Thời Gian Như Hẹn

Chương 44




Đại học Du Giang là đại học danh tiếng ở Du Giang và thậm chí nổi tiếng cả ở trong và ngoài nước, rất nhiều công ty chỉ cần nghe nói là sinh viên tốt nghiệp Đại học Du Giang là đã ưng ngay, luôn được ưu tiên tuyển dụng.

Từ Lai vốn phải đi báo danh từ đầu tháng nhưng vì chuyến huấn luyện chó tìm kiếm cứu nạn nên phải trì hoãn, đến giờ mới đi gặp mặt chính thức.

Ngồi trong phòng làm việc của hiệu trưởng nói chuyện với lãnh đạo một lát, Từ Lai đứng dậy bắt tay thầy hiệu trưởng, cam kết bắt đầu đi làm từ ngày mai, nói mấy câu khách sáo rồi ra về.

Tiết trời tháng Chín đang dần chuyển lạnh nhưng mặt trời buổi trưa vẫn lên rực rỡ, đứng dưới nắng một hồi là mồ hôi rịn ra ngay.

Từ Lai xem đồng hồ, đã sắp trưa rồi. Hôm qua Cận Thời Xuyên có hỏi hôm nay cô làm gì. Cô bảo là phải đến Đại học Du Giang báo danh. Anh liền dặn chừng nào xong thì gọi cho anh.

Điện thoại tút hai hồi rồi có người nghe máy. Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Cận Thời Xuyên vang lên: “Xong việc rồi à?”

“Vâng.” Từ Lai vừa dạo bước trên lối đi nhỏ trong vườn trường vừa đáp, “Chính thức đi dạy từ mai.”

Cận Thời Xuyên đứng trong sân, tay kẹp điếu thuốc, nhìn ra góc cây ngô đồng rợp bóng trong khu tập thể, giọng nói đầy bất đắc dĩ: “Vốn định qua đó đón em nhưng mà giờ thì chắc không đi được.”

Từ Lai cho là đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng hỏi lại ngay: “Sao vậy ạ?”

“Cũng không có gì, qua bỏ bọn Triệu Dư vào danh sách đen, nay mới sáng tinh mơ đã đến án ngữ ở nhà anh rồi.” Cận Thời Xuyên ngoái đầu lại nghe thấy tiếng chuyện gẫu ở trong phòng khách, thật không còn gì để nói, “Đang nói chuyện với cha mẹ anh.”

“Họ sẽ không nói chuyện của chúng mình ra cho cha mẹ anh biết chứ?” Bước chân Từ Lai hơi ngập ngừng, giọng nói có vẻ lo lắng.

Cận Thời Xuyên hừ nhẹ một tiếng, có vẻ không hài lòng: “Sao, sợ à? Chúng ta có gì phải lén lút hả?”

Từ Lai nghe giọng Cận Thời Xuyên nói như dỗi, cô chỉ biết lắc đầu, tiếp tục đi: “Không phải là sợ, chúng ta giờ chỉ mới bắt đầu, anh hiểu mà!”

“Con dâu xấu sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng.” Cận Thời Xuyên bật cười, “Nói gì vợ anh đẹp thế này, có gì đáng lo đâu chứ.”

Từ Lai phát hiện Cận Thời Xuyên thật là một tay giả vờ giả vịt siêu cấp. Ở trước mặt người ngoài thì lúc nào cũng nghiêm túc, đứng đắn, nhưng lúc chỉ có một mình thì hoàn toàn không, thích trêu ghẹo cô, giỏi dỗ ngon dỗ ngọt, lại còn rất gian trá, giảo hoạt nữa.

“Ai là vợ anh chứ, giờ mới là bạn gái thôi nhé, hơn nữa mới lên chức từ hôm qua.” Cô sửa lại.

“Được.” Cận Thời Xuyên càng cười vui vẻ hơn, giả giọng nghiêm túc hỏi, “Vậy xin hỏi quý cô bạn gái của anh, lúc nào rảnh quý cô chuyển sang chung một sổ hộ khẩu với anh nhé?”

Từ Lai cong môi cười, đôi mắt trong veo sáng ngời, trong lòng ngọt ngào nhưng ngoài mặt lại giả vờ hờn dỗi: “Bận lắm, không rảnh.”

“Vậy anh chờ lúc nào em rảnh.”

“Được! Cứ chờ đi.”

