Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 51




Hạ Nhạc cảm thấy dường như tất cả mọi chuyện đã nằm ngoài sức tưởng tượng của mình, đối với những thứ không biết lại càng cảm thấy mờ mịt và cuống cuồng hơn.

Chuyện này giống như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, nặng nề đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Cô vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, thờ ơ với sự xuất hiện của Thẩm Lâm.

Thẩm Lâm cũng không giận mà cụp mắt nhìn cô một lát, sau đó lại nhìn về phía nhà họ Lý bây giờ đã trống không.

Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Thẩm Lâm, con ngựa dưới yên hình như nhận ra Hạ Nhạc nên đầu nghiêng về phía cô, nó cũng bất động nhìn cô.

Thẩm Lâm không khỏi nheo mắt lại, một lát sau như đang suy nghĩ điều gì đó mà thu lại tầm mắt.

Thẩm Lâm nhảy từ trên lưng ngựa xuống, đi đến trước mặt Hạ Nhạc, khom lưng lắc lắc roi ngựa trong tay mà nói: “Đang buồn sao?”

Con ngựa đúng lúc này cũng hí thành tiếng như đang phụ hoa theo Thẩm Lẩm.

Hạ Nhạc ngẩn ra quay đầu đi: “Anh thật phiền.”

Thẩm Lâm nghe vậy cười khẽ mấy tiếng rồi đứng thẳng người nói: “Đi, anh dẫn em đến một nơi.”

Hạ Nhạc: “Không đi.”

Một giây sau Hạ Nhạc đã bị bế lên, sau đó bị đặt lên lưng ngựa.

Thẩm Lâm thuận thế đạp lên bàn đạp ở yên ngựa, trong nháy mắt đã nhẹ nhàng ngồi ở trên lưng ngựa, ngồi phía sau Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc hoảng sợ quay đầu lại, đối diện với cô là khuôn mặt tươi cười như không có việc gì của Thẩm Lâm.

“Ngồi cho vững! Cha…”

Hạ Nhạc hét lên một tiếng, sau đó cô phát hiện ra Thẩm Lâm chẳng thèm để ý đến mình, vì vậy cô đành từ bỏ việc giãy dụa mà nhận thua.

Thẩm Lâm dẫn cô phi ngựa xuyên qua rất nhiều con đường nhỏ mà cô không biết trong thôn, ở ven đường gần như không thấy người nào, bên tai là tiếng gió rít thổi qua. Họ đi ngang qua từng căn nhà cũ nát, khung cảnh xung quanh bây giờ giống như là hình ảnh lướt qua trong phim vậy.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy bầu trời xanh biếc khi hai người đi ngang qua đồng ruộng.

Trong tiếng ve kêu chim hót, ngựa chạy lên núi, núi non trùng điệp che khuất luôn cả ánh mặt trời chói chang, những cơn gió nhẹ nhàng sảng khoái đập vào mặt làm cho người ta cảm thấy tự do hơn.

Từ trước đến giờ Hạ Nhạc luôn có bóng ma tâm lý với ngựa, nhưng cô cảm thấy hình như lúc này không hề đáng sợ như vậy.

Cô rúc vào trong cánh tay vững chắc của Thẩm Lâm, cô có cảm giác rằng cho dù như thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Lâm cũng sẽ không để cho cô ngã xuống, vì thế cô thấy an tâm hơn không ít.

Không biết đã lắc lư bao lâu, cuối cùng vó ngựa cũng ngừng lại.

Thẩm Lâm xoay người xuống ngựa, một tay bế Hạ Nhạc xuống theo.

Hạ Nhạc đứng yên trên mặt đất nhìn Thẩm Lâm rồi lại nhìn con ngựa to lớn, cô nhịn không được hỏi: “Nó… Khoẻ rồi sao?”

