Thời Gian Như Hẹn

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khoa cấp cứu Bệnh viện Quân y thành phố Du Giang.

Tô An Hi vừa liếc nhìn là nhận ra ngay Từ Lai, lập tức nhoẻn cười chỉ lên cổ tay. Từ Lai hiểu ý, gật đầu, ngồi trên ghế chờ ở sảnh cấp cứu, với tay đội lại mũ lưỡi trai cho chắc, đôi mắt khuất dưới vành mũ chăm chú chơi game trên điện thoại.

Weibo gửi thông báo cập nhật tin tức, cô lỡ tay một cái, giao diện game bị đóng, giao diện weibo được mở.

Weibo load xong liền thấy ngay tag #người_đẹp_bình_tĩnh_cứu_hỏa, nhìn lại thì còn là hot search, nhìn kỹ hơn, cảnh trong video trông thật quen.

Từ Lai lập tức bật video xem, cái này chẳng phải là cảnh quay xe hơi tự bốc cháy khi nãy sao? Mặc dù cô đã kéo thấp mũ nhưng vẫn bị quay thấy mặt.

Thế mà lại bị đăng lên mạng rồi. Từ Lai tiện tay kéo xuống xem bình luận, thật là dở khóc dở cười.

Lưu manh thối: Oa oa, đây là chương trình thực tế hay là chuyện có thật thế, người đẹp ngầu ghê.

Tao không béo: @Tao cực gầy, Cực Gầy ơi, mày xem người đẹp nhà người ta đi, rồi lại nhìn lại mày đi [hình ảnh]

LLYYTT: Tay chủ xe được cứu kia phen này chắc ám ảnh lắm đây, mẹ kiếp, còn không bằng đàn bà.

Hi hi ha ha: @LLYYTT bạn kỳ thị phụ nữ hay là như nào đây, là nam hay nữ đấy?

Ngang qua thế giới của em: Quả là hữu sắc hữu dũng, chị gái ơi, bụng em có lửa đốt, xin hãy đến dập tắt đi ❤ ❤

Thánh nổ đệ nhất thiên hạ: Du Giang đúng không? Người đẹp ơi, vé máy bay, đã mua! [hình ảnh]

Cún shiba lông đen: Ôi đệt, tôi đang thấy gì đây? Người đẹp này không phải là cái người tình nguyện viên hero gì đó người Mỹ sao @hero cứu hộ

>>Chó mực rất đen: Phải phải phải, tôi từng xem video về mấy con chó bọn họ quay, không sai đâu, cứ tưởng là Hoa kiều chứ, hóa ra là người Du Giang, làm ơn cho xin tên weibo của chị gái @hero đi!

Từ Lai không xem tiếp nữa, tắt weibo, tiếp tục chơi game.

Cô có weibo triệu người theo dõi, là blogger đi đầu đăng những video đầy xúc động về việc cứu trợ chó hoang. Về sau ngày càng có nhiều người làm theo nên không đăng nữa. Tính từ lần đăng gần đây nhất đến giờ đã khoảng một năm, bài đó nói về chú chó cứu hộ tại khu vực thiên tai bị kiệt sức vì tham gia tìm kiếm người bị nạn.

Tuy nhiên, có nằm mơ cô cũng không ngờ sau khi weibo của cô được tiết lộ, cô sẽ trở thành một hot blogger, tất nhiên đây là chuyện ngày sau.

Bả vai bị vỗ nhẹ một cái, Tô An Hi gật đầu gọi cô: “Đi.”

“Đi thôi.” Từ Lai đứng dậy xoa xoa gáy.

“Đợi đã.” Tô An Hi kéo tay Từ Lai, “Sao thế này, đỏ lên rồi.”

Từ Lai cũng nhìn thử rồi đáp: “Bị phải lửa, không nổi bọng nước, chẳng sao đâu.”

Tô An Hi trợn mắt nhìn Từ Lai, kéo tay cô đi bôi thuốc, vừa làm vừa bảo: “Anh hùng thật, vừa về đến nơi đã gây chú ý rồi, trông thế mà giỏi.”

“Xem video rồi à?” Nói vậy thì chắc xem rồi.

