Thời Gian Trở Lại

Chương 11-1




Vách tường trong thiên hạ cái nào cũng có tai.

Cái tin bọn họ trốn trong Hiệp Khách sơn trang chỉ sau vài ngày đã bị truyền đi ra ngoài.

Mọi người liền bùng nổ, Hướng Ứng Thiên chứa chấp hung thủ bị người đời chỉ trỏ. Cuối cùng mọi người đồng lòng, vẫn là do Quả Giới ra mặt, phát động quần hùng, triệu tập giáo chúng giang hồ vây quanh Hiệp Khách sơn trang, muốn mở “Diệt tuyết đại hội”.

“Cái gì “Dọn tuyết đại hội” … vậy mà cũng nghĩ ra được?”

Phó Hồng Tuyết buồn cười mà nhếch môi, sửa lại dây đeo Diệt tuyệt thập tự đao trước ngực.

“Cái đám ni cô Nga Mi kia không cạo đầu mà còn muốn xách theo cái xẻng. Hèn chi nghĩ ra cái tên cái gì mà dọn tuyết đại hội, nếu tính ra dùng xẻng dọn thì quá tiện rồi.”

“Chúng ta phải làm như thế nào đây?”

Sắc mặt Diệp Khai ngược lại có điểm căng thẳng, không để ý đến hắn trêu đùa:

“Trốn trong đây không ra? Hay là lặng lẽ bỏ đi? Bên ngoài dù sao người đông thế mạnh, không nên đối chọi với bọn họ đâu.”

“Là phúc không là họa, là họa tránh không khỏi. Cho dù hôm nay chúng ta trốn được, một cửa này, sau này cũng phải bước.”

Phó Hồng Tuyết nhìn y, đưa ra một bàn tay, nở nụ cười nhạt:

“Ngươi đưa miếng hoa mai lệnh trộm được của Lạc gia cho ta. Ngươi chỉ cần trốn kỹ xem trò là được, không được hiện thân, chuyện còn lại để ta lo.”

“Muốn đi thì cùng đi, một mình ta trốn rồi có chuyện thì sao?”

Diệp Khai quả nhiên phản ứng kịch liệt.

“Ta ở ngoài sáng, ngươi ở trong tối, nếu phát sinh chuyện gì nguy hiểm ngươi còn có thể lập tức tiếp ứng ta. Hay là ngươi cảm thấy chúng ta đồng thời đứng ở chỗ sáng, thành thành thật thật đưa thân cho người tuỳ tiện công kích mới là an toàn?”

Phó Hồng Tuyết hỏi lại.

Diệp Khai trầm ngâm một chút, quyết đoán gật đầu.

“Ta hiểu.”

Phó Hồng Tuyết vỗ vỗ vai y, sau đó cứ thế ung dung đi ra ngoài.

Diệp Khai đứng yên tại chỗ, nhìn thân ảnh của hắn biến mất, ngẫm nghĩ một chút rồi mới triển khai khinh công leo tường đi theo.

——tuồng vừa mở, minh la khai xướng.

Lập tức trong chốn võ lâm phàm là danh hào môn phái đều sẽ lên tiếng, cơ hồ đồng thanh, phẫn nộ phản đối Hướng Ứng Thiên, yêu cầu hắn giao người.

Sau đó Hướng Ứng Thiên xả thân che chở, rút kiếm chen vào, xua đi những người muốn nhào tới giết hắn.

Rồi Minh Nguyệt Tâm xuất hiện, dùng thân phận võ lâm nữ Gia Cát cố ý thuyết phục mọi người giải tội cho hắn, không có kết quả.

—— cho đến khi vở tuồng diễn đến hồi gay cấn, Phó Hồng Tuyết lúc này mới cầm miếng hoa mai kim lệnh kia từ bên ngoài bước vào, đưa thẳng ra trước mặt quần hùng.

Chỉ vì một miếng kim bài nhỏ nhoi trên tay hắn… mà đã làm cho Toàn Chân giáo Hách Chí Thường, Long Đông Châu của phái Thanh Thành, thậm chí Hoa Bạch Vân ẩn cư nhiều năm cũng phải ra mặt.

Chân tướng vừa hiện, rốt cuộc mọi người cũng tản ra làm hai. Dù mọi việc vẫn  chìm trong u mê, nhưng ít ra đã có chút manh mối.

… Tuy rằng bí ẩn đằng sau có chút miễn cưỡng, nhưng cái gì đến sẽ phải đến, nội tâm của Phó Hồng Tuyết kỳ thật cũng không còn hoang mang.

