Hạ Thiệu Minh nói cho Hạ Thiệu Hoa biết tin tức bản thân có thể lên tỉnh tham gia huấn luyện bóng rổ, thậm chí sau này còn có thể tham gia các trận đấu khác nhau.
Đừng nói Hạ Thiệu Minh, ngay cả Hạ Nhạc cũng lo lắng không yên thay cậu ấy.
Dù sao trong thời đại coi sức lao động chân tay là chính, vật chất và những thứ giải trí khác đều vô cùng cằn cỗi như này thì sự kiện thể thao cũng không được nhiều người chú ý tới.
Huống chi bóng rổ còn đang trong giai đoạn du nhập vào trong nước, có thể nói rằng nước đi này đối với người bình thường mà nói quả thực là ý nghĩ kỳ lạ.
Nhưng cũng không ai ngờ tới khi Hạ Thiệu Hoa biết chuyện này lại không có phản ứng gì gay gắt.
Buổi tối hôm đó sau khi ăn xong, trong lúc Hạ Nhạc đang nhìn ảnh chụp chung của mọi người cười ha hả thì bỗng nhiên Hạ Thiệu Hoa gọi cô và Hạ Thiệu Minh.
Hạ Nhạc khó hiểu nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa, chỉ thấy trong tay anh là một bầu rượu gạo, còn có một đĩa đậu phộng, anh cầm đồ ra đặt lên trên bàn cơm.
Hạ Nhạc tự giác đi tới trước bàn, nhìn cảnh trước mắt cô cũng gần như đoán được Hạ Thiệu Hoa đang muốn làm gì.
“Sẽ uống rượu à?”
Hạ Thiệu Hoa chăm chú nhìn Hạ Nhạc một lát rồi xoay người đi về phòng bếp lấy ra một bình trà.
Anh đặt ấm trà cũ kỹ trước mặt Hạ Nhạc: “Em uống trà đi.”
Hạ Nhạc cảm thấy buồn cười, cô sờ sờ mũi nói một tiếng: “Ồ.”
Hạ Thiệu Hoa rót một chén rượu đặt lên bàn, Hạ Thiệu Minh đứng bên cạnh anh từ lâu lúc này mới rụt rè mở miệng nói: “Anh, em chưa từng uống rượu.”
Hạ Thiệu Hoa liếc cậu ấy một cái nhưng không nói gì, anh tiếp tục rót thêm một chén rượu khác.
“Anh, em không biết uống rượu.” Hạ Thiệu Minh lại nói.
Hạ Thiệu Hoa rót hai chén rượu, một chén đặt trước mặt mình, một chén khác đặt trước mặt Hạ Thiệu Minh rồi nói: “Đi rót rượu cho bố em.”
Lúc này Hạ Thiệu Minh mới hiểu được ý của Hạ Thiệu Hoa, vì thế cậu ấy bưng chén rượu trước mặt đi ra ngoài cửa chính, trong miệng còn thì thầm “bố uống rượu đi”, sau đó từ từ nghiêng chén để rượu trong chén đổ xuống hoà vào bùn đất trước cửa.
Hạ Thiệu Minh trở lại bàn sau khi rót rượu xong, lúc này Hạ Thiệu Hoa đã rót cho Hạ Nhạc và cậu ấy một chén trà.
Sau đó, Hạ Thiệu Hoa lại rót cho mình một chén rượu.
Hạ Thiệu Minh khó hiểu hỏi lại anh: “Anh, không phải anh cũng không biết uống rượu sao?”
Hạ Thiệu Hoa thản nhiên đáp: “Hôm nay là ngày vui nên uống một chút.”
Tâm trạng Hạ Nhạc rất tốt, cô nghiêng đầu nhìn hai anh em nhà này.
Cô bưng trà lên nhấp một ngụm, hương trà nồng đậm trong nháy mắt lan tỏa trong khoang miệng, lần đầu tiên cô cảm thấy một vị trà trong veo như vậy, khi nhìn về phía Hạ Thiệu Minh bên cạnh lại thấy anh cau mày uống một ngụm lớn, quá là phung phí của trời.
Ngoài cửa, đêm tối đen lạnh lẽo, trong nhà, ba người vây quanh cái bàn nhỏ này im lặng không nói, ánh mắt thả lỏng suy nghĩ chuyện của bản thân.
Một lúc lâu sau Hạ Thiệu Hoa đột nhiên mở miệng hỏi: “Em nghĩ kỹ rồi sao… Em nhất định muốn đi con đường này sao?”
Hạ Thiệu Minh như đã chờ mong câu hỏi này từ lâu, cậu vội vàng gật đầu như giã tỏi, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Hạ Thiệu Hoa.
“Anh, em thích bóng rổ.” Cậu nói thẳng: “Em nhất định có thể nổi danh với môn thể thao này, anh, anh tin tưởng em nhé!”
