Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 13




Trên vách tường chính giữa của một số phòng học được treo một cái chuông, dây thừng buộc ở trong lòng quả chuông, kéo dài xuống phía dưới.

Thời gian vào lớp vừa đến, có người kéo chuông, các học sinh đang ồn ào lập tức trở lại phòng học theo quy củ.

Hạ Nhạc đi theo cô Dương vào phòng học dán bảng gỗ ghi chữ “lớp bốn” được treo trước cửa.

Vừa vào đến phòng học, ánh mắt của Hạ Nhạc nhìn cảnh tượng trước mắt, gần như quên đi suy nghĩ.

Trong phòng học cũ nát, ánh sáng lờ mờ, thoạt nhìn chỉ có những bức tường màu xám vàng in đậm dấu vết thời gian.

Giữa phòng học cũng không có bàn học như trong tưởng tượng, dưới bục giảng chỉ có hai cái ghế dài, một trước một sau, ngồi trên đó là hai hàng học sinh, sắc mặt ai cũng vàng vọt gầy gò, ánh mắt lấp lánh lộ ra vẻ tò mò, bọn họ đều đang ngẩng đầu nhìn người vừa tới.

Giữa những gương mặt non nớt xa lạ, cô thấy Hạ Thiệu Minh ngồi trong góc.

Cậu ấy dường như không nhìn thấy Hạ Nhạc mà quay sang bạn học bên cạnh với gương mặt hớn hở, cũng không biết họ đang nói cái gì.

Cô Dương dùng sách đập lên bệ giảng: “Im lặng!”

Trong nháy mắt Hạ Nhạc lấy lại tinh thần, vẫn duy trì tư thế đứng vững.

Học sinh phía dưới cũng từ từ ngồi thẳng, tiếng nói chuyện nhỏ xuống.

Chỉ có Hạ Thiệu Minh là bướng bỉnh, hoàn toàn không quan tâm giáo viên đang nói gì, vẫn cắm đầu nói chuyện không ngừng.

Cô Dương giới thiệu bạn học mới là Hạ Nhạc, hơn nữa còn sắp xếp Hạ Nhạc ngồi phía sau Hạ Thiệu Minh.

Hạ Nhạc vừa nói cảm ơn với giáo viên vừa đi tới hàng ghế thứ hai.

Bạn học phía dưới thấy Hạ Nhạc đi tới thì nhường chỗ. Trong âm thanh xì xào bàn tán, Hạ Nhạc nghe được tiếng bàn luận từ phía Hạ Thiệu Minh bên kia truyền đến.

“Thiệu Minh, đó không phải cô gái lần trước cậu đụng trúng khi đánh bóng sao?”

“Chắc không phải tới tìm cậu để trả thù chứ!”

“Không phải cô ấy đã quên bản thân mình là ai sao, vừa rồi giáo viên còn nói cô ấy tên là Hạ Nhạc, chẳng lẽ chỉ vì muốn đuổi giết cậu mà ngay cả họ cũng đổi luôn cho giống cậu…”

“Thiệu Minh, cậu gặp nguy rồi!”

……

Hạ Nhạc không thể không bội phục cách động não của bạn học sinh kia, nghĩ xa quá rồi đấy.

Các bạn học ở hàng thứ hai xê dịch sang bên cạnh, để trống vị trí phía sau Hạ Thiệu Minh.

Hạ Nhạc ngồi ở vị trí trống, nhìn cái ót Hạ Thiệu Minh, nghĩ đến một linh hồn hai mươi lăm tuổi như cô lại ngồi ở chỗ này học chương trình tiểu học lớp bốn, còn miễn cưỡng giả bộ theo lối suy nghĩ của một bạn nhỏ, cô có cảm giác mình sắp hôn mê bất tỉnh luôn rồi.

Trên bục giảng, cô Dương bắt đầu giảng bài, nội dung tiết này là hệ phương trình.

Tuy rằng chương trình học này đối với Hạ Nhạc mà nói hoàn toàn là thứ cho trẻ con nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của cô đối với cách giảng bài của giáo viên ở thời đại này.

Hạ Thiệu Minh cứng ngắc quay đầu lại: “Nhạc Nhạc…”

Hạ Nhạc vỗ một cái lên lưng Hạ Thiệu Minh, trong đó còn ẩn chứa sự tức giận không hề nhỏ: “Tập trung nghe giảng.”

