Thời Gian Như Hẹn

Chương 77




Tiếng tổng đài viên vang lên rõ ràng, lặp đi lặp lại lời thông báo. Các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy lao về phía ga ra, cấp tốc thay đồng phục.

Cận Thời Xuyên vừa mặc đồ vừa nói với Lưu Húc và mấy người nữa: “Hôm nay các đồng chí giải ngũ rồi, không cần đi.”

“Đội trưởng Cận, lần cuối cùng làm nhiệm vụ mà, để cho chúng tôi đi đi!” Lưu Húc vớ lấy chiếc mũ bảo hộ nhìn sang phía Cận Thời Xuyên.

“Đúng đấy, đội trưởng ơi, cho bọn tôi đi nhé.” Mấy người khác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cận Thời Xuyên gật đầu, bắt đầu phân phó: “Đội chó tìm kiếm cứu nạn đi theo sau, các chiến sĩ khác xuất phát ngay lập tức. Dương Dương nhớ dắt Bình An theo.”

“Rõ.” Các đội viên cùng đồng thanh đáp.

Chưa đến một phút, chiếc xe cứu hỏa đã ra khỏi cổng chính của đại đội, đi thẳng đến nơi xảy ra sự cố.

Giờ tắc đường buổi sáng, con đường đông đúc, hỗn loạn, những chiếc còi màu đỏ đang rú lên ầm ĩ. Cận Thời Xuyên nghe báo cáo tình hình xong, sắc mặt không tốt lắm.

Lục Phương Kỳ quay sang hỏi Cận Thời Xuyên: “Tình hình thế nào?”

“Thế lửa rất lớn, đến đó mới nói được.”

Cận Thời Xuyên cau mày. Vị trí của tòa nhà Cẩm Huy quá đặc biệt. Khu dân cư và nhà xưởng bao bọc bốn phía, giờ vẫn chưa nhìn thấy hiện trường thực tế, không thể nào dự đoán mức độ được.

Tòa nhà Cẩm Huy, khu nhà Hy Thành. Trong lòng Cận Thời Xuyên bỗng dâng lên một nỗi bất an lạ lùng nhưng không nghĩ ra là vì đâu.

“Đúng là vắng xe phát khiếp.” Cậu lái xe thở dài, “Thế quái nào lại đụng phải giờ tắc đường cơ chứ.”

“Gọi điện cho ban giao thông đi.” Cận Thời Xuyên nói.

Lục Phương Kỳ vội vàng lấy di động ra, đang định gọi điện thì bỗng phát hiện ra tình hình trên đường có thay đổi.

Dòng xe đang chen chúc nhau bỗng tách sang hai bên nhường ra lối đi ở giữa, xe cứu hỏa nhanh chóng đi qua được.

“Xem ra người dân thành phố Du Giang của chúng ta vẫn rất có tinh thần phối hợp nhỉ.” Lục Phương Kỳ cất điện thoại đi, nói một câu xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

Lúc đến địa điểm xảy ra sự cố, có rất đông người hiếu kỳ đứng vây quanh chụp ảnh, quay video, đăng lên Wechat, lên Weibo, gọi điện thoại, nhiều khôn kể.

Đúng là cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại.

Đại đội 3 tới trước đang dùng súng phun nước áp suất lớn phun nước dập lửa.

Tuy nhiên, thế lửa quá lớn, ngọn lửa nuốt chửng cả tòa nhà, đã từng phát sinh nổ một lần, ngọn lửa thiêu cả tòa nhà đỏ cháy, khói mịt mù đen sì một góc trời.

Với tình trạng này thì phun nước từ bên ngoài vào không hề ăn thua một chút nào.

Cận Thời Xuyên nhảy xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức ra lệnh: “Trải ống phun nước, chuẩn bị trang bị.”

