Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 31




Sau khi nghe những lời cô Hà nói xong, trong lòng Hạ Nhạc chất chứa đầy cảm giác nặng nề, cô nhìn Hạ Thiệu Hoa đang cúi đầu không nói gì, mở miệng nhỏ giọng nói với anh: “Chắc chắn Hạ Cục sẽ quay lại.”

Đôi lông mày mềm mại của Hạ Thiệu Hoa dường như bị che khuất bởi tóc mai trước trán.

Anh gật đầu, cười khách sáo rồi quay lại nhìn sân đấu.

Trên sân đấu, Hạ Thiệu Minh thấy anh trai đang nhìn mình liền nhảy lên vẫy tay.

Hà Băng Băng, người đang ngồi trong vòng tay của Hạ Nhạc, cũng vẫy tay với những người dưới sân đấu.

Hạ Nhạc vẫn yên lặng nhìn Hạ Thiệu Hoa.

Dù anh không nói gì thì cô cũng hiểu.

Những gì chú Hà nói tối qua là cố ý nói với anh.

Đến lúc này, họ cuối cùng cũng hiểu được nỗi ám ảnh của Hạ Thiệu Minh đối với Hạ Cục.

Kiên trì như thế ai mà không cảm động cho được?

Hạ Thiệu Hoa chắc chắn đã đồng ý để Hạ Thiệu Minh làm con trai của hạ Cục. Đáng tiếc là không kịp.

Đột nhiên, một bóng người nhanh chóng chen tới. Hạ Nhạc còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Hoa Hoa đã ngồi xuống giữa cô và Hạ Thiệu Hoa.

Cô ta nói với Hạ Nhạc: “Em xích qua kia chút.”

Hạ Nhạc không vui: “Ở đây nhiều ghế như thế, sao lại phải ngồi ở chỗ này?”

Cô nhìn quanh rõ ràng thấy bên chỗ Lý Húc còn ghế trống cho Lâm Hoa Hoa.

Mà Chú Trương và dì Yến ở bên cạnh cũng đang ngẩng cổ nhìn về phía họ, rõ ràng là hiểu ý nhưng lại mỉm cười khó hiểu đối với họ.

“Chị cứ thích ngồi đây đấy, ai cần em lo.” Lâm Hoa Hoa kiêu ngạo trả lời.

Hạ Nhạc muốn tiếp tục tranh cãi với Lâm Hoa Hoa. Lúc này, Hạ Thiệu Hoa quay lại nhìn cô, rồi lại nhìn Lâm Hoa Hoa.

Hạ Thiệu Hoa: “Chật lắm à?”

“Mọi người ngồi đi, anh qua đó.”

Trong lúc Hạ Nhạc và Lâm Hoa Hoa đang ngơ ngác, Hạ Thiệu Hoa nhanh chóng đi đến chỗ gần chân tường, đứng bất động nhìn về phía sân đấu.

Cảnh tượng nhất thời có chút lúng túng.

Lâm Hoa Hoa rất không vui, cô ta trút hết sự bực tức lên Hạ Nhạc, còn đẩy mạnh Hạ Nhạc một cái.

Hà Băng Băng, học trò nhỏ của Hạ Nhạc, tuy không còn nhỏ nhưng tính tình khá nóng nảy.

Cô bé cau mày, tức giận nói với Lâm Hoa Hoa: “Chị đẹp, em sắp bị chèn chết rồi.”

Lâm Hoa Hoa sửng sốt một lúc, nhớ lại hai chữ “chị đẹp”, má cô hơi đỏ lên.

“Hạ Nhạc, đến lúc em phải giảm cân rồi!”

Nói xong, Lâm Hoa Hoa ngừng tác quái, ngồi nghiêm chỉnh xem trận đấu.

Hạ Nhạc giơ ngón tay cái lên với Hà Băng Băng: “Băng Băng thật tuyệt vời.”

Hà Băng Băng được khen ngợi rất vui vẻ, cười toe toét, nhưng trong mắt cô hiện rõ sự nghi ngờ: “Hả?”

Trên sân, các thành viên trong đội lần lượt thực hiện các bài tập khởi động, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau lập tức phóng ra tia lửa.

Mặc dù đội của Hạ Thiệu Minh rất tự tin sẽ giành chiến thắng trong trận đấu ngày hôm nay nhưng đội đối thủ đến từ trường tiểu học xã Ma Chương ngày hôm qua đã thi đấu khá tốt nên họ không dám xem nhẹ.

Sau khi thảo luận chiến thuật và đụng đầu nhau cổ vũ xong, các thiếu niên bỏ chạy tứ tán, ai nấy đều phấn khích, trong mắt sáng rực như có ngọn lửa trong đó.