Các bạn của Hạ Thiệu Minh ngồi bên cạnh nhìn thấy một người từ trước đến nay luôn ngang ngạnh thô bạo giờ lại phải chịu thiệt thì kinh ngạc, ai nấy đều cả kinh há to miệng, như thể nhét được cả một quả trứng gà vào.

Hạ Nhạc nghiêm túc nghe hết một tiết, phát hiện chương trình học của thời đại này so với chương trình học ở hiện đại nhanh hơn rất nhiều.

Lúc này mới lớp bốn của tiểu học mà đã bắt đầu học hệ phương trình rồi.

Chẳng qua là vì không có bàn học, ngồi thẳng lưng trên băng ghế suốt một tiết sẽ làm cho người ta đau lưng mỏi eo.

Thời gian nghỉ ngơi, trong phòng học ồn ào, Hạ Nhạc đấm vai ra cửa hít thở không khí.

Lúc này, một thanh âm quen thuộc từ xa truyền đến.

“Em em… Em… Em…”

“Sao em lại ở chỗ này?”

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

Hạ Nhạc nhìn về phía phát ra âm thanh, trong chốc lát, khuôn mặt nở nụ cười tươi.

“Bạn học Lâm Hoa Hoa.”

Dáng vẻ chạy tới đây của Lâm Hoa Hoa như là đang thấy quỷ vậy, nghe Hạ Nhạc nói như vậy, trên mặt đối phương hiện ra chút vẻ phiền chán, không được tự nhiên.

“Không phải em đã đi rồi sao, sao lại trở lại?” Lâm Hoa Hoa đánh giá Hạ Nhạc một lượt từ trên xuống dưới: “Chị biết rồi, nhất định là em cố ý quấn lấy Thiệu Hoa! Bụng dạ em thật khó lường!”

“Chuyện này ấy à, chị có thể tự mình đi hỏi anh ấy.” Hạ Nhạc đáp.

Lâm Hoa Hoa năm nay mười sáu tuổi, lớn hơn Hạ Nhạc năm tuổi, vóc dáng cũng cao hơn Hạ Nhạc rất nhiều. Phía sau cô ta là hai người sai vặt, đều có cùng chung mối thù với nhau, ba người họ từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc không chút sợ hãi mà ngẩng đầu, không hề nhát gan mà nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Lâm Hoa Hoa, chị mười sáu tuổi rồi sao mà vẫn còn học tiểu học?”

Hai tay sai vặt của Lâm Hoa Hoa nghe được mấy lời này thì choáng váng, bọn họ nhìn nhau, làm bộ như không nghe thấy mà chuyển tầm mắt sang một bên.

Về chuyện mười sáu tuổi còn chưa tốt nghiệp tiểu học thì đây vẫn là nỗi đau của Lâm Hoa Hoa.

Trong kỳ thi tốt nghiệp hàng năm của mình, cô ta đều đứng thứ nhất xếp từ dưới lên, bởi vậy khi học lớp sáu bị lưu ban liên tục, ba năm rồi vẫn còn ở lại trường tiểu học này.

Những người khác chỉ hận không thể quên sạch chuyện này, cho tới bây giờ vẫn luôn ngậm miệng không đề cập tới dù chỉ một chữ, không nghĩ tới Hạ Nhạc lại nói thẳng ra như vậy.

Lâm Hoa Hoa thẹn quá hóa giận, trong mắt dường như bùng lên ngọn lửa nhỏ: “Em! Không cho nói nữa!”

Các học sinh đi ngang qua thấy cảnh này cũng đi đường vòng.

Lâm Hoa Hoa lưu ban ba năm nên từ trước đến nay được coi là có tiếng ở trường giống như chị đại vậy.

Một người mới học tới lớp bốn, thoạt nhìn yếu đuối vậy mà ngày đầu tiên đến trường đã đối nghịch với chị đại, đây đúng thật là chuyện mà trước nay chưa từng có.

Hạ Nhạc ngây thơ vô tội nhìn thẳng Lâm Hoa Hoa: “Vì sao không thể nói?”

“Em!”

“Reng reng reng…”

Tiếng chuông vào học cắt đứt lời Lâm Hoa Hoa muốn nói.

Lâm Hoa Hoa bỏ lại một câu: “Hừ, em chờ đó!” Nói xong dẫn theo hai tay sai của mình trở về phòng học.

Hạ Nhạc trở lại phòng học dành cho lớp bốn, cô nhận được hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ không thể tin được.

