Thời Gian Thầm Lặng

Chương 63




"Đến."

Hiểu Tinh vừa nghe tiếng hô từ bên đối diện, cô nâng súng bắn thẳng vào tên phó chỉ huy đội 5 quân khu 4. Viên đạn màu bay ra dính ngay đỉnh đầu đối phương. Trên màn hình đồng thời xuất hiện số điểm và số thứ tự của người bị loại.

Tô Tình cũng đồng thời phát hiện người chỉ huy đội khác đi tới cùng những đồng đội của họ. Tinh Nguyệt cong khóe môi cười nguy hiểm, nhân lúc họ bị Tô Tình thu hút sự chú ý, em quẳng quả bom màu về hướng đó.

Bùm!

Tiếng nổ lần hai vang lên. 6 người lại lên bàn điểm số. Điểm của nhóm 3 cô gái đang đứng đầu.

Tiếng hệ thống máy móc vang lên lần nữa làm lòng người hoang mang. Phụ nữ mà lên máu thì đúng là không thể xem thường. Quá đáng sợ. Quá kinh hoàng.

Thẩm Khang cùng Phó Hoành đang làm gì? Tại sao điểm chưa lên? Thủ trưởng và phó thủ trưởng nhìn nhau, hai tên nhóc này đang chơi trò gì thế?

Sự hoài nghi còn chưa nguội đi, tiếng hệ thống đã vang lên liên tục. Một người...năm người....tám người... Bảng xếp hạng tăng vùn vụt. Thủ trưởng quân khu 4 nhìn mà hoa cả mắt. Đây chuyện gì đã xảy ra?

Dưới sự hướng dẫn hành động của Phó Hoành và Thẩm Khang, đoàn đội bên này vẫn còn nguyên vẹn. Trong khi các đội khác đã bị chia tách mất vài phần.

"Còn 3 cô gái kia thôi. Tính sao đây mày?"

"Bắn Tô Tình đi. Có tính khiêu chiến cao. Hai cô con gái còn lại tao không ra tay được."

Thật là làm khó họ. Phải chính tay loại người mình yêu khỏi cuộc thi, còn cái gì đau khổ hơn. Nhưng làm sao đây? Luật chính là luật. Cuối cùng vẫn phải loại nhau thôi.

Ba cô gái đứng gần bìa rừng, nơi đã dựng sẵn bẫy chờ đợi người lọt vào. Tinh Nguyệt cùng Hiểu Tinh đứng nấp ở một bụi xa xa gần đó. Tô Tình đứng gần hơn.

Tiếng bước chân đạp lên lá lọt vào lỗ tai mỗi người. Ánh mắt nhìn nhau ra hiệu chuẩn bị. Tiếng người đâu đó vang lên, một phát súng bay ra. Một người ngã xuống.

Đến khi chỉ còn 4 người tinh anh còn lại trong đội 3, tình hình vô cùng căng thẳng. Đạn bắn ra cũng vơi dần. Hiện số đạn trong súng của Tô Tình chỉ còn 3 viên. Mà người có tận 4 người. Tinh Nguyệt còn 2 viên đạn, nhưng khoảng cách khá xa. Hiểu Tinh còn 1 viên. Họ sẽ xoay chuyển tình thế này thế nào đây?

Tinh Nguyệt ngẫm nghĩ rồi quyết định chơi liều một phen. Em bắn một viên vào thân cây nào đó, nhanh chóng đổi vị trí nấp. Hiểu Tinh quan sát thấy đám người kia bắt đầu dáo dác tìm người theo hướng đạn bay. Cô nâng súng nhắm bắn xử đẹp một tên tinh anh.

Chỉ còn 3 người. Ba người này không dễ đối phó. Đặc biệt là anh và Phó Hoành. Nhạy bén, lấy tĩnh chế động. Khu rừng bỗng chỗ trở nên yên tĩnh. Một mảnh âm u kỳ quái khó nói.

Phó Hoành quét đôi mắt sáng ngời khắp một vòng. Hướng đó? Thẩm Khang nhìn theo ánh mắt thằng bạn, giơ súng nhắm thẳng bắn về một nơi mà chẳng ai ngờ tới.

Viên đạn chuẩn xác dính ngay áo của Tô Tình. Dường như là cố ý né điểm trên đầu, chỉ bắn sượt qua vai cũng đã đủ loại.

Đội 3 tăng thêm 4 điểm. Dẫn đầu nhanh chóng. Thẩm Khang nhìn về hướng hai cô gái còn lại, thầm nói bắn trước đã về dỗ cô sau.

Trên chiến trận kẻ địch sẽ không cho bạn thời gian suy nghĩ nên bắn hay không. Dù là người thân, một khi đã thành địch, bạn vẫn phải đưa ra lựa chọn bắn bỏ hoặc giữ lại.

