Thời Gian Như Hẹn

Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Từ Lai quay về ký túc cởi hết bộ đồ xa xỉ ra, mặc lại quần áo huấn luyện, nhìn vết bẩn do Bình An làm, cô nhếch môi, ném chiếc váy và quần áo bẩn trong túi vào chậu, định tối về thì giặt.

Xuống dưới ký túc, cô gặp bác sĩ Lục trên đường đi, định bụng chỉ chào từ xa, nào ngờ bác sĩ Lục lại vẫy cô lại.

“Tiểu Từ, cháu chờ chút.”

Từ Lai đứng lại, không biết là có chuyện gì. Ngày thường cô đâu qua lại nhiều với chú ấy, tự dưng sao lại giữ cô lại.

Bác sĩ Lục tuổi ngoài 40, người hơi mập, béo trắng béo tròn, khi cười to đôi mắt nhắm tịt lại thành một đường thẳng.

Nghe mọi người bảo, chú ấy có tính nói nhiều, lần nào khám bệnh cho người ta cũng làm như đang giảng bài môn lâm sàng học vậy, khiến mấy cậu lính chán muốn chết mà không nói lại được câu nào.

“Bác sĩ Lục tìm cháu có chuyện gì ạ?” Từ Lai chờ chú đi đến chỗ mình rồi hỏi.

Bác sĩ Lục mỉm cười, gật đầu, dưới ánh mặt trời, đôi mắt quả nhiên híp lại. Chú đưa cho Từ Lai một cái đồng hồ đeo tay: “Sáng nay đội trưởng Cận qua chỗ chú bôi thuốc để quên, vừa hay gặp được cháu, cháu đưa trả giúp chú nhé.”

Từ Lai nhận chiếc đồng hồ, hỏi bác sĩ Lục: “Bôi thuốc ạ? Vết thương của đội trưởng Cận không phải sắp lành rồi sao ạ?”

Vết dao chém của Cận Thời Xuyên đáng ra phải khỏi từ lâu rồi nhưng vì lần trước đi cứu nạn nên chẳng những không lành được còn bị nặng thêm, mấy hôm nay đã thấy kết vảy rồi mà, sao giờ lại chưa khỏi?

“Vẫn chưa.” Bác sĩ Lục kể, “Sáng nay đội trưởng Cận qua chỗ chú xin thuốc, bảo miệng vết thương bị đau, kết quả chú xem qua thì đã mưng mủ rồi. Chú đoán chắc là lại mang vác gì đó rồi không xử lý kịp thời nên mới ra như vậy.”

“…” Mang vác à? Sao tối qua cô lại không chú ý đến tay anh nhỉ?

“Với cả trên tay cậu ta còn có mấy chỗ trông như dấu móng cào. Chú hỏi nó có phải do chó làm không thì nó bảo là do mèo cào… Ối chà, Tiểu Từ, cháu sốt hả? Sao mặt đỏ thế?”

Từ Lai lắc đầu, trong lòng êm như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng rơi.

Cận Thời Xuyên, thì ra trong lòng anh em là một con mèo à?

“Cháu biết rồi ạ, cám ơn bác sĩ Lục ạ!”

“Chớ có khách sáo, chú đi trước đây, còn một đống báo cáo chưa viết xong.”

“Vâng ạ.”

Từ Lai đi ra thao trường. Cận Thời Xuyên đang cùng tập luyện với mọi người. Cô đang định đi qua nói chuyện với anh thì Cận Thời Xuyên đã nói trước: “Lại gốc cây đứng đi.”

“Dạ?”

“Dạ cái gì, nói em đấy.” Cận Thời Xuyên nhìn lướt qua bộ quần áo huấn luyện của Từ Lai rồi quay lại nhìn các đội viên.

“Ồ.” Đã quan tâm lại còn giả đò.

Từ Lai đứng dưới gốc cây xem mọi người tập luyện hùng hục. Mặc dù mới huấn luyện được vài ngày nhưng cô có thể nhận thấy mỗi người mỗi chó ở đây đều đang tiến bộ từng ngày.

