Thời Gian Như Hẹn

Chương 13




Sau khi Hứa Nghệ Ninh phải miễn cưỡng ra về, Từ Lai từ phòng Tô An Hi ra cũng không thèm để ý tới Cận Thời Xuyên, tuần tự đi làm thủ tục.

Thật ra, từ nhỏ đến lớn, Cận Thời Xuyên từng bị thương không ít lần. Anh chẳng hề thấy tình huống của mình có gì nghiêm trọng, có điều vì hôm nay chứng kiến Từ nha đầu thay đổi đủ các kiểu sắc mặt nên cuối cùng cũng biết điều bám theo cô.

Từ Lai nộp phí xong thì đi lấy thuốc, nghiêm túc như đang làm việc, giống như các nhân viên ở bệnh viện đang xử lý các chuyện ngày nào cũng thấy, dường như cái người xấu tính vừa này không phải là người phụ nữ trước mắt này.

Lấy được thuốc, Từ Lai đưa túi thuốc cho anh, mặt lạnh tanh, giọng cũng lạnh lùng, vô cảm: “Một ngày ba lượt, ngoài túi có ghi rõ rồi.”

Cận Thời Xuyên cầm lấy, giọng nói pha mấy phần trêu ghẹo: “Không phải mới vừa rất vênh váo, hung hăng sao, giờ ốm yếu thế?”

Từ Lai ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên, quả tóc đầu đinh rất đàn ông, lúc mặc quân trang trông nghiêm túc, đứng đắn, giờ mặc quần áo bình thường mới thấy rõ bản chất kiên cường của riêng anh.

Anh cúi đầu nhìn cô khiến trong lòng cô lan tràn một thứ tình cảm rất khó lý giải.

Thật ra, ngay từ đầu cô vẫn luôn tự lừa gạt mình.

Thật ra, khi xưa anh vì thương hại nên mới quan tâm cô phải không?

Nhưng mà, trước đây, người đáng thương nhiều như thế, vì sao lại là cô?

Lúc đó, sức khỏe của Từ Lai đã bình phục kha khá, tuổi vẫn còn trẻ, nằm ít lâu là đã xuống giường đi lại được rồi.

Cũng chính vào lúc đó, cô đọc được tờ danh sách các nạn nhân, giấy trắng mực đen, tên mẹ cô được ghi rõ trên đó. Lúc ấy, cô chỉ có một thân một mình, khóc choáng váng rồi ngất xỉu.

Trời sập xuống có cảm giác thế nào? Có lẽ cũng không khác thế này…

Đến khi tỉnh lại, Cận Thời Xuyên đang ngồi canh bên giường, có lẽ vì mệt quá nên anh ngồi nhắm mắt lại vẫn ngủ được.

Bả vai anh có đeo băng, xem ra là bị thương, tay cô đang nắm chặt lấy tay anh, cô thấy rõ, trên mu bàn tay anh in hằn đầy dấu tay của cô.

Từ Lai buông tay anh ra, lỡ làm hơi mạnh tay khiến Cận Thời Xuyên tỉnh giấc.

Trong đôi mắt mới mở ra của anh hiện rõ sự mệt mỏi, nhưng anh vẫn ngồi thẳng người dậy, chăm chú nhìn cô, cuối cùng nặng nề nói một câu: “Xin lỗi.”

Tiếng xin lỗi ấy, cả hai người họ đều hiểu rõ ý nghĩa của nó. Đôi mắt của người em gái dâng đầy lệ, tiếng khóc xé ruột xé gan. Những người bị thương đang nằm đó, nhân viên cứu hộ và các chiến sĩ đi ra đi vào đều cực kỳ buồn thương. Nỗi đau này, nếu bạn chưa từng trải qua, có lẽ cả đời này bạn cũng không thể bị nó làm cảm động lây được.

Mấy ngày liền, Từ Lai luôn ở trong trạng thái sống dở chết dở, không ăn không uống, ngày ngày ngồi trên tảng đá bên ngoài khu vực khám chữa bệnh nhìn trời nhìn đất. Cô nghĩ rất nhiều chuyện, thậm chí đã từng nghĩ tới… cái chết.

Một con béc-giê hoạt bát, lanh lợi ngậm một hộp sữa đem đến cho Từ Lai. Từ Lai thấy nó mặc chiếc áo có chữ tìm kiếm cứu nạn đứng ngay trước mặt.

