Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 147




- Xem ra, các ngươi là tạm thời không đánh chết được ta rồi.

Lâm Phong cười khà khà.

Thậm chí lật người lại, sau lưng rất thảm, e rằng đã là một mảng đen xì, nên đổi sang đằng trước.

Nhưng đằng trước lại khác, nhược điểm rất nhiều, tay trái che chỗ yếu hại, tay phải ôm chim, Lâm Phong nói:

- Trừ hai chỗ này ra, chỗ khác mặc các ngươi đánh.

Ba người này may mà không có ý thức, bằng không khẳng định sẽ bị Lâm Phong đùa giỡn đến sụp đổ.

Ăn đòn một hồi, Lâm Phong lại nghiêng người, tay phải đỡ đầu, tay trái che chỗ yếu hại rồi trêu:

- Nào, các ngươi tiếp tục đi, không cần khách khí.

Ba người đánh nửa ngày, cũng không thấy mệt mỏi, Lâm Phong thì nghĩ sao vẫn chưa tới lúc qua cửa.

Suy nghĩ có chút bay xa, chưởng môn đời trước của Vạn Kiếm phái vì sao có danh khí lớn như vậy, chính là bởi vì hắn là nằm mà vượt qua thiên kiếp Kiếp Tiên nhất phẩm, từ góc độ của Lâm Phong cho thấy, hắn chưa chắc đã là tự nguyện, rất có khả năng là giống như mình, là bị ép.

Cũng mặc kệ là như thế nào, nằm mà qua được đã chính là rất trâu bò rồi, ta cũng trâu bò, loại phương thức tu luyện này phá vỡ truyền thống, từ nay về sau, ta cho dù là nằm, cũng có thể khiến thiên địa này run rẩy.

Nếu không phản kháng được, thì học cách hưởng thụ, thời gian trôi qua rất nhanh, ba người cuối cùng cũng dừng tay.

- Cho dù là thêm tên thứ ta, ta cũng không sợ.

Lâm Phong cười lạnh nói, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, mẹ nó, cả người đều tê dại, muốn động đậy cũng không được.

Vách tường thứ tư mở ra, lần này thì không có ai đi ra, mặt kia của vách tường giống như một đạo tinh không.

Có hình ảnh từ phía trên truyền tới, một đạo lưu quang lóe lên rơi xuống một mảng đại địa, trên đại địa có vô số bóng người cường đại bay ra, lao về phía cuối đạo lưu quang đó.

Loại cảm giác này, giống như đang xem phim, Lâm Phong cho dù là không muốn xem cũng không động đậy được.

- Không ngờ ta vẫn xem thường vị đại lão này rồi, có phải tất cả đều được tính toán trước, không muốn xem cũng phải xem.

Lâm Phong cảm thấy, e là mình nhìn lầm rồi, nếu coi hắn là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, chỉ sợ là chết như thế nào cũng không biết.

Cuối cùng, một người thở dài nói:

- Thua rồi, thua rồi.

Lưu lại một câu mạc danh kỳ diệu rồi cứ vậy biến mất, Lâm Phong trợn tròn mắt, ta quần cũng cởi rồi mà ngươi cho ta xem cái gì vậy?

Không đầu không đuôi, ngươi giày vò ai thế!

Trên đỉnh đầu đạo thạch tháp quỷ dị đó lại hạ xuống, lần này nó biến thành dạng mini, có thể cầm trong tay.

Lâm Phong giãy dụa một chút, tay trái đỡ lấy, trong lòng lập tức hiểu ra, đây là một kiện pháp bảo loại phòng ngự hiếm có, pháp bảo có cảnh giới gì thì không rõ, nhưng đủ để khiến Lâm Phong triệt tiêu mấy lần công kích khiến mình lập tức phải chết.

Thân thể lúc này đã khôi phục được một chút, Lâm Phong từ trong túi Càn Khôn lấy ra một vốc đan dược, một ngụm nuốt vào, bắt đầu luyện hóa, thân thể nhanh chóng khôi phục.

Đây là bởi vì do thể phách, nhìn bên ngoài thì rất thảm, nhưng thể phách của Lâm Phong càng lúc càng mạnh, thương thế ngược lại cũng càng lúc càng nhẹ.

Địa phương quỷ quái này tuy không có thứ gì hay ho, nhưng Lâm Phong lại biết rằng, nơi này là Thánh Địa tu luyện, là nơi đại lão lưu lại cho hậu nhân dùng để tu luyện Thái Thượng Đoán Thể Đồ, chỉ cần là giá trị này thôi thì thứ bình thường cũng không bằng được rồi.

Nơi này nói không chừng cũng lưu lại truyền thừa của Thái Thượng Đoán Thể Đồ, thật hy vọng Nhị sư tỷ sẽ nỗ lực giành được nó.

Tu luyện dường như đã triệt để kết thúc, nhưng Lâm Phong cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ, loại nhân vật cấp bậc đại lão này sao có thể lưu lại truyền thừa đơn giản như vậy.

Chỉ có điều bởi vì cảnh giới của mình quá thấp, mới chỉ hoàn thành được thí luyện Trúc Cơ kỳ, nói không chừng còn có tu luyện từ Kim Đan kỳ trở lên, nếu thực sự là vậy, mình cũng không dám khiêu chiến vượt cấp, dựa theo cường độ này, chết như thế nào cũng không biết.

Phòng vẫn không thấy cửa ra, nhưng vách tường tinh không vẫn còn, Lâm Phong tò mò thò tay ra chạm nhẹ vào một chút.

Lập tức một cỗ hấp lực ùa tới, hút Lâm Phong vào, trong nháy mắt, giống như đặt mình dưới tinh không, dưới chân có một tinh lộ trong suốt.

Tinh quang lấp lánh, tựa hồ là từ vô số tinh thần xây thành, bước trên đó có cảm giác hư vô mờ mịt, nhưng vẫn có thể đứng được.

Lâm Phong quan sát chung quanh, phiến tinh không này rộng lớn vô bờ, giống như là biển lớn tinh thần, ngàn sao tươi đẹp.

- Ồ, đại cữu tử, còn cả Nhị sư tỷ nữa!

Lâm Phong phát hiện ra hai người, dường như đang liều mạng bỏ chạy, liền vội vàng hô lên.

Nhưng hai người dường như căn bản không chú ý thấy Lâm Phong, vẫn cắm đầu chạy, Lâm Phong có chút buồn bực, sao lại thành sợ gặp ta như vậy?

Hay là đằng sau có thứ gì đó, vội vàng quay đầu nhìn nhìn, lập tức kêu thảm:

- Má ơi!

Tinh lộ đang biến mất, từ phía sau biến mất từng chút một, chẳng trách hai người bọn họ lại liều mạng chạy trốn như vậy.

Lâm Phong đành bất lực, chỉ có thể co cẳng chạy theo Nhị sư tỷ, đại cữu tử này không đáng tin, không có Nhị sư tỷ bảo vệ, khẳng định sẽ gây họa.

Chạy một lúc vẫn không đuổi kịp Nhị sư tỷ, cự ly giữa hai người thủy chung giống như cách một lạch trời, không vượt qua được.

Lâm Phong biến sắc, khổ sở nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.