Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 19




Trăng sáng sao thưa, đằng sau cánh đồng xanh là ngôi nhà nhỏ tồi tàn che mưa gió nằm ở dưới chân núi.

Hạ Thiệu Hoa ôm Hạ Nhạc đi trên con đường nhỏ giữa cánh đồng, anh bước đi vững vàng, cẩn thận nhìn đường dưới chân, sợ vô tình bị ngã.

Trong làn gió đêm mát lạnh, anh có thể nghe thấy Hạ Nhạc chép miệng, thỉnh thoảng lẩm bẩm những lời kỳ lạ.

Giống như khi con bé mới đến.

“Ông nội……”

“Ông nội ở đâu?”

“Ông nội, ông đừng đi, con không ăn đâu.”

“Con sẽ không bao giờ ăn nữa…”

Hạ Thiệu Hoa quay đầu nhìn Hạ Nhạc trong lòng, chỉ hơi liếc nhìn con đường dưới chân.

Khuôn mặt trẻ thơ của đứa trẻ không hề dấu vết của sự ngây thơ mà một đứa trẻ nên có.

Cô nhắm chặt mắt, lông mi khẽ run lên, lông mày nhíu lại, như thể đang gặp ác mộng.

Không biết đứa trẻ này đã phải trải qua nỗi đau như thế nào.

Hai cánh tay vốn đã mỏi nhừ, nhưng Hạ Thiệu Hoa lại không để ý chút nào, anh nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé trong lòng, cảm thấy cả lồng ngực cũng như bị đè nén, buồn bực, ngột ngạt, khó chịu khó tả.

Sau khi trở về nhà, Hạ Thiệu Minh đã ngủ say, ngọn đèn dầu gần đó chập chờn theo cơn gió ùa vào nhà.

Hạ Thiệu Hoa nhẹ nhàng đặt Hạ Nhạc lên giường, cậy ngón tay của cô, lấy chiếc túi vải mà cô nắm chặt suốt dọc đường đi.

Hạ Thiệu Hoa chuyển mắt nhìn xuống đôi dép rơm tạm bợ dưới chân Hạ Nhạc.

Trải qua nhiều ngày như vậy, đôi dép đã bị mòn đi gần hết từ lâu, không biết lúc đi đôi dép ấy, lòng bàn chân của cô có bị đau hay không.

Sự yên lặng tĩnh mịch bao trùm cả căn phòng, Hạ Thiệu Hoa lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ.

Ngoài phòng khách, trên bàn ăn ngổn ngang bát đĩa, những chiếc bát sau khi ăn xong được bị xếp chồng lên nhau một cách bừa bãi.

Hạ Thiệu Hoa liếc nhìn Hạ Thiệu Minh đang ngủ, hai tay duỗi ra như chữ “Đại” (大), hoàn toàn không có bất kỳ chút hình tượng nào.

“…”

Hạ Thiệu Hoa thở dài, yên lặng thu dọn bát đĩa, mang vào phòng bếp.

Một lúc lâu sau, nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít.

Hạ Thiệu Hoa bưng chậu nước nóng vào phòng ngủ, vắt khăn rồi lau mặt và tay cho Hạ Nhạc.

Trong màn hơi nước mờ mịt, lông mày đang nhíu chặt của Hạ Nhạc rốt cuộc cũng giãn ra.

Hạ Thiệu Hoa đắp chăn cho cô, vuốt gọn bốn góc chăn, lúc xách nước ra ngoài còn nghe thấy Hạ Nhạc gọi “Ông nội” lần cuối.

Sau đó không thấy cô nói gì nữa.

Hạ Thiệu Hoa rời mắt khỏi thân ảnh nhỏ bé trên giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trên đường đến trường vào ngày hôm sau.

“Cậu thực sự không biết?”

“Tôi thực sự không biết!”

“Chẳng phải cậu đợi ở nhà sao? Sao cậu có thể không biết được?”

“Tôi ngủ rồi thì làm sao biết được.”

“Sao cậu lại ngủ chứ, cậu là lợn đấy à?”