Qua lại, dây dưa,  ái tình cừu hận. Ai có thể nói được rõ ràng?

—— cha của hắn Dương Thường Phong đến tột cùng là cái hạng người gì?

Đại khái đến tận cuối đời, hắn cũng sẽ không cách nào biết rõ.

Ngoại trừ kế hoạch ngăn Hướng Ứng Thiên giết người diệt khẩu, đối mặt với Hách Chí Thường đau đớn rống giận, khuôn mặt của hắn tuyệt không đổi sắc.

Vô luận Dương Thường Phong có thật đã thiếu bọn họ cái gì hay không, máu tươi nhiễm hồng tuyết trắng lần đó, coi như là đã trả hết nợ cho thiên hạ rồi.

Một tràng ồn ào đến khôi hài, vậy mà oanh oanh liệt liệt rút lui.

Người bên trong diễn vai thương tâm bi thảm, người bên ngoài đeo vai quần chúng chẳng mấy dư âm.

Ai sẽ thật sự sẽ thay ai bất bình? Ai lại vì ai thật tâm khổ sở.

Vì thế hắn bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều là hư ảo đến vô vị.

Nhưng trong cái vô vị này, vẫn có chút ngọt bùi khổ ải, chút mặn mà khoan khoái, vẫn rất chân thật như còn trên đầu lưỡi hắn, khắc sâu vào tim hắn.

Những hương vị đó, đều là của Diệp Khai lưu lại.

Cho dù có lúc làm hắn thống khổ đau đớn, cũng vẫn trân quý đến lạ thường.

Lặng yên không một tiếng động mà lui ra sau, hắn trực tiếp rơi xuống trước mặt Diệp Khai.

Diệp Khai biểu tình có chút mờ mịt, tim đập mạnh, mắt hoang mang nhìn hắn một lúc mới có thể hiểu ra, liền mở miệng nói:

“… Phó Hồng Tuyết, ngươi đừng nghe bọn họ. Cha ngươi là một đại anh hùng, đại hiệp, tuyệt đối không phải là cái loại người mà bọn họ nói!”

“Ừ. Ta biết hắn không phải.”

Phó Hồng Tuyết thực bình tĩnh mà trả lời:

“Người không hoàn mĩ. Cho dù hắn đã làm sai, cũng không ai có thể chối bỏ việc hắn đã là đại hiệp.”

“… Cha ngươi hắn… Hắn nhất định cũng không muốn thương tổn bất luận kẻ nào.”

Bởi vì không muốn thương tổn ai, nên nữ nhi tìm đến đều đồng ý, khiến họ sinh hận đa tình, mà trượng phu của họ lại ghi hận phản bội sao? Ngay cả mẹ hắn cũng là như thế, tìm đến cha hắn, rồi biến mất, để hắn và Diệp Khai bị mẹ y đổi chỗ, gây ra cớ sự này.

Diệp Khai trợn to mắt yên lặng nhìn hắn, ánh mắt vẫn hơi mông lung:

“… Hắn là người tốt, cho dù hắn có lầm lỗi, cũng không phải là do hắn cố ý.”

Nói tới đây, ngữ khí bỗng nhiên gấp gáp:

“… Phó Hồng Tuyết, ngươi đừng khổ sở, cũng đừng trách hắn… Hắn tuyệt đối không phải cố ý! Cha ngươi nếu biết có nhi tử như ngươi, hắn tuyệt đối sẽ thực kiêu ngạo, sẽ thực yêu ngươi!”

“Diệp Khai —— ”

Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên nặng nề mà gọi y một tiếng, vẫn cúi đầu, vẫn bất động đối diện với y:

“Ta không có khổ sở, ta cũng sẽ không trách cha ra. Dáng vẻ của hắn trong lòng ta, không ai có thể thay đổi được.”

Hắn nói xong câu đó, Diệp Khai an tĩnh một khắc, mới như là triệt để phục hồi lại tinh thần:

“… A.”

Y miễn cưỡng cười với hắn nụ cười quen thuộc, rồi lại hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu hỏi:

“Vậy —— chúng ta trở về?”

“Ừ.”

Phó Hồng Tuyết gật đầu. Hắn đứng yên chờ y đi trước, y đi rồi phải quay lại giục, hắn mới cất bước theo sao.

—— Cho đến khi đi được một đoạn, hắn chậm rãi vươn tay, để hờ ở đầu vai Diệp Khai. Nhưng ngập ngừng một lát, ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn là rụt về.