Diêm Nguyệt Hàm đi từ phòng bếp ra, định đi gọi cậu con trai vào, khi ngang qua cửa sổ thì thấy thằng bé đang nói chuyện điện thoại nên không làm phiền, mang thắc mắc quay về phòng khách. Trên ghê sô pha của phòng khách có mấy gã đàn ông to lù lù đang ngồi nói chuyện với nhau.

Cận Khải Minh thấy Diêm Nguyệt Hàm quay lại bèn hỏi: “Bảo là đi gọi Thời Xuyên cơ mà? Con đâu rồi?”

“Đang gọi điện thoại.” Diêm Nguyệt Hàm hỏi thẳng bọn Triệu Dư, “Mấy đứa có biết dạo này Thời Xuyên đang làm gì không?”

Triệu Dư, Thạch Đầu, Cố Nghiêu đánh mắt nhìn nhau rồi lập tức lắc đầu như máy. Cái chuyện này, ngoài miệng thì bảo là phải lấy nó để uy hiếp Cận Thời Xuyên nhưng khi ở trước mặt người lớn thật thì vẫn phải giữ mồm giữ miệng.

Diêm Nguyệt Hàm tất nhiên không tin. Bình thường, cậu con bà mà được nghỉ là cứ ru rú trong nhà suốt, nếu không thì chỉ có đi ra ngoài với mấy thằng này.

Nhưng hôm qua mới sáng ra đã thấy ra ngoài, đến tối muộn mới thấy mò về.

Hơn nữa, hôm qua lúc bà về nhà có gặp Triệu Dư và Thạch Đầu trong khu tập thể, chứng tỏ hôm qua không phải có hẹn với chúng nó.

Một người một xe, đi sớm về trễ, điện thoại còn không rời tay. Trực giác phụ nữ và của một người mẹ nói cho bà biết, thằng con trai nhà bà chắc chắn có vấn đề.

“Không phải là có đối tượng rồi chứ?” Diêm Nguyệt Hàm mừng ra mặt, khả năng này là có thể nhất.

Ba anh chàng lại nhìn nhau rồi trăm miệng một lời: “Không biết ạ.”

Cận Thời Xuyên nói chuyện điện thoại với Từ Lai xong, dụi tắt điếu thuốc, đi vào nhà. Vừa bước vào phòng khách, anh đã cảm thấy ngay bầu không khí hơi bị kỳ lạ. Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cận Thời Xuyên, trên mặt thể hiện đủ kiểu biểu cảm.

Diêm Nguyệt Hàm huých cùi chỏ ra dấu cho Cận Khải Minh. Cận Khải Minh hỏi cậu con trai: “Gọi điện cho ai thế?”

Cận Thời Xuyên chẳng có gì phải sợ, anh đánh mắt nhìn ba thằng bạn, ba người lén lút lắc đầu, ý muốn nói bọn hộ tuyệt đối không bán đứng anh.

Anh thản nhiên nhếch môi cười, ngồi xuống một chỗ trống trên ghế sô pha, thành thật trả lời cha mẹ: “Một cô gái ạ.”

Cận Khải Minh vốn chỉ vì vợ tò mò nên mới tiện miệng hỏi thay. Ai ngờ thằng con nhà mình lại thẳng thắn như vậy, đúng là giống y chang ông lúc trẻ, không giấu diếm không dối trá, có gì nói nấy.

“Ồ?” Cận Khải Minh dừng một chút, “Con gái nhà ai, cha mẹ có quen không?”

Cận Thời Xuyên lắc đầu: “Tên là Từ Lai, cha mẹ không quen.”

Diêm Nguyệt Hàm vừa nghe cậu con nói thế lập tức liền hỏi liên tằng: “Chuyện từ khi nào vậy, không phải con bận đi huấn luyện suốt sao? Sao có thời gian mà hẹn hò? Bao lâu rồi? Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu…”

Chắc có lẽ vì hết sức bất ngờ khi thấy thằng con mình như cây vạn tuế ra hoa, biết đường đi hẹn hò nên nhất thời bà có hơi kích động, hoàn toàn không để ai kịp trả lời.

Cận Thời Xuyên bất đắc dĩ phải nói: “Mẹ à… Mẹ… Cô giáo Diêm, bình tĩnh đi ạ.”