“Vậy còn cậu thì sao? Cậu cũng ngủ đấy thôi, cậu mới là lợn Hạ Nhạc!”

“Hạ Thiệu Minh!”

Hạ Nhạc tức giận chống nạnh, quay đầu sang chỗ khác, hờn dỗi với Hạ Thiệu Minh.

Đêm qua cô nhớ mình đang ở nhà Lâm Hoa Hoa, không biết chuyện gì đã xảy ra mà lúc tỉnh dậy đã ở trên giường của chính mình.

Thấy bóng lưng bận rộn của Hạ Thiệu Hoa, cô không tiện hỏi thêm nên chuyển sang hỏi Hạ Thiệu Minh.

Ai mà ngờ cậu nhóc này hỏi gì cũng không biết, một mực chắc chắn bản thân ngủ quên.

Đúng là vô dụng.

Hạ Nhạc không quan tâm đến Hạ Thiệu Minh nữa, lúc sắp đến lớp học, cô cất bước chạy vào trong, bỏ mặc Hạ Thiệu Minh một mình ở lại sau lưng.

Trước khi vào tiết học đầu tiên, Cô Dương đặc biệt yêu cầu mọi người hôm nay hãy thể hiện thật tốt.

Vì ngày quan trọng sắp đến nên lãnh đạo tỉnh sẽ đến trường chỉ đạo công tác giảng dạy trong mấy ngày nay.

Ngay lập tức, đám học trò bàn tán sôi nổi, bọn họ vô cùng tò mò về dịp trọng đại chưa từng có này.

Buổi chiều có lớp thể dục.

Bất kể ở thời đại nào, mỗi khi có giờ thể dục, học sinh giống như những cây cải nhỏ tràn đầy sức sống, vô cùng phấn khích lao ra khỏi lớp học.

Nhưng Hạ Nhạc thì lại không như thế.

Cô luôn sợ các lớp học thể dục, nhất là chạy bộ.

Sau khi chạy hai vòng quanh sân luyện tập, Hạ Nhạc mệt đến mức ngồi bệt xuống mép sân bóng rổ và liên tục đấm vào đôi chân đau nhức của mình.

Không ít bạn nữ cũng ngồi cạnh sân bóng rổ mặt mày buồn bã phàn nàn vì có lãnh đạo tỉnh ở đây nên hôm nay bọn họ phải chạy hai vòng.

Hạ Nhạc vừa đập chân vừa nhìn Hạ Thiệu Minh bừng bừng sức sống trên sân bóng rổ.

Sau khi chạy vài vòng và còn nhảy lung tung để chơi bóng rổ, cậu ấy thực sự không phải là người bình thường.

Sự ngưỡng mộ sâu sắc tràn ngập trong mắt cô.

Lý Khiết không biết từ khi nào cô cũng ngồi cạnh Hạ Nhạc.

Cô lặng lẽ nhìn thân hình đẫm mồ hôi của các chàng trai trên sân bóng rổ, vẻ mặt đầy ghen tị.

“Sẽ thật tuyệt nếu tôi cũng là con trai…”

Hạ Nhạc nghe thấy cô thì thầm.

“Sao cậu lại nói vậy?” Hạ Nhạc quay đầu nhìn Lý Khiết, nghi hoặc hỏi.

Lý Khiết đột nhiên tỉnh táo lại, có chút xấu hổ: “Con trai có thể chơi bóng rổ.”

Hạ Nhạc nhìn các chàng trai trên sân bóng rổ đang chạy nhảy một cách bừa bãi và đổ mồ hôi.

Nghĩ đến đội bóng rổ nữ Trung Quốc ở thời hiện đại đã nhiều lần giành được vinh quang cho đất nước, Hạ Nhạc nhìn Lý Khiết sang một bên và nháy mắt tinh nghịch.

“Con gái cũng có thể làm được.”

Lý Khiết sửng sốt một chút, cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, không nói gì.

Hạ Nhạc không hiểu hoặc suy nghĩ quá nhiều về ẩn ý trong nụ cười của Lý Khiết. Cô chỉ biết rằng là con gái, cô cũng có những khả năng vô hạn.

