Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 13




Lâm Phong mơ màng tỉnh lại.

Đại sư tỷ lưu loát vỗ tay, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Gọi thế nào ngươi cũng không tỉnh, thực quá phiền, nên trực tiếp kéo ngươi xuống giường.

Liên quan tới việc này, Lâm Phong cũng rõ ràng, đại khái là bởi vì huyết áp thấp, mỗi ngày buổi sáng rời giường đều rất gian nan.

Vì thế hai tiểu la lỵ mới cưỡi ở trên người dùng sức lay.

Nhưng Đại sư tỷ hiển nhiên là không biết, hơn nữa lấy tính tình của Đại sư tỷ, nàng chắc chắn sẽ không phiền toái như vậy, mà lựa chọn biện pháp thuận tiện nhất.

Trời vẫn còn tối, chỉ sợ hai tiểu la lỵ còn chưa rời giường, không nghĩ tới Đại sư tỷ lại dậy sớm như thế.

Thật ứng với câu nói kia, ngươi chỉ thấy thời điểm người khác cường đại, lại không thấy được thời điểm người ta cố gắng.

Đơn giản rửa mặt một chút, hai người đi ra bên ngoài trống trải.

Đại sư tỷ khẽ vươn tay, trên cây xoạt xoạt một tiếng, hai nhánh cây bẻ gãy, lại vẫy tay một cái, hai nhánh cây kia giống như mọc cánh bay tới.

Thật ngưu bức! Lâm Phong cực kỳ hâm mộ.

Đưa cho Lâm Phong một nhánh cây, Đại sư tỷ cầm trong tay một cây nói:

- Dạy ngươi kiếm pháp, là ta tự sáng tạo!

Tư chất cao liền tùy hứng, ngay cả kiếm pháp cũng tự sáng tạo.

- Nhìn kỹ!

Tay phải của Đại sư tỷ vung lên, tiện tay đánh ra kiếm chiêu.

Kiếm pháp của Đại sư tỷ giống như nàng, đơn giản, trực tiếp, như hành vân lưu thủy.

Giống như luyện chữ có vĩnh tự bát pháp, kiếm pháp cũng có bảy yếu quyết, là câu, móc, điểm, đâm, trảm, vẩy, bổ.

Bất luận kiếm pháp hoa lệ, phức tạp nào, cũng thoát không ra cơ sở.

- Không nên câu nệ ở một điểm, tầm mắt phải buông ra!

- Không nên chỉ nhìn chằm chằm kiếm trong tay ta, mà phải nhìn cả người!

Phương thức của Đại sư tỷ đơn giản bạo lực, lấy ngộ tính của Lâm Phong, nói thật có chút quá sức, nhưng Đại sư tỷ cảm thấy, Lâm Phong này, ngộ tính có chút thê thảm, nhưng thân thể lại thành thật.

So với chăm chỉ giảng giải, một chiêu một thức làm đi làm lại nhiều lần, thì trực tiếp để hắn dùng thân thể nhớ kỹ.

Đại sư tỷ là người thực sự, nàng không ngừng cường điệu Lâm Phong buông tầm mắt xa ra, là bởi vì thời điểm Lâm Phong chú ý nhánh cây trong tay nàng, Đại sư tỷ lại ra kỳ chiêu, quay người tung chân, thẳng đá khuôn mặt của Lâm Phong.

Đây là dạy học không nể mặt mũi, mặc dù không điều động chân khí, nhưng lấy thực lực Kim Đan tầng chín của Đại sư tỷ, chỉ là lực lượng cơ thể đã đủ Lâm Phong ăn quả đắng.

Má trái sưng cao, má phải rách da, tay tê chân đau cổ cứng, là cảm thụ duy nhất của Lâm Phong giờ phút này.

Đại sư tỷ lại làm không biết mệt, nàng chẳng những truyền thụ Lâm Phong kiếm pháp, còn truyền thụ thân pháp, kiếm tùy thân động, trong kiếm pháp của nàng vốn có ẩn giấu thân pháp.

Lâm Phong liều mạng, thật, cảm giác lại không liều mạng, mình sẽ bị Đại sư tỷ đánh chết tươi.

Thẳng đến mặt trời lên cao, Đại sư tỷ mới thu tay lại, coi như hài lòng nhìn Lâm Phong, gật đầu nói:

- Học nhanh hơn ta tưởng tượng rất nhiều.

Lâm Phong khóc không ra nước mắt, có thể không nhanh sao, ta là liều mạng già, đến bây giờ toàn thân còn đau nhức đây này!

- Ngươi trước điều tức một chút!

Đại sư tỷ phân phó nói.

Lâm Phong như trút được gánh nặng, vội vàng ngồi xếp bằng điều tức, nhưng giờ phút này xem xét tình hình trong cơ thể, không khỏi sửng sốt nói:

- Ta đột phá?

Vốn còn kém một tia sẽ đột phá, không nghĩ tới sáng sớm, bị đánh một trận, lại lặng lẽ đột phá.

- ...

Đại sư tỷ trầm mặc một chút, sau đó nhìn Lâm Phong nói:

- Ta đột nhiên cảm thấy ngươi giống một người!

Lâm Phong nghi ngờ nói:

- Giống ai? Cũng là người Huyền Cơ Môn sao?

Đại sư tỷ gật đầu nói:

- Một người không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.

Lâm Phong hiếu kỳ nói:

- Là kiên cường nghị lực chăm chỉ sao?