Các đại đội khác cũng lần lượt tới nơi. Văn Khánh Quốc đại diện phía lãnh đạo của trung đoàn đã đến hiện trường từ trước, đang trong xe chỉ huy nghiên cứu chi tiết phương án dập lửa.

Cận Thời Xuyên nhảy lên xe chỉ huy, chào nghiêm theo quân lễ với các đồng chí lãnh đạo rồi hỏi: “Tình hình hiện giờ thế nào ạ?”

Đại đội trưởng đội một nói: “Điểm phát hỏa hiện tại chưa xác định được, có điều may là trước giờ làm việc, không có nhiều nhân viên trong tòa cao ốc, một số đã chạy ra, danh sách những người bị mắc kẹt vẫn chưa có, đội ba đã vào tòa nhà tìm kiếm người bị nạn rồi.”

“Lửa bắt đầu cháy từ phòng máy.” Văn Khánh Quốc chỉ lên bản vẽ trước mặt, “Việc này không chậm trễ được, cứu người trước đã.”

“Rõ.” Cận Thời Xuyên xem bản vẽ, dừng một chút, chỉ vào một điểm rồi nói, “Trước khi tới tôi đã nắm sơ bộ về địa hình. Mặt Tây Nam tòa nhà này là nhà xưởng, nếu lửa lan đến đó thì hậu quả khôn lường.”

Anh dừng một chút, chỉ sang góc khác: “Hiện tại, nguy hiểm nhất là khu dân cư ở góc Đông Nam, giờ đang có gió hướng Đông Nam thổi…”

Văn Khánh Quốc gật đầu, nhìn mọi người, ra chỉ thị cuối cùng: “Nghe đây, nhiệm vụ hàng đầu của mọi người là cứu người. Đội một lập tức đến khu dân cư tiến hành di tản các hộ gia đình. Đội hai phụ trách liên lạc với người bên phía nhà xưởng, dùng thang nâng bắn súng phun nước yểm trợ. Đội đặc biệt chia tổ xâm nhập tòa nhà giải cứu người bị mắc kẹt. Rõ chưa?”

“Rõ.”

“An toàn là trên hết.” Văn Khánh Quốc nghiêm túc nói.

“Rõ.”

Cận Thời Xuyên nhảy xuống xe chỉ huy, nhanh chóng đi đến chỗ các đội viên: “Tất cả, nghiêm.”

Hơn mười chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đứng ngay ngắn trước mặt Cận Thời Xuyên, thân thẳng như cột nhà, mắt sáng như bó đuốc.

“Ba người một tổ, đeo mặt nạ thở, xâm nhập vào bằng lối đi cứu hỏa, ưu tiên cứu người, tất cả hành động theo mệnh lệnh.” Cận Thời Xuyên đưa mắt nhìn mọi người một lượt, nói nhanh.

“Rõ.”

“Tôi và các đồng chí sắp phải xông vào trong đám cháy này, an toàn là trên hết.” Cận Thời Xuyên dừng một chút, thái độ nghiêm túc, “Nhiệm vụ hoàn thành, tất cả các đồng chí phải báo cáo về cho tôi biết. Vẫn câu nói cũ, một người cũng không được thiếu.”

“Rõ.” Các chiến sĩ đồng thanh hô, “Không thiếu một người.”

Cận Thời Xuyên gật đầu, giọng sang sảng: “Thay trang bị, hành động, nhanh.”

Ở góc bên cạnh, có phóng viên báo đài đang tường thuật trực tiếp tại hiện trường tình cờ trông thấy đồng chí đội trường oai phong ở bên này đang động viên các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy bèn vội vàng chạy tới ghi lại.

Những bóng người màu tím than dần dần biến mất trong biển khói mù mịt, một chút ánh huỳnh quang còn lấp loáng rồi cùng cùng cũng mất hút.