Bởi vì hắn so với ai khác đều hiểu rõ Diệp Khai kiêu ngạo.

Kỳ thật đã có một khoảnh khắc, hắn thậm chí rất muốn nói ra hết thảy với Diệp Khai như vậy, sau đó dẫn y cao chạy xa bay, từ nay về sau không màng ân oán giang hồ, không màng thù hận phụ tử.

… Nhưng lúc này hắn lại không có nắm chắc mười phần, Diệp Khai có sẽ thật sự đáp ứng hay không.

Hắn cũng còn chưa rõ ràng lắm, Diệp Khai quan tâm coi trọng hắn, có phải cũng giống như hắn quan tâm coi trọng y?

—— Diệp Khai thích cười, cũng thích khóc.

Thậm chí có đôi khi sẽ vì một chút việc nhỏ liền hoàn toàn không màng danh đại hiệp mà khóc cho hắn nhìn.

Chỉ là nước mắt đau thương thật sự, Diệp Khai lại chưa bao giờ lộ ra để hắn biết.

Nhất là.. những giọt nước mắt sẽ làm cả hắn khổ sở.

Chẳng sợ giấu đến nội tâm tổn thương, y cũng sẽ bắt chính mình cố gắng nuốt vào.

… Sự thật ngày hôm nay, hắn đã từng chối bỏ, cho nên Diệp Khai cố không tỏ ra khổ sở.

Bởi vì Diệp Khai muốn an ủi hắn.

Hiện giờ hắn đã có thể bình tĩnh đối mặt, Diệp Khai vì thế lại càng không dám khổ sở. Bởi vì khổ sở đó không thể để cho hắn nhìn thấy.

Diệp Khai cùng hắn, có cùng tình cảm huyết mạch nhi tử của Dương Thường Phong… Nhưng không có cùng thân phận nhi tử của Dương Thường Phong.

Cho nên hắn có đau thương cũng có thể quang minh chính đại từng đao chém xuống. Mà Diệp Khai, cũng chỉ có thể từng chút lặng lẽ mà nhẫn. Diệp Khai chưa bao giờ kêu đau.

Cho nên cho tới bây giờ cũng không có ai biết, lúc y chịu đựng như vậy, đến tột cùng có là đau đớn ra sao.

“Diệp Khai —— ”

Đi thêm một đoạn, hắn bỗng nhiên kêu một tiếng.

“Phó Hồng Tuyết…”

Diệp Khai lại đột nhiên xoay người lại, cũng gọi hắn một tiếng.

Đáy mắt Diệp Khai có gì đó lóng lánh như ngọc lưu ly, môi lại nở nụ cười mềm nhẹ như thể ngàn năm trước, làm tâm hắn bình thường lại nảy lên một cái:

“Nếu sau này ngươi phát hiện ta làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi sẽ hận ta… Cũng nhất định phải nói cho ta biết. Ta không muốn giống Dương Thường Phong, đến chết cũng không có cơ hội bù đắp sai lầm… Mặc kệ tương lai chúng ta sẽ như thế nào, ngươi phải nhớ kỹ, Diệp Khai vĩnh viễn là huynh đệ của ngươi. Chỉ cần ngươi yêu cầu, chẳng sợ chân trời góc biển, chẳng sợ ngươi hận ta tận xương, ta cũng nhất định sẽ vượt lửa quá sông, chắc chắn không chối từ.”

Phó Hồng Tuyết lại yên lặng nhìn y một trận, bỗng nhiên “Ba” một tiếng, cho y một bạt tai.

Đánh không tính là đau, bên sườn mặt trái của Diệp Khai vẫn hiện ra hồng ấn.

“Chính ngươi cũng biết… Ngươi là người đối với ta tốt nhất trên đời.”

Phó Hồng Tuyết tạm dừng một chút,  chờ y chậm rãi quay lại, tóc trên trán rũ xuống tán loạn, che đi đôi mắt tinh anh của y.

“Nếu ngươi là ta, gặp được một người giống như ngươi đối với ta —— ngươi sẽ hận hắn sao?”

“… Nhưng mà, ngươi không phải là ta.”

Diệp Khai rốt cuộc nghiêng nghiêng đầu, từ sau màn tóc rũ ngẩng lên nhìn hắn, rốt cuộc lộ ra một tia cười khổ.

Ý niệm của Phó Hồng Tuyết mãnh liệt nổ tung, lòng giống như bị đốt cháy, bàn tay phát run bất động.

