Thời Gian Như Hẹn

Chương 17




Văn Khánh Quốc không biết hai kẻ khách khí với nhau trước mặt mình kỳ thực là có quen biết, thấy Cận Thời Xuyên không tránh né vị nữ chuyên gia này, trái tim thấp thỏm coi như được giải thoát.

Điện thoại đổ chuông. Văn Khánh Quốc ra dấu tay với hai người rồi nghe điện thoại.

Từ Lai mỉm cười cẩn thận quan sát Cận Thời Xuyên, chỉ là, không chịu buông tay.

Ngoài mặt, hai người vẫn hết sức bình thường, có điều hai bàn tay đang bắt tay nhau thì đang âm thầm giằng co.

Ở trước mặt Văn Khánh Quốc, Cận Thời Xuyên không thể tùy tiện quá, vết thương trên tay vẫn chưa lành, động tác không thể làm mạnh quá, bởi thế nên, lòng bàn tay anh bị bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cái con bé này cào đến là ngứa ngáy.

Anh lén trừng mắt, nhìn tay rồi lại nhìn Từ Lai, ra hiệu: Buông tay ra.

Từ Lai lắc đầu, ý là: Không buông.

Trong lúc hai người còn bận anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, Văn Khánh Quốc cúp điện thoại, đứng dậy, gọi hai người: “Đi thôi, họp nào.”

Đúng lúc Văn Khánh Quốc ngẩng đầu lên, Từ Lai lập tức thả tay, mỉm cười nhìn đối phương, hết sức tự nhiên.

Cận Thời Xuyên chỉ tức nỗi không thể ném cô ra khỏi văn phòng. Hơn một tuần không gặp, trình độ trêu ghẹo người khác của cô đã tiến hóa rồi.

Trong phòng họp, các đội trưởng ngồi quanh bàn. Văn Khánh Quốc vẫy tay gọi Cận Thời Xuyên và Từ Lai vào chỗ ngồi rồi trình bày kế hoạch huấn luyện đặc biệt lần này.

“Thực ra, phía trung đoàn đã dự thảo kế hoạch này từ tháng trước, có điều vẫn còn phải cân nhắc việc lựa chọn người và chó. Tuần vừa qua xảy ra sự cố đất đá sạt lở ở huyện Phi Vân khiến trung đoàn càng thêm ý thức được tầm quan trọng của chó tìm kiếm cứu nạn. Kế hoạch này hiện tại rất cần kíp. Nay, thời cơ đã chín muồi, trung đoàn bổ nhiệm đồng chí Đại đội trưởng Cận Thời Xuyên làm huấn luyện viên, đặc biệt mời cô giáo Từ, chuyên gia huấn luyện chó tìm kiếm cứu nạn về làm cố vấn.”

Mọi người đồng loạt vỗ tay hoan nghênh.

“Như vậy, về nhiệm vụ chọn người tham gia công tác huấn luyện, mong các đội tích cực phối hợp.” Văn Khánh Quốc nhìn mọi người, thấy tất cả đều đã gật đầu thì nói tiếp, “Không biết các đồng chí có còn ý kiến gì khác không, xin mời phát biểu, chúng ta cùng nhau thảo luận.”

Sau khi cuộc họp kết thúc, Văn Khánh Quốc rời đi trước, không khi trong phòng họp bắt đầu trở nên sôi nổi.

Một đám đàn ông trưởng thành dường như rất có hứng thú với vị chuyên gia Từ Lai từ nước ngoài về này. Tất cả ở đây đều đã nghe nói từ trước rằng trung đoàn đang tiếp xúc với một chuyên gia động vật học. Lúc ấy còn tưởng là một ông cụ đeo kính gọng vàng cơ, ai ngờ lại là một em gái trẻ trung, một em gái cực kỳ xinh đẹp.

Mấy đồng chí còn độc thân nhanh nhảu tìm cơ hội bắt chuyện với Từ Lai.

“Nghe nói cô giáo Từ đã nhiều lần tham gia hoạt động cứu viện quy mô lớn ở nước ngoài phải không?”

“Không sai.”

“Có thể nói cho chúng tôi biết công tác phòng cháy chữa cháy ở nước ngoài có gì khác chúng tôi không?”

“Về bản chất thì hầu như không có gì khác, nếu có thì có lẽ chỉ là vấn đề về chính sách, cụ thể thế nào thì tôi cũng không phải người trong nghề, không được rõ cho lắm.”

Cận Thời Xuyên nhìn mấy tay đội trưởng như nhiệt tình như hổ đói, thầm hừ một tiếng trong bụng.

