Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 57




Xe ngựa dừng ở thị trấn Dương Sa.

Lúc này, bầu trời phủ đầy ánh hoàng hôn rực rỡ, Lâm Hoa Hoa xuống xe đầu tiên, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy chiếc xe ngựa nào khác.

Lâm Hoa Hoa lo lắng hỏi: “Họ đâu rồi?”

Người đánh xe buộc dây vào gốc cây bên đường nói mà không quay đầu lại: “Hồi nãy vẫn còn đi theo sau chúng ta mà.”

Nói xong chú ấy quay đầu nhìn, trên con đường dẫn vào thị trấn chỉ có người đi qua lại các cửa hàng.

“Ơ kìa, hồi nãy còn ở phía sau, đâu hết rồi?”

Chung Cửu Hương và chú Trương cũng đi tới, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, sự lo lắng trong mắt Chung Cửu Hương không hề giảm đi nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Đợi chút đi, có khi gặp chuyện gì đó, xíu nữa là tới thôi.”

Lời nói của chị như thành sự thật, xe ngựa chở ba người nhà họ Hạ xuất hiện ở đầu con đường.

Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Chờ đến nơi, ba người nhà họ Hạ xuống xe theo thứ tự, người đi cuối cùng là Hạ Thiệu Minh đang một cục vàng vàng chạy đến trước mặt mọi người khoe khoang.

“Đây là thành viên mới nhà bọn em.” Hạ Thiệu Minh giơ con chó lên cao: “Nó tên là Món Quà.”

“Con chó vàng này ở đâu ra thế?” Lâm Hoa Hoa tò mò chạm vào con chó nhưng lại hơi sợ nên chỉ dừng lại trước mặt nó, sau đó đứng sát gần bên cạnh Hạ Nhạc.

“Món Quà? Nghe hay nhỉ…” Chung Cửu Hương cũng lại gần, sờ sờ đầu con chó, chó con rất hưởng thụ, liên tục ngẩng đầu lên cho chị ấy sờ khiến chị bật cười khúc khích.

Lúc này, ánh mắt của chú Trương khác hoàn toàn với mọi người.

“Thiệu Hoa, chẳng phải trước đây cháu sợ chó sao…” cảnh tượng vui vẻ trước mắt bị cắt ngang, câu hỏi của chú Trương kết thúc hình ảnh hạnh phúc ấy.

Nghe thấy vậy, mọi người đều cứng đơ lại, cùng lúc nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa.

Hạ Thiệu Hoa nhìn Chung Cửu Hương trước mặt, vừa nhìn Hạ Nhạc yên tĩnh đứng cạnh đó.

Anh ưỡn thẳng lưng, đối diện với ánh mắt của chú Trương: “Lúc trước sợ, sau này…bây giờ thì không ạ.”

Chó con sủa hai tiếng rất đúng lúc.

Dường như để chứng minh cho lời nói của mình, Hạ Thiệu Hoa đi đến trước mặt Hạ Thiệu Minh, từ từ vươn tay lên sờ lông chó.

Chó con rất hiểu lòng người, thậm chí nó còn ngẩng đầu nhìn Hạ Thiệu Hoa đồng thời liếm tay anh.

Hạ Thiệu Hoa sửng sốt, vô thức nở một nụ cười mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra.

Sau khi ăn vội vàng bữa tối ở thị trấn Dương Sa, mọi người chuẩn bị lên xe ngựa về nhà tiếp.

Hạ Nhạc nhìn thoáng qua tòa nhà bên cạnh có một tiệm chụp ảnh.

Trước cửa tiệm chụp ảnh dán rất nhiều bức ảnh của những cô gái thời thượng, dường như đã quen với việc bị nhìn chằm chằm, họ đều thoa son môi đỏ chót, nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt trong sáng, tự tin, thấy vậy Hạ Nhạc không khỏi ngưỡng mộ.

Trên tường cũng có rất nhiều bức ảnh gia đình, thời đại này mọi người vẫn chưa quen với việc chụp ảnh. Các thành viên trong gia đình đều có biểu cảm tương đối nhàm chán, Hạ Nhạc bật cười.

Bộ dạng tràn đầy hứng thú này của cô bị Hạ Thiệu Hoa nhìn thấy hết, anh hỏi: “Đi xem xem?”

