Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 58




Kể từ khi nhóm người đó đi về, cứ cách vài ngày lại có người đi tới nhà họ Hạ ở dưới chân núi Man Đầu.

Mặc dù trưởng thôn già và nhà họ Hạ đã nói vô số lần là họ chưa đến hiện trường ở Bắc Kinh, nhưng vẫn có những người không kịp cập nhật thông tin nên đến để hóng chuyện.

Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh dẫn theo chú chó nhỏ lén lút ra khỏi nhà, nói là tránh sóng gió nhưng thực ra là…

Ở cổng thôn, hai người nhà họ Hạ gọi Lâm Hoa Hoa, ba người hào hứng chạy đến nhà họ Chung, Chung Cửu Hương đang bận lau chùi bếp lò.

Bếp lò cũ kỹ sắp được được lau đến sáng bóng, chị ấy nhìn thấy ba người một chó vội vàng chạy vào nhà, Chung Cửu Hương không nhịn được bật cười hỏi: “Có chuyện gì mà hai đứa chạy nhanh thế?”

Khi Chung Cửu Hương nghe nói Hạ Thiệu Hoa đang một mình tiếp đón nhóm người vây quanh ở nhà, chị ấy lo lắng lau tay, nói mình nên đến giúp đỡ.

“Anh em xử lý một mình được.” Hạ Nhạc vừa vuốt đầu chú chó nhỏ màu vàng vừa quan sát động tác của Chung Cửu Hương rồi nói.

“Nhỡ anh ấy không xoay sở được thì sao… Nhiều người như vậy, chị đến giúp đun ít nước nóng cũng được.”

Chung Cửu Hương nói xong, bóng dáng đã biến mất ngoài cửa.

Chung Ngọc Quế vừa được đưa từ quê ra ngày hôm trước, cười hì hì nói: “Nhìn chị em vội vàng chưa kìa, chậc chậc.”

“Nhạc Nhạc, tại sao tôi lại cảm thấy cậu cố tình nói như vậy nhỉ?” Hạ Thiệu Minh chợt nhận ra rồi hỏi.

Hạ Nhạc, Lâm Hoa Hoa và Chung Ngọc Quế nhìn nhau cười, rồi đi theo Chung Cửu Hương ra khỏi cửa.

Một giờ sau, trên cánh đồng dưới chân núi Man Đầu, bốn người và một chó chen chúc sau bụi cỏ dại cao ven đường.

Chú chó nhỏ màu vàng không biết bốn người đang làm gì, nó nhìn thấy mấy con bướm và chim sẻ bay lượn trên cánh đồng, nó vui vẻ chạy nhảy.

Hạ Nhạc nhìn những người lần lượt rời khỏi nhà, còn có Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương thỉnh thoảng xuất hiện ở cửa, cười thầm rồi hỏi: “Mọi người nghĩ bọn họ đã tiến triển đến bước nào?”

Hạ Thiệu Minh: “Chắc vẫn ở bước đầu tiên thôi.”

Mọi người cảm thấy có lý nên đều gật đầu.

Lâm Hoa Hoa: “Hai người thật tâm đầu ý hợp.”

Mọi người lại gật đầu.

Chung Ngọc Quế: “Chắc là đến bước có thể kết hôn ngay ngày mai rồi.”

Lời nói gây sốc khiến mọi người đều quay đầu nhìn về Chung Ngọc Quế, một cô bé nhỏ tuổi nhưng nói chuyện như người lớn.

“Nhìn em làm gì, nhìn bên đó kìa.”

Chung Ngọc Quế chỉ vào căn nhà tranh của nhà họ Hạ dưới chân núi, nơi Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương đang dọn dẹp những chiếc ghế đẩu để rải rác ở cửa.

Cả hai vô tình cùng chạm vào một chiếc ghế đẩu.

Hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, cả hai đồng thời ngẩng đầu lên. Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, họ nhìn vào mắt nhau, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Sau đó, hai người từ từ tiến lại gần nhau.

Mấy người nhìn thấy cảnh này bỗng cảm thấy Chung Ngọc Quế nói đúng.

Bọn họ không dám thở mạnh, hồi hộp nhìn về phía đó, sợ làm ồn ảnh hưởng đến bọn họ, cũng mong chờ họ sẽ làm gì đó.

Đúng lúc này, trong khi họ không chú ý đến phía sau, chú chó nhỏ màu vàng đang đuổi bắt bướm đã nhảy đến trước mặt họ.

Hạ Thiệu Hoa như cảm nhận được điều gì đó nên đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn sang bọn họ.

Chú chó nhỏ màu vàng vui vẻ đuổi bắt bướm xuất hiện trong tầm mắt anh.

Anh lại nhìn sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt ngây ngô và mong đợi của bốn đứa trẻ.

Chung Cửu Hương cũng nhìn theo ánh mắt của Hạ Thiệu Hoa về phía này.

Mấy người nhìn nhau từ xa, Hạ Thiệu Minh nhíu mày, cậu là người đầu tiên muốn trốn đi.

Nhưng trớ trêu thay, cậu lại là người đầu tiên bị gọi tên.