Thẩm Khang cùng Phó Hoành nhất trí chuyện này. Giơ súng lên bắn về hướng Hiểu Tinh cùng Tinh Nguyệt đang ẩn nấp phía xa.

Hiểu Tinh cảm nhận trên vai có cái gì đó ướt ướt. Là bột màu? Tinh Nguyệt cũng bị dính. Cuộc thi kết thúc.

Đội thắng cuộc không còn gì phải bàn cãi. Đội 3 vinh quang nhận được phần thưởng là 4 ngày nghỉ phép.

Cả đội reo hò vui mừng. Họ không ngừng ca ngợi hai vị chỉ huy anh tài. Nhưng chắc không ai biết sự thật là nhiệm vụ ẩn của các cô gái chính là loại bỏ các chỉ huy.

Nhiệm vụ các cô chỉ hoàn thành 3 phần. Vẫn bị bại dưới tay của người yêu. Họ quá xuất sắc, tính chuẩn xác, định hình rõ ràng tình hình, không có gì ngăn cản được bước tiến của hai người đó.

Hiểu Tinh trở về lều nghỉ ngơi. Cả ngày tính kế, lập mưu hạ gục người cô đã rất mệt. Tay chân rụng rời, chẳng muốn đụng. Khi cô đang ngủ mơ màng thì nghe tiếng ai đó nói bên tai. Giọng nói trầm thấp khàn khàn dỗ dành thật ấm áp.

"Tinh nhi, mệt sao?"

Hiểu Tinh không đáp, đổi tư thế ngủ tiếp. Thẩm Khang ngồi bên cạnh thấy cô gái nhỏ mệt như vậy rất đau lòng, anh cẩn thận giúp cô tháo giày ra, cởi tất chân cho thoáng khí, lưu thông máu. Mở túi lấy chai thuốc xoa bóp ra xịt lên chân rồi giúp cô mát xa.

"Bé con, đừng giận anh nhé. Anh biết nhiệm vụ ẩn của các em. Nhưng thân làm chỉ huy, anh nếu không bắn các em thì sẽ bị phạt. Anh biết tính của ba Phó Hoành, ông ấy sẽ không phạt các em, có điều chắc chắn sẽ phạt bọn anh riêng."

Hiểu Tinh nửa tỉnh nửa mơ, từng chữ của anh nửa lọt nửa không, trong tiềm thức cô cảm thấy cái gì đó bên cạnh rất ấm áp liền dán lại gần mà ôm lấy, cọ cọ qua lại.

"Bé cưng, em thật là. Ngủ cũng muốn trêu chọc anh."

Thẩm Khang yêu thương hôn lên cánh môi phớt hồng của cô, vỗ về tấm lưng nhỏ.

Anh xoa bóp xong cho cô, lấy chăn đắp lên người cẩn thận rồi rời đi. Ra tới bên ngoài đụng phải Tô Tình, cả hai đứng trò chuyện cùng nhau một chút.

"Cậu không ngủ cùng cô ấy à?" Tô Tình ngạc nhiên lên tiếng.

"Không thích hợp lắm. Cô ấy ngủ với Tinh Nguyệt. Còn cậu ngủ ở đâu?" Thẩm Khang lắc đầu.

"Với ông anh họ đó." Chỉ chỉ người đàn ông đứng phía đối diện đằng xa.

"Anh ấy cũng tới sao? Đã lâu không gặp rồi. Thời gian qua nhanh thật."

Thẩm Khang nói xong, Tô Tình nhớ tới gì đó hỏi tiếp: "Xong đợt dã ngoại này mấy cậu sẽ đi huấn luyện ở thành phố khác phải không?"

"Ừm. 4 tháng." Nhắc tới huấn luyện anh lại đau đầu, lại sắp phải xa cô gái nhỏ rồi.

"Hiểu Tinh, Tinh Nguyệt biết chưa?" Tô Tình hiểu, quân y luôn xa nhà.

"Chưa nữa. Cô ấy đang vui vẻ. Đợi xong chuyến dã ngoại lần này tôi sẽ nói." Thẩm Khang đáp.

Tinh Nguyệt đúng lúc đi lại nghe thấy, em có chút buồn. Sắp phải xa nhau nữa rồi sao? Em cũng phải đi thực tế từ Nam ra Bắc, từ Bắc vào Nam. Nhưng còn Hiểu Tinh thì sao đây? Cô ấy sẽ không buồn chán chứ?

"Tinh Nguyệt, sao cậu ở đây, Phó Hoành đâu?"Tô Tình thấy cô bạn, cất tiếng hỏi.

"Đang trò chuyện cùng anh họ cậu. Mình về lấy ít đồ." Nguyệt cười, đáp lại.

Thẩm Khang biết Tinh Nguyệt đã nghe. Em ấy dù sao cũng vẫn có thời gian ở cùng Phó Hoành nhiều hơn anh ở với Hiểu Tinh.

Hai năm xa cách đã tạo cho cô ấy không ít nỗi buồn, hiện tại lại thêm 4 tháng. Anh phải làm sao để cô vui đây?

