May mà thời gian tranh đấu không tính quá lâu, nơi này dù sao không phải Huyền Cơ Môn, hai tiểu la lỵ tìm nguyên liệu nấu ăn không dễ dàng như vậy, tốn hao không ít thời gian.
Lâm Phong phân phó nữ quan đi chuẩn bị sữa bò, trứng gà, hoa quả và đường, chờ nữ quan trở lại, hai tiểu la lỵ cũng mang về một đống lớn nguyên liệu nấu ăn.
Lâm Phong không có nói cho các nàng biết chuyện phát sinh vừa rồi, miễn cho dọa sợ các nàng, nói:
- Hôm nay xem Phong ca ca làm pudding cho các ngươi.
Pudding thuộc về món điểm tâm ngọt của phương Tây, cách làm khá giản dị, nhưng Nhị sư tỷ và tiểu la lỵ khẳng định là chưa gặp qua.
Lâm Phong mang theo nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, vẫy lui cung nữ, tự mình động thủ, hai tiểu la lỵ từ trong Bảo Hồ Lô lấy ra cái ghế ngồi ở một bên quan sát, Nhị sư tỷ cũng thò đầu ra quan sát.
Xem ra các nàng cũng rất hiếu kỳ với pudding.
Lâm Phong bảo hai tiểu la lỵ nhóm hai lò lửa, đổ đường trắng và nước vào, lửa nhỏ nấu, chuẩn bị chế biến thành nước chè đậm đặc, khi nào biến thành tông màu nâu mới thôi.
Một bên khác, Lâm Phong nấu sữa bò, vẫn lửa nhỏ đun sôi, người bình thường không thích uống sữa bò tươi, cho nên mọi người tò mò Lâm Phong lấy sữa bò làm gì.
Sau khi chuẩn bị tốt, Lâm Phong lấy ra một đống ly rượu nhỏ, đổ nước chè vào, yên lặng chờ làm lạnh, sữa bò cũng chứa ở trong chén làm lạnh.
Sau đó Lâm Phong đập mấy quả trứng gà đổ vào trong chén, dùng tốc độ cực nhanh đánh tan.
Đổ sữa bò và đường trắng vào, quấy đều, loại bỏ tạp chất, chờ tầm hai mươi phút mới bưng lên, đổ vào trong ly rượu chứa nước chè.
Lấy ra nồi lớn, đổ nước chưng cách thủy, lúc đầu tính nướng, nhưng cách thức để đan lô có hiệu quả như lò nướng, còn phải đợi nghiên cứu, Lâm Phong chưa nếm thử, đành phải chưng cách thủy.
Đợi trứng dịch ngưng kết, Lâm Phong mới lấy ra, nhìn Nhị sư tỷ nói:
- Nhị sư tỷ, có học qua Băng Quyết không, sử dụng Băng Quyết đến làm lạnh đi.
Nhị sư tỷ bất đắc dĩ nói:
- Hỏa Quyết thì ta biết, nhưng cái đồ chơi này không có tác dụng gì, ngươi chờ ta sai người tìm tới.
Trong hoàng cung Tần quốc tự nhiên có tu sĩ biết Băng Quyết, Nhị sư tỷ sai người gọi tới, lấy nước sạch phụ trợ, đóng băng ly rượu nhỏ lại.
Lâm Phong nhìn đỏ mắt, chiêu này lực sát thương không cao, nhưng tác dụng lại rất lớn, có không ít món, sau khi làm lạnh ăn sẽ càng ngon miệng.
Nhị sư tỷ liếc hắn một cái nói:
- Đợi chút nữa ta nghiên cứu một lát, tối nay sẽ dạy ngươi.
Lâm Phong cười hắc hắc, Nhị sư tỷ quá hiểu mình, qua một lúc, chờ đợi thật quá dày vò, Nhị sư tỷ và tiểu la lỵ nhịn không được, xuất thủ đập nát khối băng, lấy ra ly rượu nhỏ chuẩn bị ăn.
Lâm Phong thấy vậy vội vàng ngăn cản, mang tới mấy cái đĩa nhỏ, lật ngược ly vỗ vỗ, pudding trơn mượt lập tức rơi ra.
Vàng cam cam, trơn mượt, có chút khác bánh ngọt mười hai phái, Lâm Phong đưa tới muỗng nhỏ, ba người không kịp chờ đợi ăn hết. (* giống bánh lăng nhỉ)
Cảm giác thoải mái đầu lưỡi mới là mấu chốt, dinh dưỡng chỉ là phụ, ba người lập tức híp mắt hưởng thụ, Dạ Nhi giống như tiểu hồ ly, một ngụm nuốt một cái, sau đó đi gõ cái thứ hai.
Nguyệt Nhi khá trung thực, Nhị sư tỷ thì thục nữ, ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn, có chút hưởng thụ.
Vật liệu còn nhiều, Lâm Phong để các nàng ăn, mình thì tiếp tục làm, hoa quả có sẵn, như pudding hoa quả, pudding sữa bò… đa dạng phong phú, khẩu vị khác nhau, lập tức chinh phục Nhị sư tỷ.
- Lát nữa làm vài món ăn ngon!