Đây là sự giáo dục mà cô đã nhận được từ khi còn nhỏ.

Phải đến nhiều năm sau, Hạ Nhạc mới nhận ra nụ cười của Lý Khiết lúc đó chứa đựng rất nhiều nỗi buồn và sự bất lực đối với những cô gái ở thời đại này.

Hạ Nhạc nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Lý Khiết, vỗ vỗ vai Lý Khiết động viên: “Đi thôi.”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn sân bóng rổ một cách nghiêm túc.

Không thể phủ nhận rằng Hạ Thiệu Minh quả thực có năng lực. Cậu ấy đã tự mình ghi được nhiều điểm cho đội. Cậu hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đội trưởng bóng rổ.

Trong lúc tạm nghỉ, Hạ Thiệu Minh đi sang một bên cầm chai nước của mình lên tu một hơi hết sạch.

Cậu thòm thèm liếm môi, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Nhạc đang vô cùng buồn chán ngồi một bên.

Như nhìn thấy vị cứu tinh, ánh mắt Hạ Thiệu Minh chợt sáng lên.

Cậu cầm lấy chiếc chai rỗng của mình và chạy nhanh đến chỗ Hạ Nhạc.

“Nhạc Nhạc, cậu có thể giúp tôi một việc được không?”

Hạ Thiệu Minh trong mắt tràn đầy cầu xin, hiển nhiên đã quên mất tình hình căng thẳng lúc sáng với Hạ Nhạc.

“Giúp chuyện gì?” Hạ Nhạc cau mày hỏi.

Phía sau vang lên tiếng bạn bè thúc giục, Hạ Thiệu Minh sốt ruột nói: “Giúp tôi rót một ít nước, tôi sắp chết khát rồi.”

Hạ Nhạc nhớ lại cái bản mặt phách lối gợi đòn của Hạ Thiệu Minh lúc sáng bèn dứt khoát lắc đầu.

“Không đi.”

“Xin cậu đó, cậu là chị tôi, tôi gọi cậu là chị được không!” Hạ Thiệu Minh vẻ mặt bi thương nói.

“Có gọi anh cũng không…”

Hạ Nhạc chợt nhìn Lý Khiết ở bên cạnh mình.

Lý Khiết cúi đầu, chỉ dám liếc Hạ Thiệu Minh chứ không dám nhìn thẳng. Hai bàn tay của cô ấy cứ vân vê góc áo mãi, nhìn có vẻ căng thẳng như thể sắp không chịu được.

Hạ Nhạc chợt nảy ra một ý, nói: “Nhờ Lý Khiết giúp cậu đi, chân tôi đau không đi được.”

Bị gọi tên, Lý Khiết hoảng sợ ngẩng đầu: “…Hả?”

Lý Khiết nhìn về phía Hạ Thiệu Minh, chàng trai đứng ngược sáng cũng đang nhìn cô ấy.

Lý Khiết nhất thời ngơ ngác, miệng lại nhanh hơn não: “Ừm… Cũng được.”

Hạ Thiệu Minh vui mừng, trực tiếp đặt bình nước vào trong tay Lý Khiết.

“Cám ơn bạn học Lý!”

Nói xong cậu chạy về sân bóng rổ mà không thèm ngoảnh lại.

Lý Khiết bị bỏ lại ôm chặt bình rượu trong tay, ngơ ngác nhìn bóng người đang lùi xa, tim đập loạn xạ.

Hạ Nhạc liếc mắt liền hiểu được tình cảnh trước mắt——

Thiếu nữ có tình còn chàng trai thì lại quá ngốc nghếch.

Cô mỉm cười ranh mãnh.

Cũng may có thần tình yêu Hạ Nhạc cực kỳ thông minh ở đây.

Lý Khiết đổ đầy nước, dùng tay áo cẩn thận lau đi những giọt nước trên chai.

Cô ôm chặt cái chai và bước đến sân bóng rổ.

Ánh hoàng hôn buông xuống toàn bộ sân trường, gió chiều nhẹ nhàng ấm áp, tựa như lời thơ trong lòng người con gái, đẹp đẽ mà ngọt ngào.