Vừa ngồi xuống, Hạ Thiệu Minh đã quay lại nói: “Cậu và Lâm Hoa Hoa lại cãi nhau?”

Hạ Nhạc lắc đầu phủ nhận: “Không có, chỉ là chào hỏi mà thôi.”

Hạ Thiệu Minh bĩu môi, quay đầu lại.

Cậu ấy cũng không phải không biết, hai người này chỉ cần gặp mặt sẽ xảy ra xung đột.

Trong mắt Hạ Thiệu Minh, một ngày nào đó hai người bọn họ mà đánh nhau, khi đó, cậu ấy là anh trai của Hạ Nhạc thì hẳn là phải đi ra khuyên can.

Mà khuyên Lâm Hoa Hoa… Hạ Thiệu Minh cảm thấy lưng lạnh toát.

Buổi trưa, bạn học nào ở gần nhà thì sẽ về nhà ăn cơm, bạn học nào ở xa nhà đều mang theo cơm đi.

Bụng Hạ Nhạc đói kêu ùng ục, đang muốn hỏi Hạ Thiệu Minh chuyện cơm trưa giải quyết như thế nào thì thấy Hạ Thiệu Minh móc ra hai cái hộp sắt, chia cho Hạ Nhạc một hộp.

Hạ Nhạc mở hộp sắt ra, trên phần cơm trắng như tuyết là khoai tây cùng dưa muối, tuy rằng đã nguội từ lâu nhưng mùi thơm vẫn xông vào mũi cô.

“Ở đâu ra?” Hạ Nhạc hỏi.

Hạ Thiệu Minh đưa cho Hạ Nhạc một đôi đũa rồi nói: “Mang đi từ sáng.”

Buổi sáng trên đường đến trường học, Hạ Nhạc chỉ lo nhìn đường và suy nghĩ chuyện nhập học, hoàn toàn không chú ý Hạ Thiệu Minh mang theo cái gì.

Hạ Nhạc nghiêng đầu nhìn, hộp cơm của Hạ Thiệu Minh vừa mở ra, bên trong là đậu tương và dưa muối.

Bên cạnh có không ít bạn học mang theo cơm, tất cả tụ lại một chỗ, mọi người cùng nhau chia sẻ đồ ăn.

Nhìn một cái là có thể thấy cơm của mọi người cũng chẳng ra gì cả, chỉ là càng đông thì càng vui, khi ăn cũng ngon miệng hơn.

Buổi chiều là môn ngữ văn và môn tự nhiên.

Tiết ngữ văn thì không có gì để nói, chỉ là học thuộc mấy bài thơ cổ, lúc cô Dương bảo các bạn học giải thích, Hạ Nhạc xung phong giơ tay.

Hạ Nhạc phân tích đạo lý rõ ràng khiến cho cô Dương khen ngợi không ngớt, các học sinh ngồi phía dưới cũng kinh ngạc không thôi.

Vẻ mặt Hạ Thiệu Minh so với Hạ Nhạc còn đắc ý hơn, giống như người được khen là bản thân cậu vậy.

Đến tiết tự nhiên, tiết này cô Dương sẽ không dạy nữa.

Bước vào lớp học là một giáo viên nam, lúc thầy ấy giảng cho mọi người nghe về quá trình tiến hóa từ sâu thành bươm bướm đã khiến Hạ Thiệu Minh nghe giảng rất hăng hái, đã vậy còn tích cực phát biểu ý kiến của mình.

Nửa tiết sau, giáo viên bảo mọi người ra sân thể dục cảm nhận tự nhiên.

Các học sinh hô to một câu “vâng” rồi nhao nhao xông ra ngoài.

Nói là sân thể dục nhưng thực ra chỉ là một mảnh đất bằng phẳng trước tòa nhà dạy học.

Trời nhá nhem tối, các học sinh ở trên sân thể dục chơi đến quên cả trời đất, các bạn của Hạ Thiệu Minh kéo cậu đến sân bóng rổ nhỏ bên cạnh chơi bóng rổ.

Hạ Nhạc ngồi ở trên mặt đất nhìn đám học sinh tụ thành tốp năm tốp ba chơi đùa, lại nhìn phía sau mình vẫn có một số lớp học đang học, cô thích thú mà ngả người về phía sau.

Người mới ngả một chút đã đụng phải người một người khác.

Hạ Nhạc vội vàng quay đầu lại nhìn, một học sinh nữ thắt bím tóc mỉm cười, hai má bị ánh mặt trời chiếu đỏ ửng, cô ấy đang ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng rổ nhỏ bên kia.