Truy Phong nhả hộp sữa thả xuống đùi Từ Lai, sủa lên mấy tiếng rồi người và chó cứ thế nhìn nhau.

“Truy Phong bảo em uống sữa đi đấy.”

Bên tai là một giọng nói tươi sáng, trước mắt là một đôi giầy màu đen bám đầy bùn, đối lập với chiếc quần màu cam ở phía trên.

Từ Lai biết là Cận Thời Xuyên nhưng không nhìn anh, cũng không cầm hộp sữa, giọng mỏng và khàn, nói như một con rô bốt.

“Anh không nên cứu em, chết thật hay, chết là xong hết mọi chuyện.”

“Em nói nhăng nói cuội gì thế?” Giọng nói bực bội của cậu thanh niên vang lên, “Em có biết câu này của em vô liêm sỉ cỡ nào không!”

“…”

Cận Thời Xuyên tiếp tục nói. Khi đó, anh còn đang đi học, trong giai đoạn dậy thì, chưa trưởng thành như hiện giờ. Khi đó, vẻ ngoài của anh tuấn tú, khôi ngô, giọng nói chưa trầm ấm giống hiện tại mà tương đối trong.

“Hôm qua, bọn anh đào được thi thể một đứa trẻ ở khu vực trường học, tay cậu bé nắm chặt một cây bút và quyển vở, trên mặt giấy nhuộm đầy máu, cậu bé viết đi viết lại dòng chữ “Tôi không muốn chết, cứu tôi với”, anh nghĩ cậu bé đã phải dùng cạn hết hơi sức còn lại trong người để viết nó, một quyển vở, cậu bé viết hết cả quyển vở, tay cậu bé toàn là máu.”

“Hôm trước, bọn anh đang cứu nạn ở khu vực gần bệnh viện thì gặp dư chấn. Một bé gái vì cứu một bà lão, đẩy bà cụ ra còn mình ngã xuống, bị cả bức tường đè lên, lúc bọn anh đào được cô bé lên, toàn thân em ấy là máu, đến phút hấp hối rồi vẫn cố gắng mỉm cười, hỏi xem bà cụ kia có sao không.”

Từ Lai cúi đầu, gục mặt xuống, nước mắt rơi lộp bộp lên đùi.

Bên tai là giọng nói nghẹn ngào của anh thanh niên: “Sáng hôm nay, có một tòa nhà chung cư đã đổ sụp toàn bộ, giờ vàng 72 tiếng để cứu người đã qua, dù là máy tìm kiếm sự sống hay chó tìm kiếm cứu nạn cũng đều không phát hiện được dấu hiệu sống nào. Một con chó ngồi bên đống đổ nát ấy suốt ba ngày ba đêm, không ai tìm ra cách tiếp cận, em đã thấy chó khóc bao giờ chưa?”

“…”

“Tròng mắt của con chó vàng đó đỏ rực, nó khóc đỏ cả mắt.”

Từ Lai nhìn Truy Phong, Truy Phong vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô. Cô chưa từng thấy chó khóc, từ trước đến giờ chưa từng thấy.

Cận Thời Xuyên ngồi xổm xuống nhìn Từ Lai, hai mắt anh cũng đỏ bừng, anh nói tiếp: “Truy Phong hễ đánh hơi được dấu hiệu sống là nó sẽ phát điên lên dùng móng đào bới, đào đến chảy cả máu cũng không chịu dừng lại.”

Từ Lai bất giác nhìn xuống bàn chân của Truy Phong, mấy chiếc móng nhỏ cực kỳ bẩn thỉu nhưng miệng vết thương vẫn rất rõ ràng.

“Tất cả mọi người đều đang liều mình ham muốn được sống sót, còn em, lại muốn chết…” Cận Thời Xuyên đột nhiên quát lên, “Nhìn anh này.”

Từ Lai ngước mắt nhìn Cận Thời Xuyên, nước mắt đã nhòe nhoẹt.

“Mẹ của em là một cô giáo tốt. Cô đã dùng thân mình để bảo vệ các học trò, cô sẵn sàng hy sinh tính mạng của bản thân để cứu vớt sinh mệnh của người khác. Em là con gái của cô, em lại không biết yêu quý tính mạng của mình. Em cảm thấy mẹ em có thể yên nghỉ được không?”