Hạ Thiệu Hoa như đã biết đáp án từ lâu, anh buông bát xuống nhìn về phía Hạ Nhạc.
“Nhạc Nhạc tin tưởng em ấy không?”
Hạ Nhạc giả bộ không tin nhìn về phía Hạ Thiệu Minh, cái nhìn khiến cậu ấy lo lắng đến mức cứ luôn nháy mắt với cô.
Cô cũng học theo dáng vẻ của Hạ Thiệu Minh, uống một ngụm trà xong mới nói: “Đương nhiên là tin rồi.”
Trên khuôn mặt Hạ Nhạc là nụ cười vô cùng vui vẻ, chỉ là càng cười thì trong lòng cô càng cảm thấy như có cái gì đó đè nặng lên mình, càng ngày càng nặng nề.
Mãi đến khi nụ cười lặng lẽ biến mất khỏi khuôn mặt, cô uống thêm ngụm trà để che dấu sự bất an của mình.
Hạ Thiệu Minh có được sự đồng ý của Hạ Nhạc, trong lúc cậu đang muốn dùng chuyện này để bày tỏ lòng tin của mình với Hạ Thiệu Hoa thì anh lại nâng chén, chạm chén với cái chén trong tay Hạ Thiệu Minh.
Hạ Thiệu Minh ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không biết rốt cuộc Hạ Thiệu Hoa có đồng ý với mình hay không, cậu chỉ có thể ngây ngốc nhìn về phía chén trà còn dư lại.
“Anh cũng giống như Nhạc Nhạc, anh tin tưởng em.”
Nói xong Hạ Thiệu Hoa uống một hơi cạn sạch.
Hạ Thiệu Minh cầm chén trà há miệng cười ha hả.
“Em… Em nhất định sẽ cố gắng!”
–
Từ sau khi Hạ Thiệu Minh được Hạ Thiệu Hoa đồng ý, trạng thái tinh thần cậu đã khác hoàn toàn lúc trước.
Mỗi ngày cậu luôn ra ngoài với ý chí chiến đấu sục sôi, khi trở về cũng mang theo sức sống dồi dào.
Thậm chí Hạ Nhạc còn cảm thấy cậu đã lao lực tới mức gầy đi rồi.
Dù sao bóng rổ cũng là một môn thể thao vô cùng tiêu tốn sức lực.
Cứ như vậy một khoảng thời gian đã trôi qua, người trong thôn cũng biết chuyện Hạ Thiệu Minh có thể sẽ được lên tỉnh để huấn luyện tham gia thi đấu.
Vì vậy Hạ Thiệu Minh càng thêm khắc khổ, đi sớm về khuya, cậu chỉ hận bản thân không phải là người cố gắng nhất trên sân bóng.
Chỉ là cậu đã cố gắng quá mức.
Khi cái chân bị bong gân của cậu sưng tấy đến mức phải nằm ở nhà để tĩnh dưỡng, Hạ Nhạc vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài dạy Hà Băng Băng, vừa chê chân cậu sưng còn to hơn quả bóng rổ.
Cuối cùng Hạ Thiệu Minh cũng có cơ hội nằm lì trên chiếc giường đã lâu không chạm vào, cậu lạc quan dựa vào cửa sổ tách đậu phộng ăn, đồng thời đáp lời: “Không sao, ai bảo tôi là người chơi bóng rổ chứ.”
Nói xong cậu lại hỏi: “Nhạc Nhạc, có muốn mang theo chút đậu phộng ăn trên đường không?”
Hạ Nhạc ghét bỏ nói: “Cậu cứ từ từ ăn đi.”
Hạ Thiệu Minh nhìn dáng vẻ vội vàng của Hạ Nhạc, lại nhìn thời tiết âm u bên ngoài cửa sổ, cậu nhíu mày phủi vỏ đậu phộng dính trên tay.
Cậu nghiêm túc nói: “Nhạc Nhạc, dù sao chúng ta cũng đã có quần áo mặc rồi, nếu không sau này cậu đừng kiếm tiền nữa, cứ trèo đèo lội suối như vậy vất vả biết bao. Cùng lắm thì chờ sau này tôi tham gia thế vận hội Olympic, khi đó kiếm được bao nhiêu tiền cũng sẽ cho cậu tiêu hết.”
Hạ Nhạc đóng cửa lại, cô cất cao giọng nói với người trong phòng: “Vậy tôi cám ơn ý tốt của cậu trước.”
Hạ Thiệu Minh thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Nhạc Nhạc, tôi nói thật… Cậu xem thời tiết đi, hay là hôm nay đừng đi nữa.”
Thấy Hạ Nhạc không để ý tới mình, cậu cúi đầu nhìn vào khe hở dưới cửa sổ.