Trong lều, Hiểu Tinh đã tỉnh lại từ sau khi Thẩm Khang ra ngoài. Cô nghe được hết mọi thứ. Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu khi yêu một người lý tưởng luôn hướng về Tổ quốc và Đảng.

Tinh Nguyệt nhìn xuyên qua tấm vải che đi bên trong lều, rồi quay đầu nói với Thẩm Khang: "3 ngày này hãy ở bên cô ấy nhiều hơn. Đừng ngủ riêng nữa. Thủ trưởng cũng đồng ý rồi."

Tinh Nguyệt ở bên kia cùng Phó Hoành gặp thủ trưởng. Bác trai có nhắc tới việc ngủ cùng lều, dù gì cũng là người từng trải qua chuyện yêu xa. Ông có thể hiểu và thông cảm cho đôi trẻ.

Thẩm Khang nghe vậy cười cực kỳ vui vẻ, trở vào bên trong lều nhìn cô gái nhỏ. Anh cẩn thận ngồi xuống một bên. Một đôi mắt trong sáng lấp lánh nhìn anh. Cô tỉnh rồi sao?

"Anh làm em thức giấc à?"

"Không có. Muốn ôm anh, anh đi rồi nơi này lạnh."

Thẩm Khang ôm cô gái nhỏ vào lòng, hôn lên mái tóc có mùi hương thơm hoa bưởi dịu nhẹ. Ánh mắt ôn nhu nhìn cô say đắm.

"Bé cưng. Sắp tới anh phải đi xa vài tháng. Em ở nhà ngoan nhé. Buồn chán có thể qua nhà mẹ anh chơi. Bà sẽ rất vui đấy."

"Anh cứ đi đi ạ. Em sẽ chờ anh trở về."

Không phải không lưu luyến, nhưng phận làm quân tẩu, cô không có lựa chọn khác. Trái tim anh hướng về lý tưởng cao cả, cô phải ủng hộ anh, cổ vũ anh. Sau này anh còn vươn xa hơn nữa.

"Ngoan. Ngủ nhé? Mai còn phải dậy sớm rèn luyện."

Cô gật đầu. Tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, hít hà hương thơm nam tính. Mùi hương của anh quẩn quanh chóp mũi đưa cô vào giấc ngủ đẹp.

Thấy người trong lòng đã ngủ, anh cũng cẩn thận tháo đồ ra nằm xuống.

Mặt Trời dần ló rạng sau dãy núi xa xa. Mọi người đều thức giấc. Cô gái nhỏ trong ngực anh vẫn chưa tỉnh. Thẩm Khang mở mắt, cứ nằm vậy ngắm nhìn cô cho đến khi tiếng chuông leng keng từ bên ngoài vọng vào. Tới giờ điểm danh rồi.

Hiểu Tinh nhanh chóng mở mắt, đập vào mặt cô là lồng ngực săn chắc bên cạnh. Máu mũi muốn phun ra. Sự kích thích sáng sớm này cô chịu không nổi đâu.

"Dậy rồi hửm?"

"Anh sao còn nằm đây...?"

Anh không thể nhịn cười trước cái phản ứng này của cô. Nhéo mũi nhỏ, thấp giọng bảo: "Đợi em đó. Đi thôi. Tới giờ điểm danh rồi."

Cả hai nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân đơn giản rồi chạy ra sân tập hợp. Khoảng thời gian này làm cô vô tình nhớ tới việc huấn luyện quân sự hồi Đại học, chỉ khác khi đó không có anh.

"Thẩm Khang, nhanh lên mày."

"Đến rồi đây."

Anh đứng vào hàng ngũ cùng cô. Mắt nhìn thẳng phía trước đợi chờ hiệu lệnh từ thủ trưởng phát ra.

"Chào các bạn. Hẳn các bạn đã nghe nói tới trò chơi sinh tồn rồi nhỉ? Hôm nay chính là thời khắc ấy. Các bạn sẽ chẳng có gì được mang theo ngoài một khẩu súng với 30 viên đạn có sẵn. mọi thứ phải dựa vào bản năng sinh tồn của các bạn nơi rừng sâu này. Lưu ý rằng trong rừng này, rắn độc, thú dữ đều có. Các bạn hãy cố gắng sống sót. Thời hạn là 48h. Nếu chấp nhận đầu hàng hãy ấn cái nút trên cái vòng tay này. Đương nhiên, đầu hàng rồi hình phạt sẽ phải chấp nhận. Ai sẽ là người làm chủ rừng sâu? Đây chính là thời khắc tỏa sáng của các bạn!!"

Vừa nói vừa ra hiệu các chỉ huy phát vòng tay. Trên đó chính là cái nút báo tín hiệu. Mọi thứ diễn ra trong rừng đều được gửi về máy tính tại khu vực giám sát của Thủ Trưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.