Từ những ngày đầu không thích làm huấn luyện viên, từ những ngày đầu chó chỉ biết trêu ngươi người, đến hôm nay người và chó đã biết phối hợp với nhau hoàn thành nhiệm vụ, cô đã có thể cảm nhận được tình yêu và lòng trung thành của chúng nó.

Mặt trời chẳng biết rúc vào lưng núi từ lúc nào, ca huấn luyện buổi chiều cuối cùng cũng kết thúc.

Cả đội tập hợp, Cận Thời Xuyên tổng kết thành tích huấn luyện ngày hôm nay, có người vui có người buồn.

Nói xong nội dung buổi chiều, Cận Thời Xuyên nói tiếp đến chuyện ngày hôm sau: “Ngày mai sẽ chuyển sang huấn luyện vượt địa hình có chướng ngại vật. Xét trên biểu hiện của các đồng chí ngày hôm nay, buổi học tối nay cả lớp nghỉ.”

“Báo cáo.” Giọng Giang Đường vang dội.

“Nói đi.”

“Không đi học thì chúng ta làm gì ạ?” Giang Đường rụt rè hỏi.

Đôi mắt sâu thẳm của Cận Thời Xuyên nhìn lướt qua mọi người, nhẹ nhàng nói ra ba từ: “Chơi bóng rổ.”

Mọi người và cả Từ Lai đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Cận Thời Xuyên. Huấn luyện viên ma quỷ đã được đả thông tư tưởng hay là nhặt lại được lương tâm đây?

Cận Thời Xuyên buồn cười nhìn vẻ mặt của mọi người. Anh nghiêm mặt nói: “Nếu không đồng ý, vậy tối nay tập luyện tiếp.”

“Báo cáo, đồng ý.”

“Báo cáo, có chứ ạ, cực kỳ đồng ý.”

“Báo cáo… Đội trưởng Cận muôn năm…”

“…”

Từ Lai bật cười. Xem ra cả đội mấy ngày nay bị Cận Thời Xuyên dọa cho sợ xanh mắt mèo rồi, mới hơi tốt một chút đã cảm động rụng rời.

“Nào, Lưu Húc.” Cận Thời Xuyên nhìn về phía Lưu Húc.

“Có.”

“Dẫn cả đội về đi.”

“Rõ.”

Từ Lai bỏ mũ xuống, lấy trong túi ra chiếc đồng hồ đeo tay đưa cho Cận Thời Xuyên: “Bác sĩ Lục nhờ em đưa cho anh.”

“Cảm ơn.” Cận Thời Xuyên đưa tay ra nhận lại, lúc thu tay về, cổ tay bị Từ Lai giữ chặt.

“Bác sĩ Lục bảo miệng vết thương của anh bị nhiễm trùng mưng mủ, yên em xem nào.” Từ Lai vừa nói vừa xắn cao tay áo của Cận Thời Xuyên lên.

Cận Thời Xuyên để yên cho cô làm, anh nhìn xuống đỉnh đầu Từ nha đầu, cánh môi cong cong cười.

Từ Lai xắn tay áo lên nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, bị băng gạc quấn lại cả rồi.

“Em nói cho anh biết nhé, vết thương bên ngoài này của anh thật ra…” Từ Lai vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Cận Thời Xuyên. Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như bắn ra tia lửa điện.

Vì sao cô lại cảm thấy trong giây phút này, khuôn mặt anh cực kỳ dịu dàng nhỉ, khác hẳn vẻ nghiêm túc hay lạnh lùng của ngày thường.

“Vết thương bên ngoài của anh làm sao?” Cận Thời Xuyên không tránh né đôi mắt của Từ Lai mà còn nhìn lại cô.

Từ Lai bị nhìn nên hơi mất tự nhiên, đành cúi xuống nhìn cánh tay anh: “Tháo ra cho thoáng thì tốt hơn đấy, thời tiết này băng lại lâu khỏi lắm.”

“Vậy để anh bảo bác sĩ Lục bỏ ra.” Cận Thời Xuyên đáp.