Bọn Triệu Dư được hiếm khi mới được thấy một dì Diêm như lúc này. Dù gì thì dì cũng là chuyên viên của đoàn văn công, trước nay luôn đoan trang, có phong cách, không ngờ mới nghe thằng con nhà mình có người yêu là đoan trang với phong cách gì đều bay biến hết sạch, lập tức biến hình thành một bà mẹ lắm chuyện.

Cận Khải Minh vỗ nhẹ lên bàn tay của Diêm Nguyệt Hàm nhẹ nhàng dỗ dành: “Mình hỏi như bắn súng liên thanh ấy, để cho con trai nó trả lời đã chứ.”

Diêm Nguyệt Hàm cũng thấy mình thể hiện hơi quá, đang còn bạn của con ở đây nữa, bà bèn dịu dàng cười một tiếng: “Được được được, mẹ không hỏi nữa, con trai nói đi mẹ xem nào.”

“Cần gì phải nói ạ, để bữa sau con mang người thật về cho cha mẹ xem.” Cận Thời Xuyên thoải mái đáp.

Cận Khải Minh hiểu tính của cậu con trai nhà mình, tự nhỏ đến lớn đều không làm gì khiến ông phải bận lòng, chuyện duy nhất hơi khó chấp nhận là nó chọn làm lính cứu hóa, nhưng cũng chẳng sao, đều là vì bảo vệ quốc gia cả nên ông cũng sớm thoải mái tư tưởng.

Diêm Nguyệt Hàm có vẻ vẫn còn muốn nói nữa. Cận Khải Minh ngăn bà lại, nói với Cận Thời Xuyên trước: “Nhà mình không cần môn đăng hộ đối gì, chỉ cần gia đình thanh bạch là được. Chuyện của thanh niên các con, cha mẹ không can thiệp. Có điều cái gì cần thì vẫn phải hỏi, cái gì nên nói thì vẫn phải nói, nhà họ Cận chúng ta không chấp nhận loại con gái bẩn thỉu đầu trộm đuôi cướp các kiểu, rõ chưa?”

Cận Thời Xuyên gật đầu, “Rõ.”

Cận Khải Minh “Ờ” một tiếng, rồi dặn thêm một câu: “Lúc nào có rảnh thì dẫn về cho cha mẹ xem, tránh sau này gặp nhau mà chẳng nhận ra, thế thì thật mất mặt.”

Được thôi, nói đi nói lại vẫn là ý đó, Cận Thời Xuyên đáp: “Rõ.”

Ba anh chàng nhịn không nói nãy giờ cuối cùng cũng được dịp mở miệng. Triệu Dư kể với cha mẹ Cận Thời Xuyên: “Bọn cháu từng gặp cô gái đó rồi ạ, rất tốt, cực kỳ đẹp.”

Thạch Đầu nắm bàn tay phải, ngón tay cái choãi ra hướng lên trên: “Là như thế này đấy ạ.”

Cố Nghiêu thèm hút thuốc nhưng ngại có người lớn ở đây nên đành nhịn, cười hỏi dì Diêm Nguyệt Hàm: “Dì Diêm ơi, có thể ăn được cơm chưa ạ?”

Cận Thời Xuyên quét mắt nhìn mặt ba người rồi trêu chọc: “Các ông chẳng có chuyện gì cũng đến nhà tôi ăn chực, thói xấu này lúc nào mới sửa được hả?”

Ba anh chàng chỉ cười, không nói lại, đứa nào đứa nấy đều mặt dầy cả.

Diêm Nguyệt Hàm đứng dậy, liếc mấy thằng và bảo: “Ăn đồ dì nấu lại còn dám giấu diếm dì, không phải nãy bảo không biết sao?” Nói xong bà liền đi vào phòng bếp.

Mấy gã đàn ông trong phòng khách nhìn dáng vẻ đoan trang, phóng khoáng, có phong cách của dì Diêm, mặt mỗi người cười một kiểu.

Từ Lai sau khi nói chuyện xong với Cận Thời Xuyên, nghĩ tới chuyện hôm nay chắc không gặp nhau được cũng có hơi tiếc nhưng cô tuyệt đối không phải là kiểu bạn gái dính như keo, cô rất độc lập tự chủ đấy. Vậy thì đi tìm Tô An Hi ăn cơm trưa thôi!

Tô An Hi đang ở bệnh viện, chỉ rảnh có một chút, bảo không ngại thì qua nhà ăn gặp nhau. Từ Lai đồng ý rồi đi về phía cổng trường.