Giữa hai bức tường đất xây dính lại với nhau là đàn kiến đông nghịt bò ra từ khe tường.
Vừa nhìn đã biết là sắp mưa.
“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc…”
Hạ Nhạc đã đi xa rồi.
Nửa giờ sau, khi đi ngang qua cửa nhà chú Trương, Hạ Nhạc theo thói quen nhìn vào trong sân nhà đối phương.
Dưới tàng cây cổ thụ, dì Yến đang vội vàng thu chăn phơi trong sân.
Thấy Hạ Nhạc, bà ấy cười nói: “Nhạc Nhạc, tới tìm anh trai cháu sao? Cậu ấy và ông Trương đi trồng trọt ở đầu sông bên kia, thời tiết có vẻ không tốt lắm, hai người đó ấy à, người này còn ngang bướng hơn người kia, còn không biết khi nào mới về đây.”
Hạ Nhạc cũng cười khanh khách đáp lại: “Cháu biết rồi ạ.”
Dì Yến vốn còn muốn nói gì đó nhưng ngoài cửa nhà đã không còn bóng người.
“Cô gái nhỏ này chạy nhanh thật.”
–
Đúng là Hạ Nhạc chạy rất nhanh.
Thời tiết có vẻ không tốt lắm, sáng sớm vẫn còn nắng đẹp, nói thay đổi là thay đổi ngay được.
Thế nhưng lúc trước cô đã nói với cô Hà sẽ tiếp tục dạy học, hơn nữa cô Hà đã giúp đỡ cô nhiều lần, vì vậy dù là thế nào đi nữa cũng không thể nói không dạy là không dạy.
Cô chỉ hy vọng nếu trời có mưa thì nhất định hãy mưa sau khi cô về nhà.
Hạ Nhạc vừa cầu nguyện vừa dùng tốc độ nhanh nhất đi tới thị trấn Dương Sa.
Trước cửa nhà cô Hà, Hà Băng Băng ôm một miếng bánh ngọt đứng chờ Hạ Nhạc đến.
Cô Hà tưới nước cho hoa trong sân, thấy dáng vẻ Hà Băng Băng mới lắc đầu cười nói: “Cô giáo sắp tới rồi.”
Hà Băng Băng chẳng thèm quay đầu nhìn mà chỉ đáp lại: “Vậy cũng phải đợi cô giáo đến.”
Mãi đến khi Hạ Nhạc xuất hiện trước cửa, Hà Băng Băng mới vui vẻ phấn khởi đưa bánh ngọt cho Hạ Nhạc.
“Cô giáo, tay em mỏi rồi.”
Hạ Nhạc nhận lấy bánh ngọt, cô vươn tay xoa xoa cánh tay Hà Băng Băng: “Băng Băng vất vả rồi, cảm ơn em.”
Hà Băng Băng vui vẻ đẩy Hạ Nhạc vào trong phòng, cô bé xấu hổ đáp: “Không vất vả, không vất vả.”
Cô Hà chẳng còn tâm trạng tưới hoa mà chỉ mải cười cười nhìn khung cảnh này.
Khi ánh mắt rơi vào chậu hoa đang nhỏ nước, cô Hà theo bản năng nhìn lên trời.
Đập vào mắt là mây đen giăng đầy trời, nụ cười trên mặt cô ấy sững lại, cô ấy vội vàng đi thu dọn đồ đạc trong sân.
Trong thư phòng, Hạ Nhạc đang ra đề cho Hà Băng Băng, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài.
May mà tuy rằng thời tiết có vẻ không tốt nhưng cơn mưa trong dự đoán cuối cùng vẫn không xảy ra.
Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, Hạ Nhạc phát hiện Hà Băng Băng thay đổi không ít.
Cô bé đã thông minh hơn rất nhiều.
Trước khi rời đi cô có nói suy nghĩ của mình với cô Hà, biểu hiện của cô ấy cũng không quá kinh ngạc.
Cô ấy vẫn ung dung bình tĩnh nói: “Băng Băng vẫn luôn tới bệnh viện khám, khoảng thời gian trước bác sĩ nói Băng Băng có thể có cơ hội hồi phục…”
Nghe được câu trả lời này khiến Hạ Nhạc vui vẻ không thôi, cô nhìn về phía Hà Băng Băng đang lật xem nhạc phổ ở bên kia thư phòng, trong phút chốc lại cảm thấy bản thân như đã cảm nhận được tâm tình của một người mẹ là như thế nào.
Cô Hà đến gần kéo tay Hạ Nhạc nói: “Còn nữa, cháu vẫn dốc lòng dạy dỗ Băng Băng, cháu giúp cho con bé thay đổi rất nhiều, cả nhà cô vô cùng cảm ơn cháu, cảm ơn Hạ Nhạc.”