Tô An Hi vứt miếng bông đi, cái tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mịn của Từ Lai mấy cái: “Tình cờ thấy một bệnh nhân đang xem, liếc qua một cái là nhận ra ngay cái khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp này của bà.”

Từ Lai gạt tay đối phương ra: “Có đi hay không đây?”

“Đi chứ, về nhà thay quần áo trước đã nhé.”

Chẳng mấy chốc đã về đến khu tập thể quân đội. Từ Lai để Tô An Hi dừng xe rồi mới nói: “Tôi ở đây chờ bà.”

Tô An Hi hiện đã mặc quần áo bình thường thở dài bó tay, nhìn Từ Lai: “Bà không về thăm nhà một tẹo à?”

“Lúc nào phải về thì tự nhiên sẽ về thôi.” Từ Lai nói xong thì mở cửa chui ra khỏi xe, thuận tay đóng luôn lại.

Tô An Hi chọn một nhà hàng tư gia tên là “Hồi”, nghĩa là quay về. Thứ nhất là Từ Lai ở nước ngoài hiếm khi được ăn món ăn quê nhà, thứ hai là tẩy trần cho cô nàng. Vậy nên không hề do dự khi quyết định chọn nhà hàng này.

Quán ‘Hồi’ hễ mở cửa thì lúc nào cũng có khách ghé đến chật nhà, không nhờ Tô An Hi quen chủ quán, dặn người ta giữ chỗ trước cho thì đến vào giờ này nhất định phải xếp hàng.

Đậu xe trong bãi gửi, hai người vào thang máy đi thẳng lên tầng năm.

Trong thang máy sáng choang, hai người đẹp sóng vai nhau đứng đối diện cửa kính trong suốt, chiều cao xấp xỉ nhau, còn dáng vóc ấy à, Tô An Hi mặc một chiếc little black dress ngực nở eo thon, Từ Lai mặc áo phông rộng thùng thình và quần soóc ngắn khoe đôi chân dài thẳng tắp trắng muốt, có thể gọi là một cặp giò đốt mắt.

Nếu chỉ xét riêng tướng mạo thì Tô An Hi thuộc kiểu đẹp kiêu sa, lạnh lùng còn Từ Lai là kiểu xinh xắn, trẻ trung, dịu dàng.

Hai người là bạn học cấp ba, ở chung một khu tập thể, Tô An Hi lớn hơn Từ Lai một tuổi. Sau khi Từ Lai ra nước ngoài thì Tô An Hi cũng vào học trường quân đội. Mặc dù hiếm khi có dịp gặp nhau được một lần nhưng hễ gặp thì chẳng bao giờ cảm thấy ngượng ngùng, xa cách, là những người bạn thân thật sự!

“Này, sao bà lại chọn về vào thời điểm này thế?” Trong lúc chờ món ăn mang lên, Tô An Hi hỏi chuyện.

Con bé này mỗi năm chỉ về hai lần, một lần vào Tết Nguyên đán, một lần vào Thanh minh, mỗi lần về chỉ ở lại một ngày. Lần này về vào lúc này chẳng hóa là mặt trời mọc đằng tây hay sao?

Từ Lai nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống, tay chống cằm, cười một tiếng: “Không đi nữa.”

Tô An Hi vốn cũng đang uống nước, nghe xong suýt thì bị sặc, rút vội mấy tờ khăn giấy lau miệng, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên và mừng rỡ: “Tôi không nghe lầm chứ? Bà không đi nữa hả?”

“Ừ, tôi đã chấp nhận thư mời của Đại học Du Giang rồi.” Từ Lai khẽ gật một cái, nhìn Tô An Hi cười tươi.

“Gì thế?” Giọng Tô An Hi nâng thêm mấy đề-xi-ben, “Bà từ bỏ công việc ở viện nghiên cứu bên Mỹ để chạy về đây làm giáo viên hả? Bộ điên rồi à?”

Ngón trỏ nhỏ nhắn của Từ Lai hững hờ miết quanh miệng chén một vòng, nước trà màu xanh nhạt sóng sánh trong veo, bỗng dưng lại nhớ tới cái người ngồi trong xe cứu hỏa, cô khoan thai ngẩng đầu lên, nói nhẹ như không: “Thì bà cứ coi như là tôi điên đi.”