Lúc tìm được Tô An Hi trong nhà ăn của bệnh viện, cô nàng đã lấy đồ ăn xong xuôi, đang cắm cúi ăn cơm. Từ Lai ngồi xuống chỗ ghế đối diện, cười hỏi: “Gì mà vội thế?”

“Thế để tôi hỏi lại bà, sao mà rảnh thế?” Tô An Hi vừa ăn vừa nói, vội đến nỗi không thèm để ý ăn uống cho giống con gái nữa.

“Từ mai tôi sẽ đi dạy ở Đại học Du Giang.” Từ Lai cũng bắt đầu ăn, mùi vị cũng được.

Tô An Hi gật đầu: “Bà chỉ phải giảng bài, mở miệng nói mấy câu là hết một tiết, vẫn rảnh như xưa.”

“So với bác sĩ Tô thì xem ra tôi nhàn thật.” Từ Lai cười nói.

“Em gái à.” Tô An Hi ăn xong, lấy giấy lau miệng rồi ngắm nghía Từ Lai, “Hôm nay trông bà rất lạ nhé!”

“Có hả?”

“Mặt mày hồng hào, còn rất lả lơi nữa.” Tô An Hi tổng kết, “Yêu rồi hả?”

Từ Lai gật đầu, thừa nhận: “Ừ.”

Tô An Hi nghe xong vẫn thản nhiên như thường: “Ai đấy?”

“Ân nhân cứu mạng của tôi.”

“Gã lính cứu hỏa ấy hả?”

“Ừ.”

Tô An Hi gật gù. Hồi đó cũng đã từng nghe Từ Lai kể, có nhắc đến vị ân nhân cứu mạng của bà ấy, cứ tưởng chỉ là một kỷ niệm đẹp thời trẻ dại, không ngờ ân tình này lại biến thành tình yêu, nói chung thì cũng hợp tình hợp lý.

“Cái gã này chính là nguyên nhân thực sự khiến bà về nước phải không?”

“Xem như thế.”

“Chao ôi.” Tô An Hi khẽ lắc đầu, “Con gái lớn không thể giữ.”

Từ Lai dặn dò Tô An Hi: “Chuyện này tạm thời giữ bí mật đã nhé, bọn tôi mới bắt đầu thôi, chớ gặp bọn Hàn Phóng lại toang toác đưa chuyện.”

“Yên tâm đi, tôi cũng chẳng có cơ hội gặp bọn họ đâu.” Tô An Hi dừng một chút, nhìn về phía Từ Lai, “Cả bà nữa.”

“Sao thế?”

“Đi công tác, cụ thể thì là bí mật, tôi cũng không biết.” Tô An Hi cười xuề xòa.

“Đi bao lâu?” Từ Lai hỏi.

Tô An Hi lắc đầu: “Công văn chi tiết vẫn chưa thấy có, chẳng biết nữa.”

“Ờm.” Từ Lai cũng có biết đến mấy cái nguyên tắc giữ bí mật gì đó, xem ra lần này e rằng có nguy hiểm, bèn dặn Tô An Hi, “Mọi sự đều phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Biết rồi.” Tô An Hi cười khì khì, đứng dậy đi vội, “Bà cứ từ từ ăn nhé, tôi đi làm việc đây.”

Từ Lai gật đầu: “Bà mau đi đi!”

Tô An Hi bê khay cơm đi được mấy bước lại quay ngược về, cúi xuống nhìn Từ Lai, hỏi: “Hoắc Nham Tông biết chuyện bà với tay lính cứu hỏa chưa?”

“Chưa biết!” Hôm qua mới xác định quan hệ, cô chẳng nói cho ai biết hết, mới chỉ báo với cái người trước mặt này thôi.

“Thật ra…” Tô An Hi ngập ngừng, “Thôi, cậu hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất, có dịp nhất định phải gặp vị anh hùng cứu hỏa kia của cậu mới được.”

Từ Lai bật cười: “Ừ!”

Tô An Hi đi trả khay cơm, nhìn Từ Lai ngồi ở đằng xa, trông không giống mọi ngày, dù vẫn là dáng vẻ thong dong tự tại ấy, nhưng cảm giác đã khác rồi. Bà ấy thật sự vui vẻ, không phải giả vờ mà ra.

Một cái chìa khóa mở một ổ khóa, xem ra ổ khóa của Từ Lai đã chờ được chiếc chìa khóa của nó rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.