Thời Gian Như Hẹn

Chương 5




Động đất Dương Xuyên là từ mà không một ai từng trải qua nó nghe thấy mà không biến sắc. Những ngôi nhà đang khang trang chỉ sau vài phút ngắn ngủi lập tức trở thành bình địa, những con người đang sống yên vui bỗng chốc phải trải qua sinh ly tử biệt, thiên tai, nhân họa ùn ùn kéo đến, những người đã chết có khi chết mà còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, để lại nỗi đau xót khôn nguôi cho người ở lại, chỉ trách trời cao sao có thể tàn nhẫn như thế.

Hồi đó, khi Cận Thời Xuyên cùng đại đội phòng cháy chữa cháy đến được hiện trường, cả đám đàn ông cao to lực lưỡng, mình đồng da sắt nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không chịu được, vành mắt đỏ hoe, quả đấm siết chặt.

Thảm! Thật thảm quá!

Bộ chỉ huy lập tức ra lệnh tiến hành nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn, dùng chó tìm kiếm cứu hộ rà soát trong đống đổ nát để phát hiện người còn sống.

Cận Thời Xuyên và chú chó tìm kiếm cứu hộ Truy Phong làm việc không biết mệt mỏi trên đống đổ nát, bất chấp vô số lần dư chấn và sụt lún, đánh hơi từng người từng người sống sót.

Sau hai ngày một đêm, Truy Phong ngồi dưới một đống đổ nát sủa rất lâu, người ở dưới đó chính là Từ Lai.

Cận Thời Xuyên và các đồng đội vội chạy qua, nâng đá tảng và bê tông lên. Đây là một tòa nhà dạy học đã bị sụp đổ toàn bộ. Sau khi dọn dẹp bớt chướng ngại vật thì trông thấy có một người, là một bé gái người dính đầy bụi xi măng và vết máu loang lổ, không nhìn ra mặt mũi, sức khỏe có vẻ đã rất yếu, duy chỉ có cặp mắt trong trẻo nhìn họ là tràn trề hy vọng, giống như cái nhìn vào ngày thấy bão tuyết ngừng rơi.

Tuy nhiên, tình hình lúc ấy không thể cứ thế kéo người ra luôn vì có thể sẽ tác động làm các tổn thương sẵn có nặng thêm. Bác sĩ thuộc tổ y tế cứu nạn nhanh chóng truyền dịch cho cô bé trước, treo ngược bình dịch lên xong liền vội đi chẩn trị cho một nạn nhân bị thương khác, đưa bình treo cho Cận Thời Xuyên cầm.

Cận Thời Xuyên ngồi hờ trên tảng đá không dám cựa người, tay phải giơ chơi vơi giữa không trung, cúi xuống trò chuyện, động viên cô bé.

“Em gái, em đừng sợ, bọn anh nhất định sẽ cứu em ra.”

“Vâng, em không sợ, em không sợ đâu ạ.”

“Ừ, thế em tên là gì?”

“Em là Từ Lai, “từ lai” trong “thanh phong từ lai” ạ.”

“Anh là Cận Thời Xuyên, em có thể gọi anh là Cận đại ca, chú chó mới nãy tìm được em kia tên là Truy Phong, là chó tìm kiếm cứu hộ của anh.”

“Truy Phong ạ?” Hơi thở Từ Lai mong manh, “Nhất định nó chạy nhanh như gió ấy anh nhỉ?”

Cận Thời Xuyên gật đầu: “Chờ em ra ngoài được, anh sẽ bảo Truy Phong chạy cho em xem.”

Từ Lai gật đầu, nước mắt không kiềm được lại trào ra: “Cận đại ca, em sợ em không chịu được nữa rồi, em mệt quá.”

“Từ Lai, em làm được mà, ráng chịu chút nhé.” Cận Thời Xuyên đưa tay trái ra nắm tay Từ Lai. Tay cô bé thật là lạnh còn tay anh thì ấm áp, mạnh mẽ. Anh nắm thật chặt, truyền sức mạnh cho cô: “Anh ở với em, anh không đi, em cũng phải kiên cường đấy.”