Tô An Hi tỉnh táo quan sát nụ cười vui vẻ treo bên khóe môi Từ Lai thật cẩn thận, đan hai tay vào nhau đặt trên bàn rồi hỏi dò: “Bà có chuyện gì giấu tôi phải không?”

“Bà đoán đi.” Từ Lai ngước mắt, dựa vào lưng ghế, nhìn về phía Tô An Hi.

“Đoán cái con khỉ.” Tô An Hi lườm Từ Lai một cái, con nhóc này bề ngoài thì có vẻ là một người đẹp thân thiện, cởi mở, cơ mà một khi chọc đúng chỗ thì mới biết mặt.

Nó mà đã không muốn nói thì bạn có cạy miệng, nó cũng không hé ra nửa chữ đâu.

Từ Lai cười bâng quơ một tiếng đáp lại Tô An Hi, thấy phục vụ đi đến bèn thủng thẳng bảo: “Món ăn đến rồi.”

Ăn cơm xong, Từ Lai định về luôn nhưng Tô An Hi nhất quyết không chịu, bắt phải đi tăng hai.

“Mai bác sĩ Tô không phải đi làm hả?” Từ Lai bị lôi cổ lên xe, phì cười hỏi Tô An Hi đang lái xe.

“Thế bà có đi hay không đây?” Tô An Hi liếc xéo sang uy hiếp.

“Nếu không phải anh trai tôi…” Từ Lai ngưng lại, quay sang nhìn Tô An Hi, thấy nụ cười của cô nàng vụt tắt, lập tức đổi giọng ngay, “Có, có, có, thưa chị.”

Hơn tám giờ, người ở Jiukeshu vẫn chưa thể gọi là đông, quỷ quái yêu ma còn chưa ra khỏi động. Tô An Hi dẫn Từ Lai đến một quán bar khá là đặc biệt theo phong cách retro hoài cổ nhưng cũng không kém phần hiện đại, tầng hai là một cái sân hình bán nguyệt có không ít người ngồi, dưới tầng một có đủ cả bàn ngồi theo nhóm lẫn ghế chân cao ngồi lẻ kết hợp hài hòa với tầng hai.

Một anh chàng đẹp trai mặc sơ mi giản dị tới gần, đánh mắt nhìn Từ Lai rồi quay sang nói với Tô An Hi: “An Hi dẫn bạn đến à?”

“Từ Lai.” Tô An Hi mỉm cười giới thiệu hai người với nhau, “Mạc Bỉnh Dương.”

“Xin chào.”

“Xin chào.”

Hai người chào nhau xong, Mạc Bỉnh Dương phóng khoáng chỉ tay lên cầu thang: “Hai người lên trước đi, tôi sẽ sắp xếp.”

Hai người lên tầng hai ngồi, chỉ một lát sau phục vụ đã mang rượu, hoa quả và mấy món ăn nhẹ lên. Từ Lai liếc nhìn Tô An Hi: “Tay họ Mạc này trông chẳng giống chủ quán bar gì cả nhỉ?”

“Tiểu Lai Lai à, bà có thể đừng đem cách quan sát, đánh giá động vật đi áp dụng cho con người không?” Tô An Hi bó tay phì cười.

“Con người thực ra cũng giống động vật thôi.”

“Biết bà là chuyên gia rồi, gớm!” Tô An Hi liếc xéo Từ Lai.

Chỉ ít phút sau, Mạc Bỉnh Dương đã quay lên. Hỏi ra mới biết lần đầu tiên hai người gặp nhau là do Tô An Hi uống say bí tỉ ở quán, chẳng còn biết trời trăng gì, khóc lên khóc xuống, lại còn không mang tiền. Sau này, Tô An Hi thường hay đến đây hơn nên mới ngày càng thân thiết.

Từ Lai nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Tô An Hi, dường như đã đoán ra được điều gì.

Mười một giờ đêm, sân khấu tiệc đêm thác loạn muôn màu muôn vẻ của chốn phồn hoa đô hội ở đây mới vừa mở màn thì tiếng còi hụ đinh tai nhức óc rú lên, xé tan những kiều diễm và say mê đang lẩn mình trong bóng đêm.