Liễu Tiếu Tiếu thỏa mãn nói.
Lâm Phong hiếu kỳ:
- Có khách đến?
Liễu Tiếu Tiếu gật đầu nói:
- Đúng, ba người.
Khách nhân của Nhị sư tỷ, không phú thì quý, quyết không thể để nàng mất mặt, Lâm Phong suy nghĩ, sau đó nhìn qua vật liệu, làm mười mấy món ăn là dư xài.
Nhị sư tỷ nhàn đến nhàm chán ra ngoài đi dạo, hai tiểu la lỵ thì lấy mứt quả vừa ăn vừa chạy đi chơi, chuẩn bị xong món chính, còn lại là hầm món canh.
Thu thập xong, chỉ nghe thấy trong viện truyền đến tiềng ồn ào, bây giờ tu vi cao, thính lực cũng tốt, tựa hồ là thanh âm của Nguyệt Nhi và Dạ Nhi.
Vội vàng chạy ra xem, chỉ thấy Nguyệt Nhi cưỡi ở trên người một đứa bé, sau khi nàng hóa hình, bộ dáng chỉ năm sáu tuổi, tinh xảo như búp bê, làn da thủy nộn có thể bóp ra nước, giờ phút này lại như nữ đại vương, cưỡi ở trên người đứa bé trai kia, nắm tay nhỏ không ngừng đánh tới khuôn mặt đối phương.
Dạ Nhi ở một bên trợ uy, một bên kêu to, một bên ghét bỏ nhìn đứa bé kia, khinh bỉ nói:
- Đánh hắn, nhìn hắn còn dám làm loạn hay không, thế mà muốn liếm mứt quả của ta.
Nhìn bộ dáng kia của Nguyệt Nhi, Lâm Phong không khỏi im lặng, bộ dạng này nhìn thật quen mắt, giống như lúc mình đánh Lưu Hạo, cực kỳ vô lại, vỗ đầu một cái, Lâm Phong có chút bất đắc dĩ, ta nhiều ưu điểm như vậy ngươi không học, chỉ giỏi học cái xấu.
Lâm Phong đi tới, kéo Nguyệt Nhi ra, nhìn bộ dáng thở hổn hển của nàng, trông cực kỳ đáng yêu, bị Lâm Phong kéo ra, còn phồng má trừng tiểu tử kia một chút.
- Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta, hai người các ngươi khi dễ một mình ta, không công bằng, ta muốn gọi người!
Đứa bé trai kia khuôn mặt sưng phù, nhìn ăn mặc cực kỳ quý giá, thân phận tất nhiên là không nhỏ.
Bộ dáng bốn năm tuổi, nhưng người tu tiên, linh trí sớm mở, đầu óc lanh lợi, hắn chỉ vào Nguyệt Nhi và Dạ Nhi khóc lóc kể lể, thuận tay móc ra một thanh mộc kiếm, dùng lực bẻ gãy, từ trong kiếm gỗ lướt ra một đạo hào quang, bay thẳng tới chân trời.
Lâm Phong nhìn bầu trời, không biết hắn gọi người nào tới, tuổi có lớn không, nếu quá nhỏ, mình cũng không có ý tứ bắt nạt con nhà người ta nha.
Mấy tức sau, hậu trường của tiểu tử này chạy đến, Lâm Phong lập tức trợn tròn mắt, lại là Nhị sư tỷ.
Nguyệt Nhi và Dạ Nhi sững sờ, làm sao cũng không nghĩ tới hậu trường của tiểu tử này là Nhị sư tỷ, thầm kêu không tốt, lần này Phong ca ca không che chở được, có thể bị đánh đòn hay không.
Nhị sư tỷ vừa đến, không khỏi trầm mặt, nhìn tiểu thí hài kia, lại nhìn Nguyệt Nhi và Dạ Nhi, trầm giọng hỏi:
- Nói, lại gây ra chuyện gì?
Tiểu thí hài ủy khuất chỉ vào Nguyệt Nhi và Dạ Nhi nói:
- Hai tiểu nha đầu kia đánh đệ.
- Vì sao các nàng đánh đệ!
- Đệ nhìn thấy các nàng liếm mứt quả, cũng muốn qua liếm một miếng.
Tiểu thí hài ủy khuất nói.
Liễu Tiếu Tiếu sầm mặt, đưa tay quất nam hài một tát, bất quá nàng ra tay rất có chừng mực, nếu không nam hài đã tan thành mảnh nhỏ.
Nhưng dù vậy, tiểu thí hài vẫn thê thảm lăn trên mặt đất mấy vòng, nhìn bộ dáng lại không có việc gì, tu vi của hắn đã tiến vào Luyện Khí kỳ, thể phách coi như cường kiện.
Hắn có chút ủy khuất, vì sao bị đánh là mình.
Nhị sư tỷ nhìn chằm chằm hắn nói:
- Liễu Thiên Bảo, đệ ngốc hả, nếu nhìn thấy đồ vật mình muốn, ta dạy đệ thế nào!
Liễu Thiên Bảo ủy khuất chép miệng, đi lên phía trước, mang theo ngữ khí thương lượng nói:
- Có bán mứt quả không?