Thẩm Lâm dắt ngựa đi đến một thân cây xanh cỡ trung rồi buộc nó lại, sau đó hỏi ngược lại cô: “Ý em muốn nói tới chuyện nó bị tiêu chảy phải nằm ở nhà mấy ngày hả?”

Hạ Nhạc: “Ừ…”

Sau khi cột ngựa lại, Thẩm Lâm đi đến giữa bụi cây vẫy tay với Hạ Nhạc.

“Đến đây đi.”

Không hiểu vì sao khi Hạ Nhạc đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Lâm lại khiến cô thấy mất tự nhiên, cô chỉ đành đi theo tới đó.

Bụi cây rậm rạp có đầy cành mây và cỏ dại, Thẩm Lâm dùng hai tay vạch ra khe hở để Hạ Nhạc chui qua trước.

Hạ Nhạc cũng không ngại mà khom lưng chui vào trong, lúc chui ra thì một thế giới mới đột nhiên ập đến, đây là khung cảnh mà Hạ Nhạc chưa bao giờ thấy qua.

Cô đứng trên đỉnh núi xanh cao nhìn xuống dưới, toàn bộ xã Tiếu Viên đã biến thành một tấm bản đồ vừa xa lạ vừa quen thuộc, nơi này thu nhỏ lại thành một mảnh đất, phản chiếu trong ánh mắt của cô.

Đầu thôn là căn nhà đối diện với cửa nhà Lâm Hoa Hoa và chú Trương, bây giờ nó nhỏ đến mức chỉ nhìn thấy được hình dáng căn nhà.

Đầu bên kia của thôn là trường học mà mỗi ngày bọn họ đều phải đến.

Núi Man Đầu ở cách đó xa xa, vốn dĩ ban đầu nó là một con đường rất dài, bình thường phải đi rất lâu, nhưng lúc này lại như chỉ cần đi một bước thôi cũng có thể đến được nơi đó.

Hạ Nhạc ở trên đỉnh núi, đứng trong những cơn gió thổi đến mà nói không nên lời, không hiểu sao ánh mắt của cô lại bị gió thổi làm cho cay cay.

Ở phía sau cô, Thẩm Lâm đang phủi lá và bụi trên người rồi đi tới đứng bên cạnh Hạ Nhạc.

“Nơi này đẹp quá.”

Hạ Nhạc nhìn Thẩm Lâm, cô nháy mắt mấy cái rồi hỏi: “Sao anh lại biết nơi này?”

Từ nhỏ cô đã lớn lên trên mảnh đất này nhưng cũng không biết nơi đây, thậm chí khi cô nhìn xuống vùng đất kia thì cũng không biết bây giờ bản thân đang ở ngọn núi nào nữa.

Trong cơn gió thoảng qua, Thẩm Lâm nhìn về phía đất liền rồi đáp: “Trước kia anh rất thích đối đầu với bố anh, lúc không có việc gì sẽ cưỡi ngựa chạy khắp nơi làm cho ông ấy tức chết… Khi đó đã phát hiện nơi này.”

“Vậy thì anh chạy cũng ghê quá đấy, thị trấn cách đây không gần chút nào.” Hạ Nhạc nói.

Thẩm Lâm cười ha ha vài tiếng: “Nếu anh nói rằng trong bóng tối có thứ gì đó chỉ dẫn anh đến nơi này thì em tin không?”

Vẻ mặt không đứng đắn làm cho người ta nghe xong cũng không muốn nghĩ nhiều đến lời của anh ấy.

Hạ Nhạc bĩu môi nói: “Vậy có phải cũng là ở trong bóng tối nên anh tình cờ gặp được em không?”

Thẩm Lâm gật đầu đồng ý: “Ừ, là như vậy đấy! Hạ Nhạc bé nhỏ, em thông minh hơn rồi.”

Nói xong anh ấy chỉ sang bên cạnh: “Con sông kia là nơi chúng ta quen biết.”