Bắt đầu ném bóng!

Đúng như dự đoán, Hạ Thiệu Minh giành được cơ hội ném bóng.

Nhìn Hạ Thiệu Minh đang chạy, Hạ Nhạc biết trong lòng Hạ Thiệu Hoa đang vô cùng tự hào.

Anh đứng đó, chăm chú quan sát chàng trai trẻ trên sân.

Tuy anh không hiểu luật chơi bóng rổ nhưng anh hiểu Hạ Thiệu Minh.

Bàn thắng cuối cùng.

Đội bóng rổ anh Hạ đã thắng.

Không khí tại hiện trường bỗng trở nên choáng ngợp, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, tiếng reo hò và tiếng trống hòa quyện vào nhau.

Vào lúc này, cả thế giới chỉ còn lại những lời chúc mừng nồng nhiệt nhất dành cho các thiếu niên.

Các thành viên trong đội bóng rổ anh Hạ hào hứng ôm nhau, sau khi bắt tay với đội trường bóng của tiểu học xã Ma Chương, họ bước lên bục cao nhất.

Đây là lần đầu tiên các thiếu niên được chứng kiến ​​một cảnh tượng lớn như vậy, ngoài niềm vui chiến thắng hiện rõ trên khuôn mặt, vẫn còn sự căng thẳng không thể giấu được.

Hạ Thiệu Minh đứng ở vị trí bắt mắt nhất của đội.

Cậu đứng thẳng, nhìn về phía Hạ Nhạc.

Cậu và Lý Húc nhìn nhau mỉm cười, sau đó nhìn thấy Hạ Nhạc đang vỗ tay khen ngợi mình, cũng nhìn thấy Lâm Hoa Hoa đang nhảy lên vẫy tay động viên cậu.

Tiếp đó, trong mắt cậu hiện lên một tia nghi ngờ cùng với nỗi bất an, cậu cố gắng bình tĩnh nhìn khắp toàn bộ sân đấu, cuối cùng dừng lại ở một góc.

Ở đó, Hạ Thiệu Hoa đứng chắp tay sau lưng, nghiêm túc nhìn cậu.

Ánh mắt họ chạm nhau, dù không nói gì nhưng Hạ Thiệu Minh vẫn nhìn ra được nét mặt của Hạ Thiệu Hoa mà cậu muốn thấy.

Sự nhẹ nhõm, niềm vui và niềm tự hào dành cho mình.

Đây là điều mà cậu đã và đang chứng minh cho anh trai mình thấy, hiện tại cậu đã thực sự làm được.

Hai anh em nhìn nhau từ xa trong toàn bộ sân vận động. May là ở xa nên họ không thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nhau.

Hạ Nhạc bắt đầu khóc trước tiên.

Vẫn là kiểu khóc đó.

“Em đã nói Hạ Thiệu Minh sẽ làm được mà! Thật không phí công xem trận đấu này!”

Lâm Hoa Hoa hưng phấn giơ nắm đấm lên, nghe thấy giọng của Hạ Nhạc thì nhìn qua.

Trên mặt cô ta vẫn còn vẻ chán ghét không che giấu: “Khóc lóc cái gì?”

Hạ Nhạc lau nước mắt, nức nở nói: “Không cần chị lo.”

Hà Băng Băng vội vàng đi tới, ôm đầu Hạ Nhạc, vùi vào trong ngực mình.

Tuy rằng cô bé còn nhỏ, nhưng vẻ mặt cô bé lại rất sinh động, chỉ thấy cô bé trợn mắt nhìn Lâm Hoa Hoa nói: “Chị quá hung dữ!”

Những gì Lâm Hoa Hoa định nói nghẹn lại trong cổ họng, cô ta chợt nhớ lại khi mình còn nhỏ cũng từng nói năng linh tinh, người nhà hay nói lời trẻ nhỏ nói không kiêng kỵ nhưng những lời chúng nói đều là những lời thật lòng.

Trẻ con không biết nói dối.

Sau ngần ấy thời gian, Hạ Thiệu Hoa cũng chẳng xót thương gì cô ta cả.

Có lẽ nào cô ta thực sự hung dữ?

Có lẽ nào cô ta thực sự không được yêu thích?

Lâm Hoa Hoa im lặng mãi, suy nghĩ liệu cô ta có thực sự hung dữ hay không khiến cô ta trôi đi khỏi hiện thực.

Dưới ánh mắt chúc mừng của mọi người, các thành viên trong đội từ sân bóng rổ bước xuống và trở về vị trí cầm trên tay là bằng khen và tiền thưởng.