Ống kính máy quay đã kịp ghi lại cảnh những con người dũng cảm lao vao hiểm cảnh vì việc nghĩa, cuối cùng, phóng viên nói câu chốt lại: “Nhóm chiến sĩ phòng cháy chữa cháy thứ ba đã xâm nhập vào tòa nhà để làm công tác cứu nạn. Tin tức mới nhất sẽ được chúng tôi chuyển tới quý vị. Tôi là phóng viên XXX.”

Trong tòa cao ốc, biển khói dầy đặc có ở khắp mọi nơi, cản trở tầm nhìn, nước lênh láng đen ngòm, giầy bảo hộ giẫm vào vũng nước kêu òm ọp.

Nhóm Cận Thời Xuyên đi xuyên qua đám khói, tập trung quan sát, tiếp tục vào sâu bên trong.

“Các tổ, lên tầng, giữ liên lạc.” Cận Thời Xuyên ra lệnh.

Các tổ tản ra, lần lượt đi lên tầng trên, giữ liên lạc qua bộ đàm. Nhiệt độ càng cao, lửa cháy càng tợn, chiến sĩ cứu hỏa dùng bình chữa cháy dập lửa rồi tiếp tục tìm kiếm.

“Ở đây có người.” Có người hô.

“Hỗ trợ.”

Nhóm Cận Thời Xuyên và Lục Phương Kỳ đã lên tới tầng sáu. Lửa đang cháy sáng rực. Mới đi được một nửa, Cận Thời Xuyên giật mình kéo Đỗ Thành lùi lại, một thanh xà ngang đang cháy rơi xuống.

“Không sao chứ?” Lục Phương Kỳ kéo ngã hai người nằm xuống rồi hỏi.

“Không sao.” Cận Thời Xuyên nhanh chóng đứng dậy, hỏi Đỗ Thành: “Đỗ Thành, bị thương không?”

Đỗ Thành cũng lắc đầu: “Cảm ơn đội trưởng, tôi không sao.”

Lục Phương Kỳ vỗ người Đỗ Thành: “Cẩn thận một chút.”

“Rõ.”

Ba người đi hết tầng thì hội hợp với nhóm Lưu Húc: “Thế nào?”

Lưu Húc trả lời: “Vừa rồi cứu được hai người, chuyển xuống rồi.”

“Tốt, đi.”

Mọi người tiếp tục lên tầng 7. Trên cầu thang có đồ chắn ngang, cản trở lối đi. Mọi người chuyển chúng đi, chuẩn bị mở cửa.

Nào ngờ tay Lưu Húc vừa mới chạm vào tay nắm cửa, mở hé ra một chút đã vội đóng sập lại.

Mồ hôi trên người mọi người bị rang khô hết, đúng là khiếp vía, may mà không sao.

“Uông Bác, Đỗ Thành, Vương Tuấn chuẩn bị tiến công.” Cận Thời Xuyên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Rõ.” Uông Bác và Cận Thời Xuyên chia nhau mỗi người đứng một bên, cầm bình chữa cháy trong tay.

Lưu Húc và Lục Phương Kỳ cũng đứng mỗi người một bên, sáu người gật đầu ra hiệu cho nhau. Cửa vừa mở ra, bình chữa cháy lập tức phun thẳng về phía lối ra, khống chế ngọn lửa.

Sáu người tiếp cận tầng bảy thành công lập tức gọi to: “Có ai không? Có ai không?”

Bỗng có tiếng khóc đằng sau một cánh cửa: “Cứu với, khụ khụ, cứu…”

Nhóm Cận Thời Xuyên nhanh chóng xác định vị trí căn phòng, dùng bình chữa cháy dập lửa, đá văng cửa. Phía sau bàn làm việc nhô lên một cái tay: “Tôi ở đây! Tôi ở đây!”

Bất thình lình, tầng trên có tiếng nổ, cả tòa nhà rung lên, tấm kính sau lưng người phụ nữ vỡ tan.