Ôi, sao bỗng dưng nghe lời vậy?

“Lần sau đi thay thuốc đừng băng lại nữa.” Từ Lai cười với Cận Thời Xuyên, “À phải, miệng vết thương của anh sao lại nứt ra thế?”

Cận Thời Xuyên liếc nhìn vẻ mặt mù tịt của Từ Lai, nói với Bình An: “Nào, Bình An, đi tắm thôi.”

Từ Lai đuổi theo sát: “Đợi chút, tay anh không được để dính nước đâu!”

“Đâu có yếu đuối đến thế.”

“Để em tắm cho Bình An đi.”

“…”

“Phải rồi, lúc anh tắm có phải cũng không chú ý miệng vết thương không?”

“Em đòi tắm cho Bình An rồi lại còn muốn tắm cho anh nữa hả?”

“…”

Vậy là cuối cùng, dưới sự đề nghị nhiệt tình của Từ Lai. Bình An được Từ Lai tắm cho, còn Cận Thời Xuyên thì độc lập chiến đấu.

Hình ảnh cô nàng chơi đùa cùng chú chó dưới vòi nước khiến trái tim anh ấm áp, tự nhiên cảm thấy thứ cảm giác này thật là tốt.

Ăn cơm tối xong, mọi người nhao nhao quay về ký túc đổi quân phục thành quần đùi áo ba lỗ. Cảnh tượng vui vẻ, hưng phấn bấy lâu nay chưa từng thấy có.

Có tiếng thổi còi, mọi người nhanh chóng xuống dưới sân tập hợp.

Lưu Húc trông vẻ phấn khởi của mọi người cũng vui thầm trong bụng, bình thường tập luyện vất vả quá, được chơi bóng rổ một cái đã vui đến thế này rồi.

Cả đám người cơ bắp vạm vỡ, xếp hàng chỉnh tề, chạy chầm chậm hướng về phía sân bóng rổ trong nhà.

Từ Lai, đồng chí nữ duy nhất, đứng xem cảnh lộ tay lộ chân của các đồng chí nam, cười vui vẻ khoái chí, thật là siêu đã mắt!

Cận Thời Xuyên liếc mắt thất vẻ mặt háo sắc của Từ Lai, hừ khẽ một tiếng rồi đi về phía mọi người.

Từ Lai nghiêng đầu nhìn sang Cận Thời Xuyên. Anh cũng đã thay quần áo, bộ đồ áo phông rằn ri và quần đùi lửng không thể vùi dập được dáng vóc hoàn mỹ của anh.

Bình thường anh mặc quần áo dài trông có vẻ gầy gò, kết quả chỗ nào lộ ra cũng toàn là cơ bắp, không có vẻ nặng nề mà còn rất khỏe mạnh.

Đàn ông thích phụ nữ nhỏ nhắn, phụ nữ thích đàn ông cơ bắp!

Từ Lai đằng hắng giọng, thật muốn nhìn thử xem cơ bụng của anh có phải là chocolate abs hay không.

Cận Thời Xuyên đi qua trước mặt Từ Lai, lúc đi ngang, vui vẻ nói khẽ với cô: “Lau nước miếng đi kìa.”

Từ Lai giật mình vội đưa tay lên sờ miệng, nước miếng đâu ra chứ?

Ôi, cô vừa mới bị anh trêu đấy ư?

Vì có quá nhiều người mà ai cũng muốn ra sân nên cuối cùng, để cho công bằng, mọi người chơi rút thăm. Rút xong, nghe tiếng Giang Đường khóc lóc kể lể.

“Vì sao tôi lại là thành phần dự bị?”

Từ Lai lại vỗ vai an ủi Giang Đường, nói với anh ta: “Đi mua nước đi.”

Giang Đường giật mình nhìn Từ Lai như gặp quỷ: “Cô giáo Từ đục nước béo cò!”

“Nào, tôi đi với anh.” Từ Lai cười với Giang Đường khiến cậu chàng cảm thấy cho dù cô giáo Từ có là ác ma, anh ta cũng cam nguyện thần phục.