Suy nghĩ đến một bức ảnh bây giờ đắt tiền như thế nào, lại nghĩ đến việc Hạ Thiệu Hoa chắc chắn chẳng tích cóp được mấy đồng, Hạ Nhạc quay đi nhìn chỗ khác nói: “Không cần ạ, em muốn về nhà nhanh nhanh.”

Chung Cửu Hương thấy vậy cười nói: “Chị chưa chụp ảnh bao giờ cả, đi xem thử đi.”

“Ừ.” Hạ Thiệu Hoa bên cạnh gật đầu ăn ý nhìn Chung Cửu Hương rồi cười.

Hai người dắt Hạ Nhạc vào trong tiệm chụp ảnh, chú Trương, Hạ Thiệu Minh còn có cả Lâm Hoa Hoa ở đằng sau cũng rất hiếu kỳ.

Trên tường treo đủ loại ảnh với cách bố trí cẩn thận, lâm Hoa Hoa và Hạ Thiệu Minh nhìn đông ngó tây, miệng không ngừng oa oa oa.

Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương đó giờ luôn trưởng thành nhưng giờ phút này cũng cảm thán không ngừng.

Hạ Nhạc đi ở giữa theo sát hai người chẳng nói lên lời, mặc dù việc chụp ảnh đối với một người ở tương lai như cô mà nói thì đã quá quen thuộc rồi nhưng cách chụp ảnh của thời đại này với tương lai khác nhau một trời một vực, cô kinh ngạc không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía.

Tấm màn đen trong cửa hàng che mất chiếc camera ba chân. Nghe thấy có tiếng người đến, ông chủ tiệm chụp hình ló ra khỏi màn che.

“Mọi người muốn chụp ảnh à?”

Hạ Thiệu Hoa nhìn khung cảnh không mấy sáng sủa xung quanh nói: “Tối thế này chụp được không?”

Chủ tiệm cười nói: “Hiện tại đều dùng đèn ma-giê chiếu sáng nên dù đêm hay ngày đều chụp được hết.”

Hạ Thiệu Hoa trả lời: “Vậy được.”

Chủ tiệm đổi đèn ma-giê xong lại nhìn những đứa trẻ đang bừng bừng hứng thú với những điều mới lạ, cười nói với Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương: “Không ngờ hai người kết hôn sớm vậy luôn đó, muốn chụp ảnh gia đình à?”

Mấy người ở đó đều ngạc nhiên.

Hạ Thiệu Hoa im lặng gật đầu rồi nói: “Đúng.”

Cứ như vậy, mọi người ngồi trước máy ảnh.

Bởi vì chưa bao giờ chụp ảnh nên tất cả đều lo lắng không thôi, cả người cứng nhắc căng thẳng.

Hạ Nhạc siết chặt lấy cánh tay trái của Hạ Thiệu Hoa, trong lúc mọi người đang lo lắng đột nhiên kêu lên: “Chờ một chút.”

Mọi người chưa kịp nhận ra chuyện gì thì Hạ Nhạc đã chạy ra bên ngoài, đến lúc trở về thì cẩm trên tay một chiếc áo khoác màu nâu.

Cô chạy nhanh đến mức không kịp thở, chạy thẳng đến trước mặt Hạ Thiệu Hoa đưa chiếc áo cho anh.

Mặc dù Hạ Thiệu Hoa không biết Hạ Nhạc làm gì nhưng vẫn nhận lấy.

“Anh mặc chiếc áo này vào đi ạ!” Hạ Nhạc vui vẻ ngồi xuống rồi ngẩng đầu lên nói với Hạ Thiệu Hoa.

Một phút sau, chủ tiệm hô hào: “Ba, hai, một.”

Hạ Thiệu Hoa nghiêm chỉnh nhìn về phía ống kính, Hạ Nhạc nhoẻn miệng cười, Hạ Thiệu Minh nhìn những đồ trang trí trên bức tường cao, Chung Cửu Hương mỉm cười nhẹ, Lâm Hoa Hoa dán mắt vào chú chó trong ngực Hạ Thiệu Minh, chú Trương thì chớp chớp mắt.

“Tách…”

Ánh sáng trắng lóe lên, trong không khí chỉ còn lại một làn khói nhàn nhạt.