Một club giải trí ở Jiukeshu bị cháy, lửa cháy rất mạnh và nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.

Cảnh sát giao thông, công an, cảnh sát chữa cháy lần lượt tiếp cận hiện trường, cả con đường Jiukeshu hỗn loạn, mọi người hối hả lao ra ngoài như những con ruồi mất đầu, dây cảnh giới được chăng, cảnh sát chữa cháy, cảnh sát giao thông và công an tích cực sơ tán mọi người khỏi khu vực cháy.

Từ Lai và Tô An Hi được sơ tán ra khu vực phía ngoài dây cảnh giới, cách địa điểm bị cháy một con đường.

“Chao ôi, nghe nói là cảnh sát ập vào kiểm tra ma túy, kết quả chưa kịp bắt người thì đã cháy.”

“Chẳng trách vừa rồi tôi thấy có chó nghiệp vụ chống ma túy, chắc chắn là lũ cắn thuốc châm lửa hòng tranh thủ lúc hỗn loạn để bỏ trốn.”

“Nói thừa, chứ chẳng lẽ người ta dắt chó nghiệp vụ chống ma túy đến đây chơi à.”

“…”

Mặc dù hai người họ châu đầu ghé tai lại bàn tán nhưng Từ Lai đứng gần đó vẫn nghe được. Tô An Hi đứng bên cạnh nghe điện thoại xong thì quay sang bảo: “Cần khám gấp, tôi phải về bệnh viện đây.”

Từ Lai gật đầu: “Ừ, uống rượu không được lái xe.”

Tô An Hi cười bó tay: “Tôi chỉ uống có một chén thôi.”

“Một hớp cũng không được.” Về mặt này, Từ Lai hết sức nghiêm khắc.

Tô An Hi bắt taxi đi rồi, Từ Lai vốn cũng định về luôn, thế mà còn chưa kịp quay lưng đi đã liếc thấy hai chiếc xe cứu hỏa nữa tới, từ phía một trong hai chiếc xe, một người đàn ông cao ráo mặc quần áo chữa cháy màu xanh tím than nhảy xuống tiến về phía các đồng chí cảnh sát chữa cháy khác.

Khắp xung quanh con đường Jiukeshu này, bốn phương tám hướng đều dầy đặc các tòa nhà san sát nhau, liền với tòa nhà đang cháy là nhà dân, club, quán rượu có nhiều vật phẩm dễ bắt lửa và các đường ống khí đốt. Nếu không nhanh chóng khống chế đám cháy, lỡ như dẫn đến phát nổ thì hậu quả không chỉ giới hạn ở con phố này nữa.

Các cảnh sát chữa cháy khẩn trương sử dụng súng phun nước áp lực cao nhằm tạm thời khống chế điểm cháy. Cận Thời Xuyên, Lục Phương Kỳ và trung đội trưởng Hình Lượng – trưởng đội cảnh sát phòng cháy chữa cháy khu vực bị nạn – cùng chăm chú nhìn lên góc tòa nhà mới được phun nước dập lửa, sắc mặt hết sức lo lắng.

“Có khói trắng.” Cận Thời Xuyên nói, đội trưởng Hình đứng bên gật đầu, rõ ràng cũng đã phát hiện ra.

“Vẫn chưa xác định được điểm bắt đầu của đám cháy, lửa cháy mạnh quá, lỡ như phát nổ thì hậu quả khôn lường.” Lục Phương Kỳ nhận định.

Cái nhìn của Cận Thời Xuyên sâu thăm thẳm, còn huyền bí hơn cả màn đêm, anh cất giọng nói trầm ấm, sang sảng, rất vang của mình: “Chúng tôi chia nhóm nhỏ tiếp cận ngôi nhà. Phía đội trưởng Hình chịu trách nhiệm phun súng nước yểm hộ.”

“Hay là để nhóm chúng tôi vào, các anh yểm hộ được không?” Đội trưởng Hình mở lời, đây là địa bàn họ quản lý, nếu chỉ ở ngoài phun súng nước yểm hộ, bị truyền ra ngoài thì thật mất mặt.

“Đội trưởng Hình không yên tâm à?” Cận Thời Xuyên nói thản nhiên nhưng lại có khí thế o ép người khác.