Đúng lúc Cận Thời Xuyên nhìn về phía cô. Từ Lai ra dấu uống nước rồi chỉ tay ra ngoài cửa, Cận Thời Xuyên gật đầu, nhìn Từ Lai và Giang Đường cùng đi ra khỏi sân bóng rổ.

Giang Đường được một mình một đường sánh vai đi với nữ thần, khỏi nói cũng biết là vui đến thế nào. Cho dù anh ta biết mình chỉ là chân bốc vác thì cũng tình nguyện! Vui thật!

“Đội trưởng Cận cũng muốn ra sân à?” Vừa nãy Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên cũng khởi động.

“Đúng vậy, nghe nói ngày xưa đội trưởng Cận nếu không đi lính thì hoàn toàn có thể theo đuổi con đường bóng rổ chuyên nghiệp đấy.” Giang Đường có thể coi như là fan cuồng của Cận Thời Xuyên, thấy idol nhà mình cái gì cũng tốt cả.

“Tay anh ấy đang bị thương mà!”

Giang Đường vừa cười vừa nói với Từ Lai: “Lính chữa cháy bọn tôi bị thương là chuyện thường ngày ở huyện thôi. Chỉ cần chưa nằm liệt giường thì hễ có nhiệm vụ là đi hết. Vết thương nhỏ này với đội trưởng Cận có khác gì kiến cắn.”

Từ Lai tất nhiên là hiểu ý của Giang Đường. Nói thì thế nhưng đây đâu phải là làm nhiệm vụ, chỉ là chơi bóng rổ thôi mà!

“Phải rồi, anh có biết vết thương của đội trưởng Cận bị làm sao không? Rõ ràng đã sắp khỏi rồi mà, sao tự dưng lại bị nhiễm trùng mưng mủ thế?” Từ Lai thuận miệng hỏi.

Giang Đường hỏi lại ngay: “Cô giáo Từ không nhớ à?”

“Nhớ gì?”

“Tối qua, hết buổi dạy, cô bị ngất ấy, lúc mọi người còn chưa kịp làm gì thì đội trưởng Cận đã chống bàn, bay người lên đón được cô đấy.” Vẻ mặt Giang Đường đầy sùng bái, “Cô không biết lúc đó đội trưởng Cận ngầu thế nào đâu. Chắc là bị rách lúc đó đấy.”

“Thì ra là vậy.”

Giang Đường vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Còn nữa, thật ra tối nay đội trưởng Cận cho mọi người được thoải mái một hôm chơi bóng rổ cũng là vì cô giáo Từ mới hạ sốt, sợ cô lên lớp vất vả đó.”

“Đội trưởng Cận nói thế à?”

“Không.” Giang Đường cười ha hả, “Nhưng Giang Đường này là người được điểm cao nhất môn tâm lý học đấy, tôi rất thích đọc truyện trinh thám,  chút xíu này có gì không nhìn ra được.”

“Lợi hại thế.”

Giang Đường được khen một câu, mặt hếch lên, tiếp tục nói: “Thật ra ấy, đội trưởng Cận chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Anh ấy còn đặc biệt dặn dò bọn tôi, bất kể là tình huống gì cũng không được lên tầng hai dãy ký túc của cán bộ, nếu ai lên thì chính là làm trái với quân lệnh, sẽ bị phạt.”

Hồi đầu, Từ Lai còn lo lắng vì ký túc trong doanh trại đều không khép kín, rất sợ lúc tắm rửa có người xông vào, lần nào cũng chốt cửa rồi còn lấy gậy chống cho chắc ăn.

Hóa ra Cận Thời Xuyên đã ra cái lệnh này rồi!

“Vậy à?”

“Đúng thế.” Giang Đường gật gù khẳng định, “Đội trưởng Cận thật sự rất tốt.”

“Tôi cũng cảm thấy thế!”

Nụ cười tươi rói của Từ Lai phút giây này còn rực rỡ hơn bầu trời đầy sao.

Chú thích:

*Chocolate abs:

178


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.