Khi đến nơi, họ bao vây Lý Húc, bế cậu ấy lên rồi tung cậu ấy lên giữa tiếng la hét sợ hãi đầy phấn khích của Lý Húc.

Tình bạn của họ thật ấm áp và chân thành.

Lúc này Hạ Thiệu Hoa đi tới, Hạ Nhạc cũng đã bình tĩnh lại, cô đứng sang một bên lặng lẽ nhìn đám thiếu niên.

Họ sống một cuộc sống tự do và không gò bó, dũng cảm tiến về phía trước và nỗ lực hết mình vì niềm tin của mình.

Họ bắt mắt, rực rỡ, một nhóm có ánh sáng của riêng mình, một nhóm tràn đầy hy vọng và tương lai của quê hương.

Họ là thanh thiếu niên.

Chính là những thanh thiếu niên này.

Ăn mừng xong, Hạ Thiệu Minh cầm bằng khen đến trước mặt Hạ Thiệu Hoa.

“Anh, nhìn này!”

Hạ Thiệu Hoa cầm lấy bằng khen, đọc từng chữ một.

Những người khác cũng nhào vào xem.

Trên tấm bằng khen màu đỏ có viết tên Hạ Thiệu Minh ở phía trước.

Ở chính giữa tấm bằng là hai chữ lớn: Quán quân.

“Chúc mừng.”

Tối đó, Hạ Thiệu Hoa mổ một con gà, nói muốn tổ chức tiệc mừng cho Hạ Thiệu Minh.

Hạ Nhạc luôn sợ nhìn thấy máu nhất, dưới ánh mắt ghét bỏ của Hạ Thiệu Minh, cô đẩy cậu đi giúp Hạ Thiệu Hoa cầm chân gà, còn bản thân mình thì tránh xa hiện trường giết gà, chạy về phòng đóng cửa lại.

Cô bước đến bên giường cầm chiếc váy mang về từ nhà cô Hà lên.

Mượn lâu như vậy, cuối cùng cũng xong.

Chỉ là Hà Băng Băng thích chiếc váy quá nên đã mặc nó trước sinh nhật cô bé.

Hạ Nhạc nhìn kỹ chiếc váy. Chiếc váy ren màu hồng rất tinh tế đến từng đường kim mũi chỉ, kiểu dáng cũng rất đáng yêu.

Nhưng tại sao lại là chiếc váy này?

Hạ Nhạc vẫn không hiểu được chiếc váy này có ý nghĩa gì.

Khi cô xuyên không là hai mươi lăm tuổi, lúc chứng kiến cảnh tượng ông nội qua đời khi còn bé cũng chỉ mới mười tuổi, tất cả đều không liên quan đến chiếc váy năm cô mười một tuổi hết.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hạ Nhạc định mặc lại chiếc váy này, nhưng lần này cô phát hiện mình không thể mặc vừa được nữa.

Cô chợt phát hiện, không chỉ Hạ Thiệu Minh mà cô cũng đã cao lên rất nhiều.

Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

Cô mở cửa ra thì thấy Hạ Thiệu Minh đang đổ đầy mồ hôi.

“Nhạc Nhạc, đến giúp nhổ lông gà.”

Bởi vì gà già nên hầm rất mất thời gian, đến mãi tối mới có một tô canh gà hầm được bày lên bàn.

Trong chiếc chén trước mặt Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh đều được đặt một chiếc đùi gà lớn, Hạ Nhạc đưa đùi gà cho Hạ Thiệu Hoa: “Em không thích ăn đùi gà.”

Đùi gà lại bị trả lại.

“Anh cũng không thích nó.”

Hạ Nhạc lại gắp nó cho Hạ Thiệu Hoa.

“Anh ăn cho em.”

Đùi gà lại quay trở lại bát của Hạ Nhạc.

“Ăn nhiều thì mới lớn được.”

Hạ Thiệu Minh đang vui vẻ gặm đùi gà gào lên: “Đừng lãng phí, không thì để em ăn.”

Hai con mắt như dao phay lườm cậu.

Giống nhau đến lạ lùng.

Hạ Thiệu Minh lau mỡ trên miệng, cúi đầu tiếp tục im lặng nhai.

Rõ ràng là tiệc mừng của cậu, vậy tại sao cậu lại cảm thấy mình như người ngoài cuộc?

Hạ Nhạc bóc mấy miếng thịt đùi gà cho vào bát Hạ Thiệu Hoa.

“Mấy miếng này ăn không ngon, cho anh.”