Đại sư tỷ lắc đầu nói:

- Không phải, hai ngươi đều bị ta ẩu đả mà đột phá, nàng lợi hại hơn ngươi một chút, có bảy tiểu cảnh giới, một đại cảnh giới, là ở lúc ta ẩu đả đột phá!

- ...

Trong lúc nhất thời, Lâm Phong không biết làm sao nói tiếp, luôn cảm giác mình và người kia hẳn không phải là người cùng chung chí hướng.

- Đại sư tỷ, kiếm pháp này tên gì, có bá khí không!

Lâm Phong không khỏi huyễn tưởng khi cùng người giao đấu, hô to một tiếng Vạn Kiếm Quy Tông, khí phách cỡ nào a.

- Ngạch... Gà ăn mày... thịt viên...

Đại sư tỷ nghiêng đầu, tựa hồ đang dùng sức suy nghĩ danh tự.

- Dừng lại, dừng lại!

Lâm Phong vội vàng ngăn cản, xem như minh bạch, kiếm pháp này Đại sư tỷ tự sáng tạo ra, nhưng chưa đặt danh tự, nghe Đại sư tỷ nghĩ danh tự, toàn thân Lâm Phong đã phát run.

Nếu thật ở trong chiến đấu hô to một tiếng, thức thứ nhất gà ăn mày… hình ảnh kia để cho người ta không dám tưởng tượng.

Lâm Phong thử dò xét nói:

- Cứ gọi nó Thiên Phong Kiếm Pháp đi?

Tựa hồ Đại sư tỷ rất hài lòng nói:

- Được, gọi tên này đi!

Lâm Phong thở phào, điều tức một lúc, thân thể đã khôi phục lại, sau khi đột phá Luyện Khí kỳ tầng hai, đan điền lại mở rộng, nguyên bản chân khí đã lấp đầy, giờ phút này lại chỉ chiếm một phần năm đan điền.

Nhìn thời gian, là thời điểm chuẩn bị nấu ăn, giờ này còn không thấy hai tiểu la lỵ, tám thành là thức dậy nhìn thấy mình bị ẩu đả, lén lút chạy mất dép rồi.

Đại sư tỷ cầm Bảo Hồ Lô, từ trong đó lấy ra hai bó dược thảo nói:

- Hôm nay ngươi thử một chút, có thể dùng hai loại dược thảo này làm đồ ăn không!

Lâm Phong tiếp nhận dược thảo, trong đầu lập tức hiển hiện tin tức tương quan.

Đằng Dương Thảo, phụ dược của Ích Khí Đan nhất phẩm, có mùi thơm dịu, rễ cây nằm ngang, thân củ hình tròn...

Phong Ôn Thảo, phụ dược của Ích Khí Đan nhất phẩm, tính ôn hòa, thân dài nhỏ, bò ở trên mặt đất, đốt thân không ngừng mọc rễ..

Lâm Phong sững sờ, cái này con mẹ nó không phải là rau hẹ và rau cần sao, ngay cả mùi đặc thù cũng như thế, địa phương khác biệt duy nhất, là một cái luyện dược, một cái là làm đồ ăn.

Lâm Phong cầm trong tay cảm khái không thôi, chỉ nháy mắt liền biết nên làm món gì, liền gật đầu.

Đại sư tỷ thấy Lâm Phong rất có nắm chắc, ngáp một cái nói:

- Vậy ngươi chuẩn bị đi, ta trở về chợp mắt!

Nói xong liền ngự kiếm bay đi.

Qua một lúc, Nguyệt Nhi và Dạ Nhi mới lén lút chạy về, các nàng chuồn đi cũng không có nhàn rỗi, mang về không ít rau dại và thịt.

Dạ Nhi xa xa thấy Lâm Phong mặt mũi bầm dập, thì che bụng cười lăn lộn trên đất.

Nguyệt Nhi thì đau lòng, nhìn Phong ca ca như vậy, không biết ăn bao nhiêu đau khổ a.

Trên người nàng mang theo thuốc trị thương, vội vàng lấy ra thoa cho Lâm Phong, Lâm Phong thì vui vẻ hưởng thụ tiểu la lỵ chăm sóc.

Gặp phải miệng vết thương, thoáng có chút đau đớn, làm Lâm Phong nhếch miệng, để Nguyệt Nhi có chút đau lòng.

Nàng không khỏi oán giận nói:

- Phong ca ca, huynh gây ra chuyện gì, lại chọc Đại sư tỷ nổi giận như vậy!

Lâm Phong im lặng nói:

- Nha đầu ngốc, huynh dám gây Đại sư tỷ sao, nàng đang dạy huynh kiếm pháp.

Nguyệt Nhi chu miệng nói:

- Nói bậy, muội mới không tin dạy kiếm pháp có thể dạy thành như vậy!

Lâm Phong có chút xấu hổ, sờ đầu nói:

- Kiếm pháp không có vấn đề, mấu chốt là vấn đề ngộ tính của huynh.

Dạ Nhi đã ngừng cười đi lên phía trước, nhưng nghe đến nơi này, lại nhịn không được cười to.

Ngay cả Nguyệt Nhi cũng giật mình che miệng, tinh tế tưởng tượng liền rõ ràng, không khỏi cười theo.

Hai người ở Thiên Tuyết Phong bảy tám năm, linh trí càng sớm mở ra, mười năm trước đã mở linh trí, hóa hình là sự tình ba năm trước đây.

Tư chất kỳ hoa như Lâm Phong, hai người từ trước tới nay chưa từng gặp qua, cũng chưa nghe nói qua, Huyền Cơ Môn là lần đầu có người cầm được yếu quyết luyện khí nhưng xem không hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.