“Hạ Thiệu Minh, em đang làm gì vậy?”

Mấy đứa trẻ nhìn Hạ Thiệu Hoa với vẻ mặt nghiêm túc đứng dưới mái hiên, họ đều muốn rút lui, bước chân lùi về phía sau.

Ngược lại, Chung Cửu Hương bên cạnh vẫn đặt trên tay Hạ Thiệu Hoa đang cầm ghế, ánh mắt chị ấy nhìn mấy đứa trẻ ẩn chứa nụ cười dịu dàng.

“Có nóng không? Đến đây uống nước đi.”

Mấy đứa trẻ ngày đêm mong ngóng Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương nên duyên nhưng hai người vẫn vững như núi Thái Sơn. Dù ánh mắt hai người nhìn nhau đã đong đầy tình cảm, như thể ngay ngày mai sẽ thành đôi, nhưng dù bọn trẻ có mong đợi như thế nào, hai người vẫn không có động tĩnh gì về việc hẹn hò.

Ngược lại, tin chú Trương và dì Yến sắp kết hôn lại lan truyền khắp thôn trước.

Chú Trương luôn giúp đỡ mọi người trong đội của thôn, lại là người nhiệt tình nên khi tin đám cưới được truyền ra, gần như cả thôn đều biết chuyện này.

Một ngày trước khi chú Trương và dì Yến kết hôn, trên chiếc bàn tròn lớn dưới gốc cây trong sân, Hạ Nhạc vừa gói xong một kẹo bằng giấy đỏ, Hạ Thiệu Minh bên cạnh lén đút một viên vào miệng.

Hạ Nhạc làm như không thấy, quay đầu nhìn cổng của sân, Hạ Thiệu Hoa đang khiêng một cái bàn lớn đi vào, vài người phía sau mang chân bàn và ghế.

Hôm nay Hạ Thiệu Hoa vẫn mặc chiếc áo khoác màu nâu. Vào đến sân, anh đặt bàn xuống, sắp xếp mọi người kê ghế, rồi lập tức bước ra khỏi sân.

Phong tục ở đây vẫn luôn như vậy, nhà nào chuẩn bị tổ chức tiệc thì có thể mượn thoải mái bàn ghế trong thôn.

Lâm Hoa Hoa cũng đang gói kẹo bên bàn, cô ta liếc Hạ Thiệu Minh với vẻ mặt khó chịu: “Kẹo cưới còn chưa phát đã bị em ăn hết mất rồi.”

Hạ Thiệu Minh ngậm kẹo trong miệng, ậm ừ đáp: “Em chỉ ăn năm cái thôi!”

Cậu quay sang nhìn Chung Ngọc Quế cũng đang ngậm kẹo khiến hai má phồng lên, chỉ tay rồi nói: “Sao chị không nói em ấy, em ấy cũng ăn mà.”

Lâm Hoa Hoa liếc nhìn Chung Ngọc Quế, hai má cô bé phồng lên như ếch, nhưng lại không hề ngại ngùng mà nhe răng cười với cô ta.

Lâm Hoa Hoa lại nhìn Hạ Thiệu Minh với vẻ mặt không cảm xúc.

“Ngọc Quế còn nhỏ, con bé vẫn đang trong tuổi lớn nên phải ăn nhiều hơn! Em nhìn em đi, em béo lên rồi đấy!”

Chung Ngọc Quế nghe thấy vậy thì cười toe toét.

Hạ Thiệu Minh nghe mình bị chê béo, cậu sững sờ nhìn xuống bụng mình.

Hình như cậu hơi béo lên thật.

Nhưng đâu phải lỗi của cậu? Tất cả là do mọi người tặng cho anh trai cậu quá nhiều đồ bổ sau khi xuất viện! Nào là gà, vịt, thịt, cá, anh trai đều đưa cho cậu ăn hết.

Hạ Nhạc không để ý đến động tĩnh của mấy đứa trẻ này, cô nhảy xuống ghế, ra khỏi sân và đi theo sau Hạ Thiệu Hoa.

Khi đến cửa nhà tiếp theo, bàn đã được dọn sẵn và đặt trước cửa, Hạ Thiệu Hoa chào hỏi gia đình rồi vác bàn lên.

Anh vừa quay người lại đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé bên cạnh đang cố gắng bê hai cái ghế.

Hạ Nhạc bê ghế, định đi sang bên cạnh để nhường đường nhưng Hạ Thiệu Hoa đang vác bàn trên vai dừng lại trước mặt cô.

Hai ông cháu nhìn nhau ba giây, Hạ Thiệu Hoa nói: “Đi thôi.”

Hình như trong mắt anh có vẻ bất lực.

Hạ Nhạc vui vẻ kéo hai cái ghế đi theo sau anh.

Mấy người đang khiêng ghế phía trước quay đầu lại nhìn Hạ Nhạc, cười rồi khen Hạ Thiệu Hoa: “Thiệu Hoa, con bé nhà cậu giỏi quá.”

Hạ Thiệu Hoa chỉ mỉm cười, ánh mắt vẫn luôn chú ý tới bóng dáng nhỏ bé bên cạnh, sợ cô bị va đập hay ngã.