Cận Thời Xuyên nhanh tay xông tới kéo người phụ nữ lùi lại, đưa lưng ra cản các mảnh vụn thủy tinh.

“Đội trưởng.” Nhóm Lưu Húc chạy tới.

Cận Thời Xuyên giao người lại cho Đỗ Thành: “Chuyển xuống.”

Đỗ Thành dẫn người đi, Cận Thời Xuyên cười, lắc lắc đầu: “Không sao cả, đi.”

Mới đi thêm vài bước, Cận Thời Xuyên đã lại nghe thấy tiếp một âm thanh khác, không rõ lắm, có thể là tiếng gọi cũng có thể là tiếng động khác, hình như là đến từ tầng trên. Anh ngẩng đầu lên nhìn, lập tức phân phó: “Trần nhà đang giãn nỡ, tất cả phải chú ý cẩn thận.”

Vừa dứt lời, trần nhà bốc cháy rơi xuống, gạch và khối bê tông cốt thép cháy dở đập ềnh xuống nền, bụi tung mù mịt.

Trong phút chốc, một cái lỗ to như miệng giếng trời xuất hiện trước mắt mọi người. Đáng chú ý hơn cả là có người cũng rơi xuống theo.

“Cứu người.”

Cận Thời Xuyên xông tới, sử dụng bình chữa cháy. Mọi người cùng chung tay, lửa nhanh chóng tắt ngấm, người đã bị cháy đến biến dạng, nằm co quắp.

Mấy chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đứng ngây ra nhìn thi thể bị cháy đen sì, trong lòng chẳng biết là mùi vị gì nữa.

“Đi thôi.”

Cận Thời Xuyên quay lưng đi. Chuyện như thế này không phải lần đầu họ gặp. Còn nhớ lần đầu tiên đi cứu nạn, một nạn nhân cao đến một mét tám mà cũng bị thiêu trụi co lại, trông còn khiếp hơn người vừa rồi.

Mấy ngày liền sau đó anh chẳng thể ăn nổi cái gì, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh thi thể người bị cháy nằm co quắp lại ấy lại hiện lên.

Sau đấy, chú tiểu đội trưởng nói với anh rằng, mọi người đều là con người, có rất nhiều chuyện khiến mình phải bất lực, hơi sức đâu mà ngồi buồn bã, mỗi một giây một phút đều đáng giá ngàn vàng.

Dần dần rồi anh cũng quen. Đây chính là công việc của các anh, không oán trách, không hối hận.

Lại thêm một lần nổ nữa. Lần này nhóm Cận Thời Xuyên bị dính chưởng, có mấy người chạy nhanh nhưng vẫn bị bắn ép lên tường, mãi không bò dậy được.

Trước mắt Cận Thời Xuyên tối om om. Anh chống tay xuống nền nhà, lắc đầu thật mạnh, đấm đấm lồng ngực, chầm chậm đứng dậy, đi lại lay Lục Phương Kỳ nằm ngay gần đó.

“Sao rồi?” Anh hỏi.

“Hơi choáng, để thở cái đã.” Lục Phương Kỳ chống người vào tường, há hốc miệng ra thở, mắt cay xè chảy cả nước mắt, cứ ho khụ khụ mãi.

Cận Thời Xuyên đi lay tiếp Vương Tuấn, Uông Bác và Lưu Húc.

Đúng lúc đến lay Lưu Húc thì người nằm dưới chân hắt xì một tiếng. Anh không dám động đậy, mồ hôi túa ra, mắt nhòe đi, nghiêm giọng quát: “Lưu Húc, nằm yên, không được cử động.”

Lưu Húc cũng cảm thấy nhiệt độ không bình thường, anh nhìn lên Cận Thời Xuyên: “Đội trưởng Cận, ông lùi lại đi, chỗ này sắp sập đấy.”

“Lục Phương Kỳ.” Cận Thời Xuyên hét lên, “Dây thừng thoát hiểm, nhanh lên.”