Đó là lần đầu tiên Từ Lai nghiêm túc quan sát anh. Anh mặc đồng phục cứu hộ màu cam từ đầu đến chân, môi mỏng mím nhẹ, mũi thì thẳng tắp, còn cặp mắt kia là cặp mắt sáng ngời nhất mà Từ Lai từng thấy, mày kiếm mắt sáng, trắng đen rõ ràng, góc cong của mí trên rất ưa nhìn, hốc mắt mềm và sâu.

Anh liên tục nói chuyện với cô, chỉ sợ cô ngủ mất rồi không tỉnh lại được nữa.

Vì vị trí Từ Lai bị vùi lấp không thể dùng máy móc đào bới nên chỉ có thể dùng sức người, hơn ba tiếng đồng hồ sau, Từ Lai mới được cứu ra. Cận Thời Xuyên ôm Từ Lai sắp hấp hối chạy đến khu vực chữa trị. Sau khi được bác sĩ kiểm tra, rất may là gân cốt không bị tổn thương nhưng bị thiếu nước thời gian dài và gánh nặng tâm lý nên sức khỏe rất yếu, cần phải hồi phục dần dần.

Từ Lai nằm trên bãi cỏ, gác tay phải lên trán, mí mắt khép hờ lại thư giãn. Bỗng nhiên có bóng cái gì đó ngăn mất ánh sáng mặt trời, phủ lên người Từ Lai, bên tai có tiếng Bình An sột soạt đứng dậy.

“Bình An, ngồi.” Từ Lai ra lệnh. Bình An ngoan ngoãn ngồi xuống tại chỗ ngoe nguẩy đuôi, cực kỳ nghe lời.

Từ Lai bỏ tay xuống, mở mắt ra, vừa khéo nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy đối diện, bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu tránh đi trước. Chẳng biết sau bao lâu, hai người cùng bật cười, khuôn mặt rạng rỡ, ý tứ sâu xa.

“Sao lại nhìn em cười?” Từ Lai đứng dậy phủi phủi hai tay, ngước lên nhìn Cận Thời Xuyên. Anh ấy thật là cao, cho dù mình cũng đã cao một mét sáu bảy thì vẫn chỉ mới đứng đến cằm anh.

“Anh có cười à?” Cận Thời Xuyên lập tức nghiêm mặt như thể đôi môi cong cong vừa nãy chỉ là ảo giác của Từ Lai.

Từ Lai gật đầu, nói cực kỳ thản nhiên: “Đã cười rồi.”

Cận Thời Xuyên liếc mắt nhìn chú chó béc-giê đang ngồi bên cạnh quan sát hai người họ, hừ nhẹ một tiếng: “Từ Lai, cái con bé này, vẫn nhỏ vậy nhỉ.”

Bên tai nghe thấy tiếng cười của Từ Lai: “Sao? Cuối cùng cũng nhớ ra em rồi hả?”

Cận Thời Xuyên cong môi cười: “Em nói sớm ra em là ai là xong, gì mà phải lắm chuyện như vậy.”

“Ai bắt anh bảo là không quen em cơ.” Từ Lai chắp tay sau lưng, nghiêng đầu chăm chú nhìn Cận Thời Xuyên, “Em thay đổi nhiều lắm hả?”

“Cũng tàm tạm.”

Cận Thời Xuyên nhớ lại Từ Lai của hồi đó, nói thật ra thì khuôn mặt cụ thể rất mơ hồ, cùng lắm chỉ có thể nhớ ra cô bé để tóc ngắn như con trai lại còn bị dính đầy bụi và máu che hết mặt mũi, cho dù sau này cô bé có rửa mặt sạch sẽ rồi thì anh vẫn luôn khắc sâu ấn tượng khi nằm dưới đống đổ nát, điều anh nhớ rõ nhất là đôi mắt trong veo này của em ấy, cho nên mấy hôm trước thoáng thấy cô, anh đã cảm thấy trông thật quen.