Cô gái ấy thu hồi ánh mắt, đôi mắt nâu lấp lánh sáng ngời nhìn về phía Hạ Nhạc: “Bạn Hạ Nhạc, xin chào, tớ tên là Lý Khiết.”

Hạ Nhạc nhìn sân bóng rổ, lại nhìn bạn học sinh nữ trước mặt: “Cậu đang nhìn Thiệu Minh?”

Trong phút chốc Lý Khiết hoảng hốt: “Không có, tớ không có.”

Hạ Nhạc vô tư trêu chọc nói: “Không phải cậu thích Thiệu Minh chứ?”

Lý Khiết che mặt: “Cậu đừng nói lung tung.”

Lúc này trên sân bóng rổ, Hạ Thiệu Minh ghi được ba điểm, cậu ấy vui vẻ hét to lên với đồng đội của mình.

Ánh chiều tà như một lớp bộ lọc phủ lên người những thiếu niên trên sân.

Quả nhiên con trai trong lúc vận động là đẹp nhất, nhìn như vậy khiến sự ngốc nghếch trên người Hạ Thiệu Minh cũng không còn nữa mà thay vào đó là cảm giác tươi trẻ tràn đầy năng lượng của lứa tuổi này.

Khó trách các bạn gái lại rung động.

Hạ Nhạc hỏi: “Cậu ấy có biết cậu thích cậu ấy không?”

Lý Khiết giật mình: “Không biết… Cậu đừng nói lung tung.”

“Không nói thì không nói nữa nhưng mà nhỡ đâu có người khác cũng thích cậu ấy…”

Ánh mắt Lý Khiết ảm đạm vài phần: “Vậy thì… Thích thì cứ thích đi… Dù sao cậu ấy cũng sẽ không thích tớ…”

“Tại sao không?”

“Cậu không hiểu.”

“…”

Hạ Nhạc – một người hai mươi lăm tuổi lại bị một cô bé hơn mười tuổi nói bản thân không hiểu về tình yêu.

Cô cảm thấy buồn cười, không nói nhiều nữa, nghiêm túc nói: “Có rảnh thì đến nhà chúng tớ chơi.”

Lý Khiết không được tự nhiên cắn môi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng mở miệng.

“Được.”

Chuông tan học vang lên, trong nháy mắt sân trường như nổ tung, náo nhiệt hẳn lên.

Hạ Thiệu Minh cùng mấy người bạn của cậu ấy lại làm như không nghe thấy tiếng chuông, mấy người vẫn ở sân bóng rổ chạy tới chạy lui luyện tập chơi bóng.

Hạ Nhạc đi thẳng tới trước sân bóng rổ, nhìn bộ dáng lưu luyến không rời sân của Hạ Thiệu Minh, cô ngây người đợi một lúc lâu.

Kết quả mọi người đã đi về gần hết mà Hạ Thiệu Minh còn chưa định thả quả bóng rổ xuống.

Hạ Nhạc nhịn không được gọi to: “Hạ Thiệu Minh!”

Hạ Thiệu Minh nghe tiếng quay đầu lại: “Cái gì thế?”

“Tan học rồi!” Hạ Nhạc chỉ chỉ cổng trường, sân trường trống trải chẳng nhìn thấy bóng người: “Nên về thôi!”

Hạ Thiệu Minh nhìn theo cánh cổng Hạ Nhạc chỉ, bóng dáng Hạ Thiệu Hoa xuất hiện ở đó.

Cậu ấy vội vàng thu dọn đôi giày bị mình ném ở một bên, không dám ở lại thêm một giây.

Hạ Nhạc nhìn dáng vẻ Hạ Thiệu Minh như gặp quỷ, cô có dự cảm mơ hồ.

Cô nhìn về phía cổng trường, Hạ Thiệu Hoa đang đứng thẳng người, lẳng lặng nhìn về phía bọn họ.

Hạ Nhạc co cẳng bỏ chạy, hoàn toàn không để ý tới Hạ Thiệu Minh đang phải quay về phòng học thu dọn đồ đạc. Cô kích động chạy về phía cổng trường.

“Ông… Anh! Anh!”

Hạ Thiệu Hoa bận rộn cả một ngày,giây phút khi nhìn thấy Hạ Nhạc chạy về phía mình, anh bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi trong ngày tan thành mây khói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.