Tối nay, mặc dù chưa đến ngày cưới nhưng nhà chú Trương đã rất náo nhiệt.

Mọi người ăn tối ở nhà chú Trương, người lớn vẫn bận rộn, còn mấy đứa trẻ ngồi trong sân trò chuyện và đếm sao.

Cả sân đã đặt đầy bàn ghế, chỉ chờ đến đám cưới ngày mai sẽ chật kín người đến dự tiệc.

Hạ Nhạc nghe mấy đứa trẻ xung quanh ríu rít nói về việc kết hôn tốt đẹp thế nào, cô quay đầu nhìn căn nhà sáng đèn, chú Trương và dì Yến đang bàn bạc một số việc cho của đám cưới ngày mai với ông cụ Trương, Hạ Thiệu Hoa đang cầm bút ghi chép gì đó vào sổ.

Mọi người bận rộn đến khuya, họ vẫn không có ý định về nhà.

Mấy đứa trẻ bắt đầu buồn ngủ, Lâm Hoa Hoa ra vẻ chị cả, dẫn chúng đến nhà cô ta nghỉ ngơi một lúc.

Hạ Thiệu Minh không thể đưa Hạ Nhạc đi nên cậu để chú chó nhỏ màu vàng ở lại với cô, rồi đi theo mấy đứa trẻ đến nhà Lâm Hoa Hoa.

Dưới gốc cây chỉ còn lại một mình Hạ Lạc cứng đầu.

Cô cố gắng gượng, đầu tựa vào tay cứ gật gù lên xuống, chú chó nhỏ màu vàng ở bên cạnh cảm thấy lo lắng nên đến gần cô hơn.

Cơn buồn ngủ ập đến, cô ngủ thiếp đi, gục xuống bàn ngủ ngon lành.

Chung Cửu Hương nhìn thấy cảnh này từ xa, buồn cười dùng khuỷu tay huých vào Hạ Thiệu Hoa đang ghi chép sổ sách bên cạnh.

Hạ Thiệu Hoa dừng bút, khó hiểu nhìn Chung Cửu Hương.

“Cậu nhìn kìa.” Chung Cửu Hương chỉ vào bóng dáng dưới gốc cây đại thụ.

Hạ Thiệu Hoa nhìn thoáng qua là hiểu ngay, lập tức rời khỏi chỗ ngồi.

Khi đến dưới gốc cây, anh im lặng quan sát một lát, sau đó cởi áo khoác ra đắp lên người Hạ Nhạc.

Chung Cửu Hương cũng bước đến, nhẹ giọng hỏi: “Hay là để con bé đến nhà tôi ngủ trước nhé?”

Hạ Thiệu Hoa gật đầu, cẩn thận bế Hạ Nhạc lên, đi với Chung Cửu Hương về phía nhà họ Chung.

Đêm nay không gió không trăng, con đường nhỏ tối om từ đầu thôn dẫn vào trong thôn, hầu như không thể nhìn rõ đường.

May mà Chung Cửu Hương đã mang theo đèn dầu từ trước, nhờ đó họ mới có thể nhìn rõ đường đi.

Hạ Thiệu Hoa bế Hạ Nhạc, cẩn thận nhìn con đường dưới chân, sợ nếu không cẩn thận vấp ngã sẽ đánh thức người trong lòng.

Chung Cửu Hương đi chậm hơn Hạ Thiệu Hoa nhưng chị ấy cố gắng theo kịp bước chân của anh, để ánh đèn chiếu sáng đường đi rõ hơn.

Phía sau ba người là một chú chó nhỏ màu vàng luôn theo sát.

Trong lúc mơ màng, Hạ Nhạc mở mắt ra, cô cảm thấy mình đang nằm trong lòng của Hạ Thiệu Hoa. Dù anh đang bước đi nhưng cô không cảm thấy rung lắc, ngược lại còn cảm thấy thoải mái và yên tâm.

Cô nghe thấy Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương nói chuyện, rất nhỏ, như thể họ đến từ một thế giới khác, khiến cô chợt tưởng mình đang ở thời thơ ấu.

Trong quãng thời gian hạnh phúc đó, cô vô lo vô nghĩ, dù có chuyện gì xảy ra, ông nội luôn bảo vệ cô và luôn là chỗ dựa của cô.

Có ông ở bên, cô như có cả thế giới.

Phải mất một lúc cô mới nhận ra đây không phải quãng thời gian đó.

Đây là năm 1949 mà cô đã xuyên không đến.

Ông bà vẫn còn trẻ, trong mắt bọn họ cô chỉ là em gái, bé Hạ Nhạc mười một tuổi.

Chứ không phải cháu gái Hạ Nhạc của họ.

Hạ Nhạc nhắm mắt lại.

Bây giờ, cô không còn đau lòng vì điều đó nữa.

Bởi vì, dù cô là ai, chỉ cần họ vẫn còn bên cạnh, chỉ cần cô có thể ở bên họ thì mọi thứ đều ổn.

Hạ Nhạc nghĩ như vậy, lại yên tâm ngủ thiếp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.