- Lão hữu gần đây có thể...
Không Hư Tử giành trước một bước nói:
- Làm chính sự đã, sau khi sự thành lão phu cho ngươi ăn mỹ vị nhân gian.
Chu Nhất Nhất cái khác không mê, chỉ độc rất chú ý tới chữ ăn, nếu không phải vì tình nghĩa với Không Hư Tử, cùng với mỹ thực Lâm Phong có thể lấy ra, người bình thường căn bản không mời được hắn.
Lâm Phong có một loại ảo giác, luôn cảm thấy Không Hư Tử trưởng lão rất sợ hắn, không phải sợ con người hắn mà là sợ những lời hắn nói ra.
Hai vị lão nhân gia đi vào phòng thương lượng, Liễu Triêu Nguyên lúc này mới lấm lét chạy về, thò đầu ra nhìn mấy cái, lập tức thở phào.
Lâm Phong hiếu kỳ nói:
- Hắc, đại cữu tử, ngươi sao lại chạy thế!
Liễu Triêu Nguyên nhìn hắn với vẻ thương hại, ngay cả tiếng gọi đại cữu tử cũng cam chịu, nói:
- Đúng như câu nghé con mới sinh không sợ hổ, hôm nay ta xem như đã minh bạch những lời này.
Thằng ôn này thần bí hề hề, khiến cho Lâm Phong không hiểu ra sao, có cần phải vậy không, lão nhân gia người ta bộ dạng hòa ái như vậy, lại đâu có ăn thịt người.
Ngay sau đó ba vị Nguyên Anh kỳ cũng chút xấu hổ chạy về, đứng sau lưng Liễu Triêu Nguyên vô cùng ngượng ngùng.
Lâm Nhược Vũ cũng đã trở lại, nàng ta lại lạnh lùng ngồi về vị trí của mình, nàng ta vẫn rất cường đại, ngươi một giây trước vừa đánh cho nàng ta khóc rống chảy nước mắt, một giây tiếp theo nàng ta lại có thể như không có chuyện gì ngồi bên cạnh ngươi, tố chất tâm lý vô cùng cường đại.
Liễu Tiếu Tiếu cũng quay về, quan tâm nói:
- Tiểu hỗn đản, hắn có nói gì với ngươi không?
Lâm Phong nói:
- Kể ra thì cũng chưa, hắn vừa định nói thì bị Không Hư Tử trưởng lão cắt ngang, khiến cho ta rất hiếu kỳ những lời về sau.
Liễu Tiếu Tiếu dặn dò:
- Ngốc, ngươi ngàn vạn lần đừng có nghe hắn nói câu tiếp, nếu không ngươi có muốn khóc cũng khóc không được.
Lâm Nhược Vũ giải thích:
- Vị lão tiền bối này thanh danh rất vang dội, Tu Chân giới có câu, gọi là thà chọc Kiếp Tiên còn hơn gặp Thần Côn.
Lâm Phong trợn mắt, quá cường đại, Kiếp Tiên là tồn tại gì, một tay che trời, một chỉ chọc vỡ tinh thần, vậy mà thà đi chọc người như vậy cũng không nguyện ý đụng phải Chu Nhất Nhất lão tiền bối, vị tiền bối này đúng là...
Liễu Tiếu Tiếu nói tiếp:
- Thực lực của Chu Nhất Nhất tiền bối tuy cao cường, nhưng không đến mức khiến mọi người sợ hãi như vậy, mấu chốt là hắn xuất thân Dịch Trủng, là một vị thần toán.
Thần toán chính là thần toán, Dịch Trủng là một đại tiên môn, không vào nhất lưu nhưng lại vượt trên cả nó, vì truyền nhân của tiên môn này thật sự quá ít, khi ít nhất chỉ có một người, cho nên mới không được coi là đại tiên môn.
Nhưng người trong môn cực kỳ đáng sợ, nhất là Chu Nhất Nhất lão tiền bối, chưởng môn Vạn Kiếm phái năm đó có lợi hại không, đó là tồn tại có thể nằm cũng đỡ được thiên lôi Kiếp Tiên nhất phẩm.