Ha ha, làm phòng cháy chữa cháy nhiều năm như thế, chẳng lẽ không biết khác nhau thế nào?

Trò hề.

“Vậy huấn luyện chó thì sao? Nghe nói cô là thầy huấn luyện chó nổi tiếng, nhận được rất nhiều khen thưởng, huấn luyện chó có khó làm lắm không?”

“Thật ra, nếu muốn một chú chó phục tùng anh vô điều kiện, tin tưởng anh thì anh cũng nhất định phải tìm hiểu nó, chú ý đến nó, quan tâm đến cảm xúc của nó. Ngoài việc không biết nói năng, chó cũng giống như con người vậy.”

Từ Lai trả lời đầy đủ các vấn đề mọi người hỏi, biết gì nói nấy, luôn giữ nụ cười lịch sự.

“Cô giáo Từ thật là giỏi, không kể đến vẻ ngoài trẻ trung, xinh đẹp, thì còn là một người đăc biệt dung dị, gần gũi, không ra vẻ chuyên gia.”

Cận Thời Xuyên nhìn tay đội trưởng mới vừa nói chuyện, chà, ngày thường chẳng thấy nịnh bợ lãnh đạo như vậy đi, gặp con gái một cái là liền nói năng trơn tuột.

Đội trưởng Cận, cây vạn tuế ngàn tuổi, lão độc thân vạn tuổi, một đóa hoa kiêu kỳ, đến lúc này vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của đóa hoa tươi giữa đồng nội xanh rì.

“Cô giáo Từ lúc nào thì rảnh, tôi có rất nhiều điều thắc mắc về lĩnh vực động vật học, có thể hỏi cô được không?” Một tay đội trưởng khác nói.

Cận Thời Xuyên ngừng tay đang lật tài liệu lại, liếc mắt nhìn đối phương một cái, lại hừ trong lòng một tiếng.

Mẹ kiếp, ông là lính phòng cháy chữa cháy, kế hoạch huấn luyện chó tìm kiếm cứu nạn lần này cũng không có tên ông, ông hỏi người ta kiến thức động vật học, định đổi nghề đi trông coi vườn bách thú chắc.

Cận Thời Xuyên cứ thế ngồi ở đó cầm tài liệu trong tay, ngoảnh mặt làm ngơ. Nếu có ai đó đưa cho anh một cái gương, anh nhất định sẽ thấy vẻ khinh thường trong đôi mắt mình. Tiếc là chẳng ai đưa gương cho anh, chính anh cũng không nhận ra tâm trạng mình đang tệ đến mức nào.

Từ Lai nhìn sang Cận Thời Xuyên, anh vẫn bình thản như thường, không tiếp lời, không nhìn người khác, cắm cúi đọc tài liệu.

“Có thể ạ.” Từ Lai cố ý nói to.

Cận Thời Xuyên lập tức ngẩng lên nhìn Từ Lai, đúng lúc thấy cái con bé này đang cười dịu dàng với người khác, anh đóng sập tập tài liệu lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.

Từ Lai nhìn theo bóng lưng cao to vừa rời đi, nụ cười nhạt đi mấy phần, không còn tươi tỉnh như vừa rồi, trong lòng vương chút buồn thương.

Dáng vẻ ấy giống như là thật sự chẳng hề để ý.

Tay đội trưởng mới rồi được nhận lời hẹn, cười rộng ngoác đến tận mang tai, lập tức nói ngay: “Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay luôn đi, vừa hay tôi được nghỉ.”

Mấy đội trưởng khác còn phải quay về đơn vị liền mắng thầm trong bụng, cơ hội tốt như vậy lại bị nẫng mất, thật không thể cam lòng!

Đúng lúc mọi người đều cho rằng cô giáo Từ dễ tính sẽ gật đầu thì cô lại đủng đỉnh làm một câu: “Ngại quá, tôi không rảnh.”

Thế là lập tức có mấy anh chàng lén cười thầm trên nỗi đau của kẻ khác.

“Vậy…”

Từ Lai đứng dậy cắt ngang lời của tay đội trưởng, nói với mọi người còn đang ngồi: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Nếu các đội trưởng còn thắc mắc gì, tôi sẽ nhờ đội trưởng Cận giải đáp cho mọi người. Tạm biệt nhé.”

Mọi người đưa mắt nhìn theo bóng lưng yểu điểu của Từ Lai, tròn mắt nhìn nhau. Sao bỗng dưng thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ thế?

Có người làm một câu: “Không phải là thật ra cô giáo Từ vừa ý đội trưởng Cận đấy chứ?”

“Chao ôi, bình thường.”

“Thế thì cũng đành tâm phục khẩu phục thôi.”