Đội trưởng Hình xua tay bật cười: “Đội trưởng Cận là cấp trên chỉ huy, sao tôi lại không yên tâm chứ?”

“Vậy quyết định thế đi.” Cận Thời Xuyên vỗ vai đội trưởng Hình, hô to gọi: “Lưu Húc.”

“Có.” Lưu Húc lập tức chạy lại.

“Đeo mặt nạ phòng độc, cầm theo bình chữa cháy, gọi một nhóm vào đó với tôi.”

Cận Thời Xuyên vừa dứt lời, đội trưởng Hình liền hỏi: “Anh cũng vào à?”

“Có vấn đề gì à?”

Đội trưởng Hình quan sát dáng vẻ ung dung của Cận Thời Xuyên, thế là tự nhiên bật cười. Hai người họ chưa từng hợp tác lần nào nhưng ba chữ Cận Thời Xuyên thì nổi tiếng khắp trung đoàn, mọi người đều bảo cậu ta là một con dao sắc, biết cách để đạt được tốc độ tối đa, thiệt hại tối thiểu, không ngạo mạn, nghe nói cấp trên đã sắp xếp cho cậu ta thi thăng quân hàm trước thời hạn rồi, thế mà cậu ta vẫn cứ vậy, nhiệt tình sôi sùng sục xông pha ở tuyến đầu.

Cái người này, vừa là kẻ có tài, mà cũng là một kẻ khác người.

Cận Thời Xuyên thấy đội trưởng Hình thể hiện vẻ do dự lồ lộ trên mặt thì nhếch môi cười, chuyển con mắt, giọng vang như chuông đồng: “Tiếp cận đám cháy.”

“Rõ.” Một vài chiến sĩ phòng cháy chữa cháy cõng trang bị dập lửa, đứng nghiêm, khí thế dũng mãnh chìm dần vào trong màn khói bốc mù mịt.

Lục Phương Kỳ đứng sóng vai cùng đội trưởng Hình bảo: “Tính cậu ta là thế đấy, đội trưởng Hình chớ để bụng làm gì!”

Chỉ ít phút sau, thình lình mọi người nghe thấy một tiếng nổ tung, mặt đất cũng rung cả lên. Cặp lông mày của Lục Phương Kỳ nhíu chặt, hét vào bộ đàm: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Chờ một chút mới nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ của Cận Thời Xuyên ở đầu bên kia: “Căng thẳng gì thế? Chẳng có chuyện gì hết.”

Cuối cùng, điểm cháy cũng bị dập tắt. Cả quảng trường Jiukeshu nồng nặc mùi khét lẹt gay mũi, làn khói đen sì rúc vào bầu trời đêm, không nhìn ra nổi đâu là trời đêm đâu là khói.

Nhóm Cận Thời Xuyên đi từ trong ra, người bám đầy bụi đen. Nguyên một dàn các anh chàng cao ráo, phong độ nối nhau nhịp bước, giống y như cảnh quay từ đám cháy bước ra trong phim. Người thanh niên đi đầu cao to, oai vệ, bước đi như gió, dù cho mặt mày lem luốc bẩn vẫn không vùi lấp nổi độ ngầu ngút trời của anh ta.

Rất đông người đứng xem xung quanh đều vỗ tay tán dương những chiến sĩ anh dũng không chùn bước trước nguy nan.

Từ Lai mỉm cười, cái nhìn chưa lúc nào rời khỏi gã đàn ông đi từ trong đám cháy ra kia, đôi mắt sáng tựa vì sao.

Cô quay lưng lại nhìn. Ngay sau lưng có một cửa hàng tiện lợi đang mở. Từ Lai đi về phía đó.

Hết báo động, mọi người thu quân.

Lục Phương Kỳ đang nói chuyện với Cận Thời Xuyên thì nhác thấy một cô gái đi về phía này. Anh ta huých cùi chỏ vào người Cận Thời Xuyên trêu: “Ông đi đến đâu cũng có người ân cần thăm hỏi đến đó nhỉ, mẹ kiếp, thật đáng ghét.”

Từ Lai đi đến đứng trước mặt Cận Thời Xuyên đưa chai nước cho anh, mỉm cười chào một tiếng: “Cận đại ca, uống nước này.”