Khoảnh khắc ấy như dừng lại.

Chủ tiệm thông báo, năm ngày nữa có thể đến lấy ảnh.

Xe ngựa lăn bánh vào cổng làng, trước nhà chú Trương có mấy người đang đợi.

Ông cụ Trương chống gậy, miệng nói: “Về đến chưa? Kia có phải là bọn họ không?”

Dì Yến bên cạnh mừng rỡ đáp: “Đúng rồi, đúng rồi, họ về rồi.”

A Thúy phấn khởi nhìn Tào Bá Phủ bên cạnh, trong mắt Tào Bá Phủ cũng tràn ngập niềm vui, ông ta ôm vai A Thúy nói: “Về rồi, về rồi.”

Xe ngựa dừng lại, người trên xe không ngừng gọi to mọi người ở phía trước.

Ông cụ Trương đáp lại lời của mấy đứa nhỏ, lúc chú Trương đến trước mặt ông thì ông lại làm ngơ không thấy, ngược lại nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa.

Ông dùng gậy đánh Hạ Thiệu Hoa một cái.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn ông cụ Trương với Hạ Thiệu Hoa, không hẹn mà đều im lặng dõi theo.

Một gậy này không nặng cũng không nhẹ, Hạ Thiệu Hoa nhìn ông cụ, ánh mắt không mảy may thay đổi, còn ông cụ Trương thì ngược lại, đánh một gậy xong không biết là do mệt hay tức giận mà ho khan liên tục.

“Thằng nhóc này, thằng nhóc này…Khụ, khụ khụ…”

Dì Yến vội vàng vỗ lưng cho ông cụ.

Chú Trương nhìn cái là biết tính cha mình như thế nào, dù sao khi mới biết tin Hạ Thiệu Hoa bị bệnh, ông cụ đã rất tức giận và lo lắng, thế nhưng ông cụ cũng đã trải qua tuổi trẻ nên hiển nhiên hiểu lý do Hạ Thiệu Hoa làm như vậy.

Huống hồ Hạ Thiệu Hoa thực chất còn bướng bỉnh hơn ai hết, đã quyết định làm chuyện gì rồi thì bất kể ai nói gì anh cũng không thay đổi.

Thế là chú Trương lên tiếng nói: “Cha à, chuyện của người trẻ, chúng ta bớt quan tâm một chút, vẫn là sức khỏe bản thân mình quan trọng.”

“Bay biết cái gì!” Ông cụ Trương lại đánh chú Trương một gậy vào lưng.

Chú Trương ngậm miệng ngay, đến cả thở cũng không dám thở.

Nhưng mà, ngoài sự mong đợi của mọi người, Hạ Thiệu Hoa không cố chấp như mọi người từng thấy từ trước nữa.

Giữa trời chiều nhá nhem, anh nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại ở gương mặt trẻ con hoàn toàn không có sự sầu lo của Hạ Nhạc, như thể anh đã quyết định.

Anh cụp mắt, hạ giọng nói: “Ông Trương, cháu…cháu biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Ông cụ Trương sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ Hạ Thiệu Hoa lại nhượng bộ nhanh như vậy.

Ông hất râu trừng mắt, thế này không được thế kia cũng không xong.

Trong bầu không khí yên lặng, Hạ Thiệu Minh đặt con chó lông vàng xuống, con chó đi ngang qua chân mọi người cuối cùng dừng lại trước mặt ông cụ.

Nó còn bé như vậy nhưng dường như cũng biết bảo vệ chủ nhân của mình, sủa vài tiếng với ông cụ Trương.

Ông cụ giật mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một con chó, ngay lập tức vui vẻ bỏ cây gậy mà ôm lấy nó, vuốt ve gương mặt của chú chó một cách trìu mến.

Chú Trương với dì Yến giật mình thon thót vì hành động của ông, nhanh chóng bước đến đỡ sợ ông cụ ngã ra.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Thì ra ông cụ Trương là người yêu chó như vậy.

Con chó nhỏ màu vàng bị ông cụ ôm cứng ngắc, giống như rất tủi thân kêu lên mấy tiếng.

Mười phút sau, đánh cũng đã đánh, giận cũng đã giận, ông cụ ôm chó xong hài lòng về phòng ngủ.