“Nhưng tôi nghe đồn lão Cận không có ý định yêu đương gì đâu!”

“Mẹ kiếp, chiếm được của hời rồi còn chê.”

“Ông dám so tài với lão Cận không?”

“So rồi, cả đời khó quên.”

“Thê thảm thế!”

“…”

Ai nói đi lính là lúc nào cũng nghiêm nghị, chuẩn mực chứ, thực ra họ vẫn là những con người rất thú vị đó.

Từ Lai đi ra từ phòng họp, ngó nghiêng một vòng trên hành lang không tìm thấy Cận Thời Xuyên nên gọi điện thẳng cho anh nhưng anh không nghe máy.

Cô vừa đi vừa gọi điện, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu ở đâu đó. Từ Lai bỏ điện thoại xuống, lần theo tiếng nhạc, đi đến góc rẽ vào cầu thang bộ thì tắt tiếng, cô giơ điện thoại lên xem, cuộc gọi đã kết thúc.

Từ Lai mở cửa ra. Cận Thời Xuyên đang tựa người bên cửa sổ chỗ chiếu nghỉ hút thuốc, thấy cửa mở ra thì quay lại nhìn.

“Sao anh không nghe điện thoại?”

“Nói chuyện xong rồi à?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng hỏi một lúc.

“Không rảnh.”

“Xong rồi ạ.”

Lại cùng trả lời. Gương mặt tuấn tú của người đàn ông bình lặng, gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ thản nhiên.

Từ Lai đi xuống chỗ anh, nhìn thấy tay phải của Cận Thời Xuyên vẫn còn quấn băng, từ lúc bắt tay ở chỗ trung đoàn trưởng đã thấy tay anh chưa khỏe, giờ lại còn núp vào đây hút thuốc nữa.

Ngón trỏ và ngón giữa của Cận Thời Xuyên kẹp điếu thuốc, thong dong đưa lên miệng, rít một hơi, từ từ nhả khói ra, khác hoàn toàn dáng vẻ nghiêm chỉnh thường ngày những cũng không có gì không ổn cả.

“Tìm anh có việc à?” Cận Thời Xuyên hỏi.

“Vết thương trên tay anh còn chưa khỏi.” Từ Lai không trả lời câu hỏi của Cận Thời Xuyên.

Cận Thời Xuyên chăm chú nhìn Từ Lai đi đến gần mình, lại đưa tay lên hút một hơi nữa, thế là điếu thuốc bị một bàn tay trắng nõn nho nhỏ cướp mất, dụi tắt rồi ném nó vào thùng rác.

“Thú vui duy nhất em cũng không chịu tha hả?” Cận Thời Xuyên đường hoàng nhìn lại Từ Lai, cười lạnh một tiếng.

Thực tế thì việc hút thuốc trong quân đội không bị quản chế nghiêm. Cả đám đực rựa bị huấn luyện suốt ngày, lại không có cuộc sống về đêm, chỉ có điếu thuốc này là có thể giải tỏa mọi phiền não và mệt mỏi.

Bọn đàn ông hồi còn trẻ đều cho rằng bước đầu tiên để trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất chính là biết hút thuốc. Cho nên thằng nào trong trường chẳng muốn thử hút xem sao, tất nhiên, bao gồm cả Cận Thời Xuyên. Có điều anh thấy hút thuốc không khoái lắm nên không hút nữa.

Sau khi vào trường quân đội, huấn luyện cường độ cao, mệt mỏi quá thì hút một điếu giải tỏa áp lực, thấy cũng chẳng có vấn đề gì.

Vừa rồi cũng vậy, lúc rời khỏi phòng họp, chẳng hiểu sao lại thấy bực bội, thế là anh liền vòng vào chỗ này hút thuốc để giảm bớt cái cảm giác ức chế kỳ lạ trong lòng kia đi.

“Không phải là vì anh đang bị thương sao.” Từ Lai có cảm giác làm ơn mắc oán.

Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai, giọng nói vẫn như cũ: “Không giải đáp thắc mắc cho người khác lại đi quản việc của anh mới thấy vui à.”

Từ Lai nhìn xoáy vào đôi mắt đen nhánh của Cận Thời Xuyên, bỗng dưng bật cười thành tiếng.

“Ồ, em biết rồi.”

“…”

“Anh ghen hả?” Thì ra cũng không phải là dửng dưng!

Cận Thời Xuyên đứng thẳng người lên, cúi nhìn Từ Lai, vẻ mặt mông lung, lập tức bỏ xuống tầng dưới.

Thế nên, vừa rồi, cái cảm giác bực bội trong lòng chết tiệt kia là vì… ghen ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.