Cảm giác lành lạnh truyền từ chai nước đến đầu ngón tay cô khiến cô có cảm giác như đang mơ.

Nhưng lòng tràn ngập niềm vui.

Trở lại sân bóng rổ, không thấy Hạ Nhạc đâu cả.

Lý Khiết nhìn quanh nhưng không tìm thấy Hạ Nhạc, nên cô ấy đứng đó lặng lẽ nhìn những quả bóng rổ đang bay lượn trong sân.

“Bụp…bụp…”

Tiếng bóng rổ rơi xuống đất đều đặn và mạnh mẽ như nhịp tim của cô.

Lý Khiết yên lặng chờ đợi.

Cho đến khi tan học, mấy người trên sân bóng rổ đều không có ý định dừng lại.

Lý Khiết vẫn đứng đó, bất động, ôm bình nước.

Lúc này, phía sau cô ấy vang lên một tiếng nói khác thường.

Lý Khiết nhìn lại thì thấy một số giáo viên trong trường đang nói chuyện với một số người họ chưa từng gặp trước đây.

Trong số đó có cô Dương, người mà họ rất quen thuộc.

Thỉnh thoảng, học sinh đi ngang qua và chào thầy cô một cách lễ phép.

Khi đi ngang qua sân bóng rổ, cả nhóm dừng lại.

Người đàn ông trung niên đứng giữa nheo mắt, dùng tay che ánh sáng mặt trời lặn và nhìn về phía sân bóng rổ.

Một nụ cười nở trên gương mặt đầy kinh nghiệm của ông, đôi mắt ông đầy hứng thú.

“Đi thăm nhiều trường học ở nông thôn như vậy rồi, không ngờ ở đây cũng có học sinh thích chơi bóng rổ.” Trong giọng nói bình đạm của ông lộ ra sự ngạc nhiên vui mừng: “Trong trường có học sinh nào giỏi chơi bóng rổ không?”

“Giỏi chơi bóng rổ…”

Cô Dương nhìn về phía sân bóng rổ.

Trên sân bóng rổ, Hạ Thiệu Minh, người ném trúng bóng ba điểm đang vui vẻ vẫy tay và ré lên như khỉ với đồng đội.

Cô Dương: “…”

Trong mắt lão lãnh đạo bình tĩnh nhưng đầy dò xét. Nghĩ đến lời dặn dò đặc biệt của hiệu trưởng, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải làm theo ý nguyện của lão lãnh đạo, làm cho ông vui vẻ, để trường học có cơ hội phát triển tốt hơn.

Dù trong lòng lo lắng nhưng cô Dương vẫn chỉ vào sân chơi, nhanh chóng nói: “Học sinh Hạ Thiệu Minh của lớp chúng tôi chơi… rất giỏi…”

Có giỏi thật hay không thì Cô Dương cũng không biết.

Chỉ là trong hoàn cảnh như vậy, cô Dương không còn cách nào khác ngoài có bệnh thì vái tứ phương*.

(Có bệnh thì vái tứ phương nguyên văn: 病急乱投医,

Giải thích: Bệnh tình trầm trọng chạy vạy khắp nơi mời bác sĩ. Ví với khi sự việc đến mức khẩn cấp thì cầu cứu khắp nơi hoặc nghĩ cách loạn lên.)

Cô Dương nhìn Hạ Thiệu Minh đang hưng phấn nhảy cẫng lên, lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.

Tuy nhiên, lão lãnh đạo tỏ ra rất hứng thú đi vòng qua cô Dương, sau đó đi qua Lý Khiết đang đợi ở cửa sân bóng rổ, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, đi thẳng về phía đội của Hạ Thiệu Minh.

Đột nhiên, một quả bóng rổ gầm lên giữa không trung và bay ngang qua mặt người lãnh đạo già.

Cả đám học sinh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trên sân.

Cũng khiến các giáo viên, lãnh đạo các cấp ở hàng ghế sau sợ hãi toát mồ hôi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.