Lục Phương Kỳ lật đật chạy tới, quăng dây thừng tới, vừa kịp nhìn thì lập tức hoảng hốt, hét lên: “Mau.”

Cận Thời Xuyên nhanh chóng đưa dây thừng cho Lưu Húc: “Cột vào.”

Nào ngờ, Lưu Húc vừa mới cầm được dây thì uỳnh một tiếng, thanh xà đằng sau rơi xuống, đập thủng tạo thành một cái hố to, vết nứt trên nền nhà nhanh chóng lan tới đây. Lưu Húc chỉ mới kịp vòng dây thừng quanh bụng, chưa kịp thắt tử tế thì đã rơi xuống…

Khi nhóm Từ Lai đến được hiện trường, thế lửa đã mạnh hơn lúc nãy. Hơn chục chiếc xe màu đỏ nằm bên trong khu vực chăng giây cảnh giới. Chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đứng trên thang nâng bị đám khói đen đặc như sương mù bao vây, không thấy rõ được đầu người.

Trên đường đến đây, tin tức liên tục cập nhật những thông tin mới nhất. Trung đoàn phòng cháy chữa cháy Du Giang huy động hơn một trăm chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đến để dập lửa. Ngọn lửa đã lan đến khu dân cư Hy Thành, làm phát sinh nhiều vụ nổ.

Các xe cứu thương liên tục đến rồi đi. Trên cáng cứu thương có đủ người già người trẻ, đàn ông đàn bà, cũng có cả lính cứu hỏa. Những người đứng bên ngoài dây cảnh giới ngày càng sốt ruột.

Vu Thi Thi vác đôi mắt đỏ hoe đứng bên cạnh cô, nhìn tòa nhà vẫn đang bốc cháy, lẩm bẩm nói một mình: “Dương Dương, anh nhất định đừng xảy ra chuyện, anh đừng xảy ra chuyện gì đấy.”

Tang Thu đứng phía tay bên kia của Từ Lai, tỉnh táo theo dõi diến biến, không nói câu nào.

Từ Lai đứng giữa hai người. Tay cô lạnh toát, cố nắm chặt lại, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, cảm giác đau nói cho cô biết đây là sự thật.

Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên, toàn bộ tấm kính bên ngoài tòa nhà ở tất cả các tầng đều bị rung vỡ. Trong khoảnh khắc, những nóc nhà thuộc khu Hy Thành gần tòa cao ốc nhất đổ sập xuống, mặt đất rung lên bần bật, khói bụi mù mịt.

Những người dân đứng xem bịt miệng hét lên, thầm cầu nguyện trong lòng.

Các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đang ở bên ngoài đều chết sững.

“Đội trưởng, đội trường ở bên trong.”

“Đồng đội tôi đang còn trong đó, cứu người mau!”

“…”

Vu Thi Thi khóc rấm rứt, cả người run lên, hai tay vòng chặt trước ngực.

Tang Thu đứng ôm hai tay, gân xanh trên bàn tay gồ lên nhưng vẫn không nói lời nào giống như lúc nãy.

Từ Lai bặm chặt môi, đầu lưỡi nếm thấy mùi máu tanh tanh.

Cận Thời Xuyên, em lừa anh đấy, em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu, anh đừng có xảy ra chuyện gì đấy được không?

Cận Thời Xuyên, anh nói lời nhất định phải giữ lời. Anh đã thề trước cờ Tổ quốc và các anh em rồi mà.

Cận Thời Xuyên, anh đã nói là em không cho anh chết thì anh không dám chết. Em không cho anh chết đâu, không cho, anh có nghe thấy không?

Cô nhìn đám khói đen sì sì đang bốc lên cao tít.

Ông trời ơi, trước nay cháu chưa hề xin ông điều gì, cho dù ông có nghe thấy hay không.

Xin ông, hãy phù hộ cho họ bình an trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.