Mười năm, ngày tháng không phải là ít ỏi, đủ để xóa mờ rất nhiều những kỷ niệm khắc ghi.

Chính anh cũng không ngờ, khi gặp lại con bé này, những đoạn hồi ức đứt đoạn ấy lại quay về, những cảnh có cô bé dần dần hiện ra, thật là lạ.

“Vậy giờ em có đẹp không?” Từ Lai lại hỏi tới.

“…”

“Không đáp thì là đẹp rồi.” Từ Lai hếch mũi lên mặt.

Cận Thời Xuyên tròn mắt, hả, thế mà cũng nói được à?

“Tên nó là gì?” Anh nhìn về phía Bình An, kỳ thực vừa nãy nhìn thấy cậu chàng này nhỏm người đứng dậy anh còn tưởng rằng nhìn thấy Truy Phong.”

Từ Lai trả lời: “Nó là Bình An, giống Truy Phong phải không?”

Cận Thời Xuyên chăm chú nhìn Bình An, Bình An cũng nhìn Cận Thời Xuyên, anh không thể không thừa nhận, giống, quả thực rất giống, nhất là đôi mắt, thần thái ấy, thật giống Truy Phong y như đúc.

“Chó của em à?” Anh hỏi.

“Đúng rồi.” Từ Lai gật đầu, hỏi dò, “Thích không?”

Cận Thời Xuyên liếc xéo Từ Lai một cái, buồn cười bảo: “Chó của em, em còn hỏi anh có thích không hả?” Sở thích thật là đặc biệt.

Từ Lai mím môi, “ừ” một tiếng: “Cũng phải, có muốn luyện tập chút không?”

“Không muốn.” Anh không muốn sờ vào chó, bất cứ cái gì liên quan đến chó đều không muốn thấy.

“Còn cần ảnh của Truy Phong nữa không?” Từ Lai chẳng vội đánh trống rút lui trước sự cự tuyệt của Cận Thời Xuyên, ngược lại còn lùi một bước để tiến hai bước.

“Con bé này, giờ học được cả cách uy hiếp người khác rồi hả?” Cái con nhóc bé tẹo này chẳng biết mười năm qua đã học được những thứ quái quỷ gì nữa.

“Thế sao có thể gọi là uy hiếp chứ?” Từ Lai nhún vai bác bỏ, cố ý nhấn giọng gọi, “Cận đại ca.”

Cận Thời Xuyên bó tay nhìn chằm chằm Từ Lai, cô nàng hếch nhẹ cái cằm về phía Bình An, dùng ánh mắt để ra hiệu.

“Một lần cuối cùng, xong là phải trả ảnh lại cho anh ngay đấy!”

“Vâng.”

Thế là, Cận Thời Xuyên quay mặt nhìn Bình An, thử vài câu lệnh thông thường, ra dấu bằng tay kết hợp khẩu lệnh, ngồi, nằm, đứng, sủa, v.v…. không ngờ Bình An rất phối hợp làm theo.

Từ Lai đứng bên cười dịu dàng quan sát Cận Thời Xuyên ra dấu tay chuẩn xác và dáng vẻ hết sức nghiêm túc của anh.

Mười năm trước, anh vẫn còn như một thiếu niên, trông giống một ông anh hàng xóm, anh nắm tay cô, dặn đi dặn lại cô phải kiên cường, ráng mà chịu, giọng nói dịu dàng và cái nhìn tin tưởng ấy đã truyền cho cô vô vàn sức mạnh.

Mười năm sau, anh trông không còn trẻ trung nữa, ngũ quan trên gương mặt trở nên sắc cạnh hơn, từng nét từng nét đều rất hài hòa, thân hình cao ráo, lưng hùm vai gấu, mấy người mẫu, tiểu thịt tươi kia thì đã là gì?