Cô nhìn theo hướng anh chỉ, nơi đó là một con sông dài màu lam. Không biết đầu nguồn từ đâu mà khiến nước sông từ bốn phương tám hướng tụ về cùng một chỗ, cuối cùng theo địa hình của thôn mà kéo dài xuống phía dưới, chảy về phương xa.

Đó là con sông có tên Lãng Khanh, là nơi Hạ Thiệu Minh luyện tập bơi lội hàng ngày để kiểm tra tình hình học bơi khi trước, cũng là nơi Hạ Nhạc xém chút nữa ngã xuống và được Thẩm Lâm túm về nhà, cũng là…

Cũng chính là con sông mà Hạ Thiệu Hoạ chết đuối ở đó.

Con sông đó cũng là điểm mấu chốt trong lòng Hạ Nhạc, là thứ mà cô chẳng thể nào vượt qua được.

Làn gió thổi qua đã lạnh lẽo hơn một chút, Hạ Nhạc cảm giác nhiệt độ đột nhiên giảm xuống không ít, chân cũng hơi mềm ra.

Thấy cô không nói gì, tầm mắt của Thẩm Lâm chuyển từ phía xa sang người cô.

“Có phải em sợ rồi không?” Ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Lâm sáng như đuốc, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng xuất hiện trên mặt anh ấy.

Hạ Nhạc chần chờ một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, một lát sau cô mở miệng nói: “Không hề.”

Thẩm Lâm như đã nhìn thấu được sự bướng bỉnh của cô nhưng cũng không nói ra.

Anh thay đổi giọng điệu, nói đạo lý.

Đạo lý đó dường như không thể thốt ra từ miệng của người như anh ấy.

“Trong cuộc sống này có rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện không thể đạt được, không ai ở trên đời này có thể có được thứ mình mong muốn cả đời, thay vì lo lắng về tương lai thì không bằng sống cho hiện tại, quý trọng những thứ trước mắt.”

Vừa nghe thì có vẻ như là một đạo lý mà cô đã nghe chán, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì đây cũng chính là tình cảnh khó khăn mà Hạ Nhạc đang gặp phải.

Nói là tình cảnh khó khăn nhưng có lẽ chính cô cũng đang tự mua dây buộc mình, không chịu buông tha cho chính bản thân.

Hạ Nhạc nghiêng đầu, cố gắng rặn ra một nụ cười.

“Thẩm Lâm, anh có biết anh đang nói gì không?”

Thẩm Lâm nghiêm túc gật đầu, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có bóng hình của Hạ Nhạc.

Những đám mây trắng trên bầu trời đang từ từ di chuyển, hai người đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn nhau mà không nói gì.

Còn chưa tới mấy ngày nữa là đến lúc lên đường đi đến Bắc Bình.

Ngày đầu tiên trước khi xuất phát, Hạ Thiệu Hoa đã làm rất nhiều món ngon mời mọi người.

Trên bàn cơm, chú Trương không ngừng gắp thức ăn cho dì Yến và ông Trương không tiện đứng dậy, Lâm Hoa Hoa giữ lấy canh gà mà cô ta thích nhất, ăn đến quên trời quên đất. Hạ Thiệu Hoa dùng ánh mắt răn dạy Hạ Thiệu Minh không hiểu lễ nghi cơ bản trên bàn cơm, đây là lần đầu tiên Tào Bá Phủ và A Thúy tới đây nên hai người ngại ngùng hơn một chút.

Cũng may nhiều người như vậy nên trong nhà cũng sôi nổi hơn không ít.

Hạ Nhạc cắn đũa nhìn về phía đám người trước mặt, lời nói của Thẩm Lâm lại vang lên bên tai.

Thay vì lo lắng về tương lai thì không bằng sống cho hiện tại, quý trọng những thứ trước mắt.

Càng nghĩ Hạ Nhạc càng cảm thấy Thẩm Lâm không đơn giản chút nào.