Con chó trong ngực Hạ Thiệu Minh vẫn còn rất ấm ức, thấy vậy mọi người đều buồn cười.

Lâm Hoa Hoa về đến nhà trước, mở cửa xong thì vẫy tay chào mọi người.

“Nhà tôi đã sẵn sàng, hay là mọi người vào nhìn thử xem.”

Hạ Thiệu Minh thả con chó xuống rồi lao vào đầu tiên.

Con chó vắt chân lên cổ chạy theo đằng sau.

Lúc Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa bước vào nhà, nhìn thấy trong sân trồng đầy hoa cỏ, còn có một ít đồ dùng không còn dùng được nữa đào lên từ trong đống đổ nát, cô chợt cảm khái một chút.

Trong nhà, ngọn đèn dầu đã được thắp lên, ngôi nhà của nhà họ Lâm hôm nay rộng rãi hơn trước rất nhiều, thậm chí còn có rất nhiều đồ nội thất mới tiện dụng và đẹp mắt hơn, trong đó có không ít đồ Hạ Thiệu Hoa làm giúp.

Mọi người thi nhau khen ngợi ngôi nhà mới của Lâm Hoa.

Ban đầu Lâm Hoa Hoa còn cảm thấy vui vẻ nhưng về sau giọng của cô ta trở nên nhẹ nhàng và trầm lắng hơn, chỉ im lặng mỉm cười đáp lại mọi người.

Mãi đến khi mọi người rời đi, đóng cửa xong xuôi hết rồi ngồi trên giường, Lâm Hoa Hoa đột nhiên bật khóc.

Tâm trạng tích lũy bấy lâu trong giây phút này như thủy triều cuồn cuộn, làm thế nào cũng không ngăn được.

Là nỗi buồn khi mất đi người quan trọng nhất trong đời, là một mình đối mặt với cuộc sống sau này, nhưng đó cũng là dũng khí để cô ta sống lại trong nỗi đau, ở đó vẫn có người an ủi đồng hành với cô ta vượt qua giông bão.

Ngoài cửa, Hạ Nhạc ôm túi đậu phộng cùng kẹo mừng đứng đó, lẳng lặng nghe tiếng khóc của Lâm Hoa Hoa.

Cô lặng lẽ đặt đồ xuống trước cửa rồi rời khỏi nhà của Lâm Hoa Hoa, còn đóng cổng cẩn thận.

Trên đường về nhà, Hạ Thiệu Minh xúc động về chuyện A Thúy và Tào Bá Phủ phải lòng nhau rồi kết hôn sau khi học rời đi.

“Không phải Tào Bá Phủ không thích A Thúy sao? Sao lại kết hôn nhỉ? Nếu đã muốn kết hôn thì tội gì không cưới sớm đi?”

Chỉ có làn gió buổi tối mùa hè thổi qua con đường đồng, vang lên tiếng xào xạc của cây cỏ.

“Cậu còn nhỏ, không hiểu thế nào là yêu.” Hạ Nhạc đáp lại.

“Cậu còn nhỏ hơn cả tôi mà.” Hạ Thiệu Minh gãi đầu, không vui ôm chú chó vàng trong lòng: “Món Quà, mày nói xem đúng không?”

Hạ Thiệu Hoa nhìn chú chó nhỏ trong lòng Hạ Thiệu Minh, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Hạ Thiệu Minh: “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”

Hạ Thiệu Minh nói mà không kịp suy nghĩ: “Anh với chị Chung cũng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén?”

Nói xong cậu mới ý thức được mình vừa nói gì, có hơi sợ nhìn Hạ Thiệu Hoa mấy cái rồi tránh xa Hạ Thiệu Hoa hai bước.

Chẳng ngờ Hạ Thiệu Hoa không có phản ứng gì.

Ánh mắt của anh điềm tĩnh, lạnh nhạt, chỉ chăm chăm nhìn vào khoảng không phía trước.

Hạ Nhạc không sợ anh cả như Hạ Thiệu Minh, cô rèn sắt khi còn nóng, trêu chọc nói: “Hai người họ là vừa gặp đã yêu.”

Một lúc sau, Hạ Thiệu Hoa gật đầu trả lời: “Ừ.”

“Có lẽ vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.