Đây mới là chuẩn men này.

Cận Thời Xuyên bảo Bình An ngồi yên, Bình An liền ngồi tại chỗ bất động. Anh chuyển mắt nhìn Từ Lai, thấy cô nhìn mình cười ngu ngơ bèn hỏi: “Đẹp không?”

“Đẹp.” Từ Lai cười toe, đôi mắt giảo hoạt sáng lên, lập tức nói lái ý đi, “Em nói… anh đấy.”

“Xùy.” Cận Thời Xuyên cảm thấy mình vừa mới tự đào hố chôn mình, anh lườm Từ Lai một cái, “Mười năm qua em chỉ học được chút ít này thôi hả?” Đùa bỡn, trêu chọc đàn ông ấy?

Từ Lai lắc đầu: “Đương nhiên không chỉ chút ít này rồi.”

Nói xong cô tháo đồng hồ bấm giờ đeo trên cổ xuống, nói với Cận Thời Xuyên: “Cận đại ca, em sợ là anh không thể tưởng tưởng được, anh có muốn biết không?”

Cận Thời Xuyên ung dung nhìn Từ Lai, đáp cực rõ ràng: “Không muốn.”

Từ Lai biết ngay anh sẽ bảo vậy mà, Cận Thời Xuyên chính là kiểu đàn ông khó nắn gân thế đấy, dù là mười năm trước hay là mười năm sau đều thế cả.

Cô nhét chiếc đồng hồ bấm giờ vào tay Cận Thời Xuyên: “Vậy bấm giờ giúp em nhé.”

Nói xong, Từ Lai dùng ngón tay ra lệnh cho Bình An, một người một chó đi về phía sân huấn luyện vượt chướng ngại vật, cô quay lại nhìn Cận Thời Xuyên vẫn đứng tại chỗ, cười tươi rói: “Em bắt đầu đây.”

Cận Thời Xuyên không đáp gì nhưng vẫn luôn nhìn về phía cô.

Từ Lai nhếch môi cười, ra lệnh một cái, Cận Thời Xuyên bất giác liền ấn nút.

Sau đó anh trông thấy chú chó béc-giê mới chỉ khoảng chưa đến một tuổi chui qua vòng, qua cầu thăng bằng, nhảy qua địa hình cách quãng, thang gấp mười mét dựng thẳng, leo lên rồi dừng lại, mỗi động tác đều làm rất chuẩn xác, như một mũi tên đã rời nỏ không quay đầu lại, không chút chần chừ.

Tự dưng anh cứ thế nhìn đến xuất thần, những hình ảnh trong đầu biến thành cảnh tượng lúc anh huấn luyện Truy Phong, nhảy rồi chạy, từng màn một, giống như một thước phim điện ảnh chiếu ngay trước mắt.

Cho đến khi Từ Lai đi đến trước mặt Cận Thời Xuyên huơ huơ tay, anh mới hoàn hồn, nhìn thấy trước mắt có một gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, anh thuận tay trả đồng hồ cho cô: “Này, ảnh của anh, anh còn phải về đội.”

Anh vừa nói xong thì bỗng nhiên Từ Lai vỗ một cái khiến anh không kịp đề phòng, tay trượt qua vai.

Cận Thời Xuyên lập tức lùi về sau, sợ cô lại tiếp cận, đưa tay ấn bả vai Từ Lai, cách lớp vải áo mỏng, anh có thể mường tượng được làn da mềm mại như không có xương kia, anh lập tức thả tay xuống, yết hầu bất giác trượt lên trượt xuống.

“Sợ gì thế?” Từ Lai thấy hết toàn bộ phản ứng mới rồi của Cận Thời Xuyên, thầm cười trong bụng, nhìn ra phía sau anh bảo: “Giúp anh đuổi côn trùng thôi mà.”

Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai cười gian manh, nghiến răng nghiến lợi đe: “Bạo gan nhỉ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.