Đây là năm 1949, anh ấy có thể nói ra những lời này thì đương nhiên tính cách không giống người thường chút nào.

Huống chi cho dù nghe thế nào cũng cảm thấy mấy lời này như là một liều thuốc trị tâm bệnh cho cô vậy.

Nghĩ đến mấy chữ quý trọng những thứ trước mắt, ánh mắt của Hạ Nhạc lại lướt qua lướt lại nhìn những người ngồi trên bàn một lần nữa.

Thẩm Lâm nói không sai, so với việc lo lắng về tương lai mà cô hoàn toàn chẳng thể nắm bắt mọi thứ trong tay thì quý trọng mọi người và những thứ trước mắt càng đáng giá hơn.

Nghĩ tới đây tâm trạng của cô cũng hòa hoãn hơn không ít mà ăn một miếng cơm.

Hạ Thiệu Hoa gắp miếng thịt cá đặt vào trong bát Hạ Nhạc, thịt cá trắng nõn, ngay cả một mảnh xương cá cũng không có, hiển nhiên là đã được Hạ Thiệu Hoạ gỡ ra rồi.

Hạ Nhạc mỉm cười rạng rỡ với anh rồi ăn thêm vài miếng cơm.

Đang lúc mọi người ăn uống vui vẻ thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng vó ngựa truyền đến.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Đôi đũa trong tay Hạ Nhạc khựng lại, cô nhìn về phía cửa, Hạ Thiệu Hoa đã bước một bước dài đi ra ngoài cửa.

Cô vội vàng buông bát đũa đuổi theo sau.

Bên ngoài, Thẩm Lâm cột ngựa sang một bên, vẻ mặt sáng láng đi về phía Hạ Thiệu Hoa.

“Sao nhìn tôi như thế, không hoan nghênh tôi sao?” Thẩm Lâm nhìn gương mặt lạnh lùng của Hạ Thiệu Hoa như thể đã rất quen rồi.

Môi Hạ Thiệu Hoa giật giật, anh nói: “Không chuẩn bị cơm cho cậu.”

Thẩm Lâm nói: “Thế lại không khéo rồi, tôi tự mình mang theo rượu ngon và đồ ăn ngon đến, những thứ này đều là đồ hạng nhất ở trên trấn đấy.”

Anh ấy quơ quơ mấy túi giấy dầu trong tay, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

Lúc này Hạ Nhạc cũng chạy ra ngoài, cô nhìn hai người trước mặt mà ngây người, không biết nên nói cái gì.

“Bé Hạ Nhạc, anh mang đồ ăn ngon cho em này.” Thẩm Lâm đi tới trước mặt Hạ Nhạc, anh ấy cầm mấy túi đủ kiểu dáng đưa cho Hạ Nhạc.

“Đây là cái gì vậy?” Hạ Nhạc nhìn túi giấy dầu trong tay, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là… Bánh trung thu nhân hoa đào chảy à?”

Thẩm Lâm gật đầu như được khen ngợi rồi nói: “Lợi hại không, sau khi qua Tết trung thu thì cửa hàng đó không bán ở trên trấn nữa, cũng may anh có mối quan hệ tốt với ông chủ nên bọn họ đã làm thêm cho anh. Quê của chủ cửa hàng cũng ở thôn các em, nói không chừng sau này có thể sẽ dọn về… Đi thôi, mọi người còn đứng sờ sờ ở cửa làm gì?”

Nói giống như Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa mới là khách, còn anh ấy mới là chủ nhân của căn nhà này vậy.

Hạ Thiệu Minh cũng đuổi theo, sau khi nhìn thấy trong tay của Thẩm Lâm toàn là đồ ngon thì kêu “oa” lên một tiếng, sau đó đi lên nhận lấy rồi kéo anh ấy vào trong nhà.

Hạ Nhạc cầm lấy bánh trung thu mình thích ăn nhất, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Thiệu Hoa một cái.