Nhiệt độ trong tay truyền đến khiến trái tim Hạ Nhạc càng thêm ấm áp.
Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt phiếm hồng của cô Hà, cô nói: “Thật ra nên là cháu cảm ơn mọi người…”
Trên đường về nhà, Hạ Nhạc gần đã chạy suốt dọc đường về.
Cho dù cô Hà thấy sắc trời không tốt muốn giữ cô lại nhưng cô vẫn muốn về nhà, vì thế cô chạy như ngựa phi để trở về.
Còn chưa tới hoàng hôn mà sắc trời đã tối đến kinh người, gió càng lúc càng lớn, cây cỏ hai bên đường núi bị gió thổi tán loạn.
Hạ Nhạc đưa tay đè mái tóc bay loạn trước mắt, cô nhìn bầu trời gần như đen xì, nội tâm bắt đầu hoảng loạn.
Hồi ức về ngày mưa to khiến nhà họ Lâm sụp đổ kia lại hiện lên trong đầu cô.
Cô đè nén bất an trong lòng, cúi đầu nhìn con đường trở về dưới chân.
Vừa tới cửa thôn, một tia chớp xẹt qua chân trời, con đường trước mắt bỗng nhiên sáng ngời sau đó lại hoàn toàn tối đen.
Sấm sét nổ vang như cách chỗ cô không xa, Hạ Nhạc lảo đảo một bước, cô vội vàng bịt lỗ tai chạy vào trong thôn.
Nghĩ tới lời ông nội đã dạy từ nhỏ rằng trời giông bão không thể đứng ở dưới tàng cây, vì vậy dọc theo đường đi Hạ Nhạc luôn tránh những nơi có cây.
Khi xuyên qua một đồng ruộng, cuối cùng cũng sắp đến trước cửa nhà, khi này Hạ Nhạc thấy Hạ Thiệu Hoa đang đứng ở cửa, anh đang vô cùng lo lắng.
Lại là một tiếng sấm vang lên, mưa rơi xuống trong nháy mắt.
Hạ Nhạc chạy suốt đường về, mồ hôi đầy người còn chưa kịp khô đã bị mưa xối lên người.
Còn chưa chạy đến cửa nhà mà Hạ Thiệu Hoa đã bước nhanh tới trước mặt cô.
Áo tơi nặng nề được phủ trên người, Hạ Nhạc chỉ cảm giác cánh tay bị kéo mạnh một cái, sức kéo đó kéo theo cô chạy vào trong nhà.
Đến dưới mái hiên, cuối cùng cũng không còn hạt mưa nào rơi xuống người cô. Hạ Nhạc xốc áo tơi lên, trước mặt là Hạ Thiệu Hoa không có gì che mưa đang ướt như chuột lột.
Anh mặc kệ mái tóc ướt che khuất mắt, trên mặt không có ý trách mắng cô, ngay cả quần áo ướt đẫm của mình cũng không quan tâm, trong đôi mắt anh là sự ân cần, anh hỏi: “Có lạnh không?”
Hạ Nhạc rùng mình một cái, ngay cả hàm răng cũng đang run cầm cập.
Trong trí nhớ của mình khi cô làm sai sẽ bị bố mẹ đánh mắng.
Khi cô bị bệnh, bố mẹ sẽ khiển trách cô.
Khi cô thi trượt, bố mẹ cũng sẽ trách móc cô.
Sau khi ông nội đi, chẳng còn ai quan tâm cô khi cô gặp chuyện không tốt nữa.
Sau nhiều năm như vậy cô luôn sống thật cẩn thận.
Cô sợ sai lầm, sợ sống chung với mọi người.
Mà sau khi cô lớn lên nhiều năm như vậy đã sớm quên rằng từng có một người như vậy, một người vĩnh viễn sẽ đặt cảm nhận của cô ở vị trí đầu tiên.
Hạ Nhạc rũ mắt xuống lắc đầu nói: “Không lạnh.”
Hạ Thiệu Hoa không nói gì.
Hạ Nhạc lại ngẩng đầu lên, cô cười cười lấy lòng anh: “Thật ra là hơi lạnh.”
Hạ Thiệu Hoa không nói hai lời mà bước vào phòng lấy quần áo dày khoác lên người Hạ Nhạc.
Mưa càng lúc càng lớn, Hạ Thiệu Minh từ trong phòng đi ra nói: “Nhạc Nhạc, tôi đã bảo cậu đừng ra ngoài, không an toàn.”
Nghe đến đó Hạ Thiệu Hoa như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
Anh ngửa đầu nhìn về phía bên ngoài mưa càng lúc càng to.
“Các em ở nhà chờ anh.”
Nói xong anh mặc áo tơi vội vàng bước vào trong màn mưa không nhìn thấy đường.