Hạ Thiệu Hoa thỏa hiệp, mỉm cười không nói nữa.

Tô canh gà nhanh chóng đã thấy đáy, với tốc độ như gió bão, đồ ăn trên bàn cũng nhanh chóng bị quét sạch.

Lúc này, trong bóng tối mịt mùng ngoài cửa, bóng dáng của chú Trương đột nhiên xuất hiện.

“Đi ngoài đường cũng ngửi thấy mùi thơm, đang ăn cái gì thế?”

Hạ Nhạc cười lớn, gọi to: “Chú Trương!”

“Này! Nhạc Nhạc!”

Đến bàn ăn, chú Trương nhìn về phía Hạ Thiệu Minh vẫn đang ăn cơm: “Thằng nhóc Thiệu Minh, hôm nay cháu biểu hiện tốt lắm.”

Hạ Thiệu Minh đặt cái bát sạch sẽ xuống, ngẩng đầu lên nói: “Chú Trương, chú có muốn học bóng rổ không?”

Câu hỏi làm cả phòng cười ồ lên.

“Chú Trương, chú ăn tối chưa? Để cháu đi lấy bát đĩa và đũa.” Hạ Thiệu Hoa nói.

Chú Trương lắc đầu và giữ Hạ Thiệu Hoa xuống.

“Chú ăn rồi, ăn rồi.” Chú ấy kéo một chiếc ghế ở bên cạnh, ngồi xuống cạnh Hạ Thiệu Hoa: “Thiệu Hoa, chú đến đây để bàn bạc một chuyện với cháu.”

Hạ Thiệu Hoa nhìn vào bàn tay đang giữ lấy bả vai mình của chú Trương rồi lại vào khuôn mặt tươi cười của chú ấy.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Chú Trương có vẻ hơi xấu hổ, chú ấy cười vài tiếng và nói: “Dì Yến của cháu với chú đang chuẩn bị… cùng nhau.”

Hạ Thiệu Hoa cười nói: “Đây là chuyện tốt, chú đã định ngày chưa?”

“À chưa, chú sang đây định nhờ cháu chọn ngày đẹp giúp chú. Cháu biết đấy, trước đây cô ấy đã trải qua nhiều chuyện không tốt, mới vừa đồng ý ở bên chú thôi nên chú muốn nhanh chóng chọn ngày đẹp.”

Hạ Thiệu Hoa gật đầu.

“Để tối nay cháu xem ngày nào đẹp.”

“Ôi, thế thì tốt quá..”

Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh nhìn nhau, trong mắt nhau hiện rõ ý cười trộm.

“Nhân tiện, còn một chuyện nữa.”

Hạ Thiệu Hoa ngẩng đầu nhìn vào mắt chú Trương, ý hỏi là chuyện gì.

“Thiệu Hoa, cháu không còn trẻ nữa, trong thôn người bằng tuổi cháu đã có hai đứa bé rồi, có phải bây giờ cháu nên suy nghĩ chuyện cả đời của mình không?”

Ánh mắt của Hạ Thiệu Hoa hơi sững lại, vẻ mặt rõ ràng là đang né tránh.

“Cháu chưa vội……”

“Ấy, cái này không được, nghe chú nói nè.” Chú Trương dịch ghế lại gần: “Chú đã chọn một người cho cháu rồi. Cô gái đó xinh đẹp, ăn nói nhẹ nhàng, còn chịu khó hơn cả cháu. Mắt nhìn người của chú chưa bao giờ sai, cô gái đó cực kỳ phù hợp với cháu…”

“Khụ khụ khụ——”

Tiếng ho không đúng lúc của Hạ Nhạc cắt đứt lời nói của Chú Trương.

“Nhạc Nhạc có chuyện gì vậy?” Hạ Thiệu Hoa vội vàng hỏi.

“Cái đó…” Hạ Nhạc bị sặc đến mức đỏ bừng mặt, lại lo lắng Chú Trương nói linh tinh ở đây.

Chú Trương ơi là chú Trương, lòng tốt của chú không phải chuyện tốt đâu!

Nếu ông nội yêu người khác thì bà nội sẽ như thế nào?

Suy nghĩ hồi lâu, Hạ Nhạc không nghĩ ra cách nào để thay đổi chủ ý của chú Trương.

Vì thế Hạ Nhạc xoa cổ, có chút xấu hổ nói: “Dạ thì, chú Trương, chú nhìn xem cháu và Thiệu Minh cũng không còn bé nữa, không phải đã đến lúc chúng cháu nên đi mặt sao…”

Chú Trương: “?”

Hạ Thiệu Hoa: “…”

Hạ Thiệu Minh: “!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.