Lục Phương Kỳ nhìn hai người như thể gặp phải ma, thế này có vẻ không giống như đến bắt chuyện. Anh ta hồ nghi hỏi: “Hai người quen nhau hả?”

“Quen.”

“Không quen.”

Hai người đồng thanh trả lời, Lục Phương Kỳ choáng toàn tập.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Gặp lại nhau, vốn dĩ có thể là như này…

Lai Lai: Không quen hả? Ok, anh giỏi.

Đội trưởng Cận: Đừng trách tôi, mười năm trước em vừa mới dậy thì mà phải không?

Tiểu Lộ: Mười lăm tuổi là mới dậy thì hả? Này, cứ Forever Alone mãi đi nhé.

Lai Lai: Tiểu Lộ, bọn mình đi thôi!

Chú thích:

*nhà hàng tư gia 私房菜 là một kiểu nhà hàng do gia đình tự mở không cần được cấp phép đăng kí kinh doanh, không có thực đơn cố định mà tùy theo đầu bếp, không quảng cáo công khai mà hoàn toàn dựa vào phương thức truyền miệng, thường có quy mô nhỏ,  món ăn có hương vị truyền thống độc đáo, khiến thực khách có cảm giác như đến làm khách tại gia đình để thưởng thức bữa ăn. Đọc thêm tại baidu.

01100000000000144051992228575_s

*Little black dress (LBD) là một chiếc đầm đen đơn giản thường ngắn trên đầu gối và mang ý nghĩa của một cách mạng thời trang cho nữ giới được đi đầu bởi nhà mốt Coco Chanel. Tạp chí bazaar Việt Nam đã viết một bài rất có tính truyền cảm hứng về LBD. Đọc thêm ở link. Ngoài ra nó còn có 1 bài viết hệ thống trên wikipedia.

ldb-expo-1024x768

*Tên khu Jiukeshu 九棵樹 nghĩa là chín gốc cây

*Phong cách retro trong thiết kế nội thất: bắt nguồn từ Bắc Âu vào những năm 50 và đã mang đến sự thay đổi trên toàn thế giới. Những tư tưởng hiện đại cấp tiến đã làm thay đổi phong cách thiết kế. Phong cách retro biểu hiện cho sự chân thành, đơn giản, nhưng hiện đại và quyến rũ trong cuộc sống hiện đại. Có thể nói rằng, retro là một phong cách mang tính chất hoài cổ nhưng cũng không kém phần hiện đại. Những món nội thất là sự kết tinh của những điều đơn giản và đẹp một cách rất đặc trưng, nó mang trong mình những nét đẹp tinh túy của thời gian và hơi thở của thời đại ngày nay. Đọc thêm tại link.

phong-cach-retro-00151

*bàn ngồi theo nhóm và ghế chân cao: bàn ngồi theo nhóm (卡座) ở đây cụ thể muốn nhắc đến kiểu bàn xếp 2 chiếc sô pha đối diện nhau qua một chiếc bàn và đấu lưng với một chiếc sô pha khác (như hình). Ghế chân cao có thể là loại một chân hoặc 3, 4 chân, tùy, nhưng chắc chắn là chân nó rất cao (xem thử vài hình minh họa).

3241547B03

sng-te1baa1o-mie1bb81n-ghe1babf-chu-u-thanh-c491c6a1n-gie1baa3n-retro-chn-cao-ghe1babf-mie1bb84n-ph-ve1baacn

ab65bcf169997ae8baba337e37110c37

*Diễn biến của một đám cháy lớn: Mọi người có thể tham khảo bài tường thuật diễn biến vụ cháy quán karaoke trên đường Trần Thánh Tông, Hà Nội tháng 11 năm 2016 làm chết 13 người để biết chính xác những gì xảy ra và tổ chức công tác chữa cháy, cứu nạn, cứu hộ. Vụ này khá tương tự về vị trí, quy mô vụ cháy kể trong truyện. Link.

*Ngoài lề một chút về mấy cái cấp bậc: Trung đội trưởng thì bé hơn Đại đội trưởng và chỉ có quy mô từ cấp đại đội trở lên mới có Chính ủy viên. Từ Trung đoàn trở lên chức danh này gọi là Chính ủy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.