Cho nên sau một lát, hắn chỉ có thể kéo Diệp Khai vào trong ngực, liều mạng ôm chặt, sau đó giống như dỗ dành hài tử mà không ngừng vỗ phía sau lưng của y, vỗ không biết bao lâu, mới lại thở dài hỏi:

“… Rốt cuộc là ta phải làm thế nào thì ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta?”

Diệp Khai không thể nhúc nhích mà bị hắn kéo vào trong ngực, hai tay xuyên qua hông hắn, rốt cuộc chậm rãi xiết chặt vòng lưng của hắn. Không biết qua bao lâu, bả vai hắn bỗng nhiên cảm thấy ướt át.

Phó Hồng Tuyết đã cảm thấy, có một chút chất lỏng ấm áp thấm ướt vai áo hắn..

“Suy bụng ta ra bụng người sao Diệp Khai… Trên đời không thể tìm thấy người giống như Diệp Khai đối với Phó Hồng Tuyết; cũng lại không tìm được một người, để cho Phó Hồng Tuyết quý trọng giống như Diệp Khai đâu.”

Diệp Khai nở nụ cười, khịt cái mũi, cả mặt đều chôn ở trên vai hắn, thanh âm vẫn nhẹ nhàng, lại như nức nở:

“… Ta sợ ngươi sau này, sẽ hối hận.”

“Nếu ta giống ngươi, ngươi từ đầu tới cuối không tin ta, ta cũng dứt khoát không tin ngươi, ngươi có vui không?”

Phó Hồng Tuyết cảm thấy tài ăn nói có hạn của hắn, đã dùng hết cả rồi.

“Chẳng lẽ ngươi không tin, ta đã nói với ngươi: kỳ thật ta đúng là đoạn tụ, cho nên ngươi muốn ta phải thú ngươi về để chứng minh, ngươi mới tin hay sao?”

Hắn thật sự đã đến bước đường cùng, hơn nữa lời hắn nói chính là sự thật.

Không khí nhu thuận vừa nãy, hoàn toàn biến mất.

Thân thể Diệp Khai cứng đờ, sau đó mãnh liệt đẩy hắn ra, còn thuận tay đập một cái vào vai hắn:

“—— Phó Hồng Tuyết ngươi… Ngươi muốn chết a! Trên giang hồ thiếu gì khuê nữ hiệp nữ muốn gả cho ta?! Cho dù muốn kết hôn cũng phải là ta thú ngươi mới đúng!”

Ngữ khí thậm chí như là tức đến khó thở.

“Cũng được, ta không để ý.”

Phó Hồng Tuyết mặt không đổi sắc. Chỉ cần có thể làm cho đại hiệp thích khóc trước mặt hắn không còn phải khóc đến nhăn mũi chu môi, ai thú ai hắn không quan tâm —— dù sao đến lúc lăn giường mới hiểu rõ cớ sự.

“—— vậy… Nói vậy là quyết định rồi?!”

Bao đại hiệp thích khóc thực không đại hiệp mà dùng tay áo lung tung lau mắt, vẫn không chịu thua mà lại truy vấn một câu. Khổ sở thì khổ sở, tuy rằng chuyện này đem ra đùa có chút khiên cưỡng, nhưng bản năng tuyệt đối không thể yếu thế vẫn phát huy.

“Ừ.”

Phó Hồng Tuyết lạnh nhạt mà gật đầu.

“Ta sẽ chờ ngươi đến đón dâu.”

Khẩu khí đó thật giống như là nói: ta chờ ngươi trở lại ăn cơm.

Bao đại hiệp thích khóc nháy mắt lui lại nửa bước, nghiêng mình tránh đi, sắc mặt quỷ dị nhìn hắn một trận, bỗng nhiên “Xoạt” một tiếng, lần thứ hai đập hắn một cái.

… Người này có phải đã luyện thành “Cửu âm Tuyết Phách công” hay không? Từ khi quen biết hắn đến giờ, lúc nào y cũng cảm thấy lạnh giá như vậy?

—— cho nên Bao đại hiệp thích khóc cũng không chút nào ó ý thức được, ngay tại lúc khói chiều dần loang, hoàng hôn phủ khắp này, y đã mạc danh kỳ diệu như vậy mà đem chính mình bán đi.

Chờ đến khi y rốt cuộc nhớ ra, Phó Hồng Tuyết người này, đừng nói là nói giỡn, bình thường còn không có đùa vui… Như vậy… như vậy y đã không còn cơ hội hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.