cô bé Nhạc Nhạc, cháu đừng khóc đến mức hỏng mắt nhé, mắt dễ nhiễm bệnh nhất sau khi lũ lụt đi qua đấy.”

Hạ Nhạc khịt mũi: “Chúng ta còn cách xã Tiêu Viên bao xa? Cháu sợ anh cháu lo lắng.”

“Chú cũng sợ A Thúy lo lắng quá mức,” vừa nói, Tào Bá Phủ vừa nhìn trời cao: “Đường về hơi xa, hôm đó chú rời Tiêu Viên về quê có chút việc, ngồi trên xe la mất nửa ngày, nếu không phải nhận ra bộ quần áo của cháu thì có đánh chết chú cũng không dám tin người trôi sông là cháu…Trôi cũng xa quá…”

Vốn dĩ nửa ngày là đến nhưng bởi vì lũ lụt nên nhiều chỗ không thể đi thẳng được.

Lúc về đến xã Tiêu Viên thì trời đã nhá nhem tối.

Đứng trước cánh cổng làng quen thuộc, Hạ Nhạc và Tào Bá Phủ đều vui mừng đến mức không nói thành lời.

Lối vào làng khá thấp, lũ lụt vẫn chưa rút hết hoàn toàn, may thay, ngôi nhà của chú Trương với nhà của Lâm Hoa Hoa gần cổng làng vẫn còn nguyên vẹn, làm hai người bớt lo rất nhiều.

Nước phía trước gần như cao đến đùi của Tào Bá Phủ, ông ấy nhìn Hạ Nhạc, cô bé chỉ cao tới eo của mình, nếu con bé tự đi qua…

Sợ là sẽ chẳng đi nổi.

Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn Tào Bá Phủ, nước lớn trước mặt, hai người im lặng nhìn nhau.

Mà đúng lúc này, Lâm Hoa Hoa xuất hiện ở đối diện.

Chị ấy kinh ngạc nhìn hai người đầu này, một lát sau, chị ấy ngạc nhiên đến bật khóc, vừa khóc vừa gọi tên Hạ Nhạc và Tào Bá Phủ.

Hạ Nhạc lau nước mắt đang tuôn ra: “Lâm Hoa Hoa, chị gào to thế làm gì!”

“Lâm Hoa Hoa, anh em thế nào? Thiệu Minh đâu? Chú Trương đâu?”

“Chị, chị đi báo cho Thiệu Hoa!” Lâm Hoa Hoa hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Hạ Nhạc, cắm đầu chạy.

Nghe thấy vậy, Hạ Nhạc hiểu rõ bọn họ đều an toàn.

Cô thở phào nhẹ nhõm, lại rơi thêm vài giọt nước mắt.

Tào Báo Phủ ngăn cái tay đang dụi mắt của cô: “Chớ có dụi mắt, lại đỏ bây giờ.”

“Dạ, cảm ơn chú.” Hạ Nhạc đáp.

Sau một lúc lâu, hai người quyết định Tào Bá Phủ sẽ cõng Hạ Nhạc lội qua vũng nước.

Hạ Nhạc trên lưng Tào Bá Phủ, căng thẳng nhìn ông ấy nhích từng bước về phía trước, sợ ông ấy không cẩn thận bị ngã rồi làm mình ngã xuống nước theo.

Khi Tào Bá Phủ bước một bước cuối cùng ra khỏi nước thì trái tim đang lo lắng của Hạ Nhạc cũng được thả lỏng.

Hạ Thiệu Hoa xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Dường như anh dùng hết sức lực để chạy tới, ngay cả dép cũng không đi.

Trời lạnh như vậy, anh mặc bộ quần áo đơn bạc, tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt, râu trên cằm mọc lún phún.

Phía sau anh là chú Trương, Hạ Thiệu Minh, Lâm Hoa Hoa, Chung Cửu Hương, Chung Ngọc Quế, dì Yến, A Thúy, ngay cả ông cụ Trương chống gậy cùng với con chó nhỏ tên Món Quà cũng đi theo tới.

Hạ Thiệu Hoa suýt chút nữa ngã sấp xuống, khó khăn lắm mới đứng vững trước mặt Hạ Nhạc ôm chầm lấy cô.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Nhạc nghe thấy Hạ Thiệu Hoa nức nở nói: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, là anh không tốt, anh không bảo vệ được em.”

Hạ Thiệu Hoa chưa từng thất thố như vậy bao giờ thế nên mọi người xung quanh đều đứng nhìn không ai lên tiếng phá vỡ cảnh tượng này.

Một lúc lâu sau, Hạ Thiệu Hoa mới bình tĩnh lại.

Anh buông Hạ Nhạc ra, nửa ngồi nửa quỳ, ôm mặt Hạ Nhạc xem trái xem phải, không buông ra lấy một phút, chỉ sợ cô bị thương ở đâu.

Hạ Nhạc chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Hạ Thiệu Hoa, lòng bàn tay của anh lạnh buốt, hai tay rõ ràng đang run rẩy, cả người ốm đi trông thấy, xung quanh mắt là quầng thâm đen xì.

Hạ Nhạc sững sờ, nước mắt lăn dài.

Lâu như vậy chắc chắn là anh đã rất lo lắng.

Môi Hạ Thiệu Hoa mấp máy liên tục mà chẳng thể nói thành lời.

Anh cũng bật khóc như Hạ Nhạc, trong giây phút ấy, hai ông cháu giống y hệt nhau.

Cuối cùng, anh nghiêng đầu sang một bên, không để Hạ Nhạc nhìn thấy bộ dạng này của mình, nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Nói xong, Hạ Thiệu Hoa nhìn Tào Bá Phủ.

Đối mặt với ánh mắt của anh, cho dù là người đọc sách như Tào Bá Phủ nhất thời cũng yên lặng không nói gì.

Hạ Thiệu Hoa đứng dậy, nhìn với Tào Bá Phủ một lúc.

Đầu gối của anh khẽ khuỵu xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh nghiêm túc quỳ trước mặt Tào Bá Phủ.

Giây phút đầu gối chạm xuống đất, Hạ Thiệu Hoa cúi đầu xuống đất, anh nói: “Chú Tào, chú đã cứu mạng sống em gái cháu cũng như đã cứu mạng cháu. n tình này…nếu có cơ hội, Hạ Thiệu Hoa cháu chắc chắn sẽ dùng cả tính mạng để đền đáp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.