Hình như lúc này anh mới lấy lại tinh thần, anh quay đầu đối diện với ánh mắt của Hạ Nhạc.

“Đi ăn cơm thôi.”

Loại người như Thẩm Lâm nếu ở thời hiện đại thì chắc chắn là loại người hướng ngoại giỏi giao tiếp.

Anh ấy mang rượu và đồ ăn đến, bày biện rót rượu cho ông cụ Trương và chú Trương, sau đó lại bày một đống đồ ăn vừa ngon vừa đắt tiền ra, đã vậy còn có món gà lá sen toả mùi thơm ngào ngạt, đây là món mà cho dù có xếp hàng ở trên thị trấn cũng khó mua.

Càng vậy càng làm cho mấy người lớn không ngớt lời khen anh ấy.

Trên bàn cơm chỉ có Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa là im lặng.

Nhìn hai người bọn họ không động đũa, Thẩm Lâm lấy đùi gà ném vào trong bát Hạ Nhạc.

“Trẻ con thì nên ăn nhiều một chút để cơ thể phát triển nhanh.”

Nói xong lại ném một cái đùi gà to vào trong bát Hạ Thiệu Hoa.

“Người lớn cũng phải ăn nhiều một chút, nếu không cũng chỉ có thể tranh chức vô địch với tôi thôi.”

Ánh mắt Hạ Thiệu Hoa nhìn lướt qua Thẩm Lâm một cái, Thẩm Lâm lại làm như không hiểu mà cười nói: “Cậu thấy thơm chứ?”

Hạ Nhạc không chút ngại ngùng, cầm đùi gà lên cắn một miếng thật to.

Tâm trạng của Thẩm Lâm càng tốt lên khi nhìn khuôn mặt căng phồng của Hạ Nhạc cùng với ánh mắt như muốn đánh người kia, anh ấy gắp một miếng thịt cá Hạ Thiệu Hoa làm rồi nhét vào miệng.

Anh ấy nhai nhai liên tục rồi gật đầu với Hạ Thiệu Hoa: “Tài nấu nướng của cậu thật sự không tồi chút nào, có thời gian thì dạy tôi đi.”

“Tôi ở Thượng Hải, không quen ăn đồ ăn bên đó, xem ra phải tự học một vài món rồi.”

Hạ Nhạc càng dùng sức để ăn.

“Cậu ở lại Thượng Hải không có việc gì thì chạy về làm gì.”

“Đương nhiên là trở về thăm Tướng Quân Đen của tôi rồi.”

Nhắc tới con ngựa to màu đen kia khiến vẻ mặt của Thẩm Lâm lại dịu dàng hơn.

“Đúng rồi, bố tôi không thích Tướng Quân Đen nên bình thường cũng không có ai chăm sóc nó cẩn thận cả, chờ tôi trở về Thượng Hải…”

“Chờ tôi về Thượng Hải hai người giúp tôi chút, thỉnh thoảng qua nhìn nó một cái được không? Thiệu Hoa.”

Hạ Thiệu Hoa bị nhắc tên thì có hơi sửng sốt, hơn nữa hai chữ trong tên mình bị gọi làm cho anh cảm thấy có chút kỳ quái.

Anh cầm đũa gắp đùi gà vào bát Thẩm Lâm.

“Tôi sẽ không chăm sóc ngựa.”

“Không sao cả.” Thẩm Lâm lại gắp đùi gà cho Hạ Thiệu Hoa: “Đi xem nó một chút là được rồi, nếu cậu muốn học cưỡi ngựa thì cũng có thể nhờ chú Liên dạy cho cậu.”

Nói tới đây Thẩm Lâm lại nhìn Hạ Nhạc một cách ẩn ý.

“Nhạc Nhạc, tốt nhất em cũng nên đi xem nó nhiều một chút, nếu không cứ nhìn thấy ngựa là sợ vậy lần sau bị dọa đến hôn mê thì cũng không ai cứu em về được đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.