Nhưng chính vì chọc vào vị lão tiền bối này, lúc ấy Chu Nhất Nhất tiền bối tức giận đến thổi râu trừng mắt chỉ vào hắn nói:
- Lão phu thấy trong mấy người gần đây chắc chắn sẽ phải chết.
Chưởng môn Vạn Kiếm phái chẳng thèm để ý, thiên kiếp Kiếp Tiên nhất phẩm mạnh cỡ nào, đó là mạnh tới không thể tưởng tượng, vậy mà hắn vẫn có thể nằm đỡ kiếp lôi, trong cảnh giới Kiếp Tiên nhất phẩm này hắn cơ hồ là có thể đi ngang.
Lâm Phong hiếu kỳ nói:
- Cuối cùng vị chưởng môn này thế nào?
Liễu Tiếu Tiếu nói:
- Không biết đã chết hay chưa, nhưng lại không thấy đâu, từ đó về sau rốt cuộc không ai thấy hắn nữa, Vạn Kiếm phái cũng thay đổi chưởng môn, chính là manh chủ hiện tại đó.
Lâm Phong không biết nói gì, thế này... quá trâu bò rồi, đây rốt cuộc là đoán quá chuẩn hay là miệng quạ đen, rõ ràng là trù cho một Kiếp Tiên nhất phẩm không còn nữa.
Sự tích của vị đại tiền bối này tuyệt đối là không chỉ như vậy, giống như hắn từng nói với tiên môn nhị lưu người ta: Lão phu thấy các ngươi mấy ngày gần đây xem xong rồi!
Tiên môn nhị lưu, môn hạ đệ tử ít nhất cũng hơn vạn, cường giả vô số, liền cứ như vậy xong đời, kết quả là thành ẩn ố, ngay cả xong thế nào cũng không biết.
Rất tà môn, thậm chí có người đoán, vị đại tiền bối này là cảnh giới Kiếp Tiên, chưởng môn Vạn Kiếm phái bị hắn giết chết, tiên môn nhị lưu cũng bị hắn tiêu diệt.
Dù sao cũng có một kết luận, thấy hắn, bất kể tu vi gì, chạy luôn, chạy chậm thì chết như thế nào cũng không biết.
Lâm Phong cảm thấy cả người mình ướt đẫm, lão nhân gia vừa rồi nói như thế nào nhỉ: Lão phu thấy ngươi....
Cũng may mà Không Hư Tử trưởng lão nhanh tay cản lại, bằng không có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì, Lâm Phong không cảm thấy mạng mình cứng hơn là loại trâu bò như Kiếp Tiên nhất phẩm.
Ngay sau đó, cách mấy ngày lại có tin tức truyền đến, Chiến Thần điện lần này lại chọn ra đối tượng, tên là Cổ Tư Lượng, cũng là cao thủ Kim Đan cửu phẩm, là hậu nhân của một vị trưởng lão của Chiến Thần điện.
Hấp thụ giáo huấn lần trước, lần này Chiến Thần điện bảo hộ hắn giống như một cái thùng sắt, tuyệt đối không để phát sinh chuyện lần trước, lại chiêu cáo thiên hạ muốn tìm ra hung thủ giết chết Vương Phong.
Việc này có thế nào cũng hoài nghi được tới trên người Liễu Triêu Nguyên, rất không hiểu đại thế, hắn thân là hoàng tử cũng có cố kỵ, không thể làm như vậy.
Ngay sau đó, Cổ Tư Lượng lại xong rồi, có trời mới biết dưới loại bảo hộ này, Liễu Triêu Nguyên làm thế nào mà đắc thủ.
Nhìn hắn hưởng thụ canh thuốc Liễu Tiếu Tiếu tự tay đút cho, bộ dạng rất sung sướng.
Lâm Phong thầm nghĩ: Đại cữu tử, ta thường ngày trừ bội phục sư tỷ ra, chính là Không Hư Tử trưởng lão, hiện tại cái khác không nói, nhưng ta phục ngươi rồi.