Từ Lai lắc đầu, Cận Thời Xuyên nói đúng, chuyện đã qua, cô có thể thay đổi được chăng? Cô có thể quay về đêm trước hôm xảy ra động đất chăng? Hoặc lạ, cô có thể trở về sớm hơn nữa?

Không thể, hết thảy đều không thể thay đổi.

“Truy Phong cho em đấy, uống đi.” Cận Thời Xuyên cầm hộp sữa lên đưa cho Từ Lai.

Từ Lai rơm rớm nước mắt, đưa tay ra nhận, uống cả sữa và nước mắt vào trong bụng.

Từ sau hôm đó, Truy Phong hễ làm xong nhiệm vụ liền quay về chơi với Từ Lai trong chốc lát. Cận Thời Xuyên chỉ đến để gọi Truy Phong đi, anh ác lắm, không nói chuyện với cô.

Rồi sau đó không bao lâu, cha Từ Lai đến đón cô, cô lại lén trốn đi.

Truy Phong tìm được cô núp trong góc đằng sau đống đổ nát của trường. Cận Thời Xuyên không biết cô đang trốn cha mình, còn tưởng là cô lại phát bệnh nên kéo cô đến một chỗ an toàn, cũng không hỏi vì sao cô ở đây, chỉ ngồi cùng với cô một lát.

Sau khi im lặng đủ lâu, Từ Lai hỏi Cận Thời Xuyên: “Cận đại ca, anh có bạn gái chưa?”

“Hỏi cái này là sao?”

“Tự nhiên muốn hỏi.”

“Chưa.”

“Anh định khi nào thì kết hôn?”

“Chưa tính.”

“Tại sao?”

“Đã nhìn quen cảnh thiên tai nhân họa, sinh ly tử biệt rồi, không muốn áp đặt chúng lên người thân, anh với Truy Phong là đủ rồi.” Cận Thời Xuyên cười nhạt nhìn Truy Phong. Truy Phong sủa một tiếng đáp lại anh.

Từ Lai cười: “Truy Phong hồi nhỏ chắc đáng yêu lắm anh nhỉ?”

Cận Thời Xuyên móc trong túi quần đồng phục cứu hộ ra một tấm ảnh đưa cho Từ Lai xem: “Truy Phong hồi nhỏ đấy.”

Từ Lai cầm lấy xem: “Ngầu ghê, dễ thương thật.”

“Ừ.” Cận Thời Xuyên chỉ gật đầu suông rồi đứng dậy, nhìn về phía Từ Lai, “Đi thôi.”

Nói xong, anh quay gót đi trước. Từ Lai nói với bóng lưng cao lớn của anh: “Nếu sau này em lớn rồi, chúng ta còn có thể gặp lại, anh vẫn chưa kết hôn, em gả cho anh nhé!”

Cận Thời Xuyên xoay người lại, ánh mặt trời chiếu thẳng lên người anh, mạ một lớp hào quang vàng chói, anh đứng ngược sáng nên không trông rõ mặt, chỉ nghe thấy một tiếng không nặng không nhẹ: “Ừ!”

Nhớ lại rất nhiều chuyện chỉ mất vài giây.

Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, hỏi ngược lại anh: “Em có hả?”

Cận Thời Xuyên đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô rồi bảo: “Đi thôi.”

“Đi đâu ạ?” Từ Lai đứng đực tại chỗ, vừa rồi cô có để lộ manh mối gì không nhỉ, ý gì thế chứ?

“Không phải là đi ăn cơm à?”

Cận Thời Xuyên xoay người, ánh mặt trời chiếu vào đại sảnh, vừa hay phủ lên người anh, sáng rỡ chói mắt, cũng như năm đó.

Người ấy, lại đẹp hơn rồi.

Từ Lai vui vẻ đi ngang qua đại sảnh. Thật đúng là đẹp mắt, con gái đi qua ai cũng nhìn anh cả.

Cô đi tới cướp lại túi thuốc Cận Thời Xuyên đang cầm trong tay.

“Sao lại thế này, không biết tay mình đang bị thương à!” Giọng nói không lớn, vừa đủ để người khác nghe thấy.

Cận Thời Xuyên bị cái con bé biến đổi nhanh như chớp này chọc cười, chẳng biết ai mới vừa rồi là người đã nhét đồ vào tay anh…

Ánh nắng rất đẹp, tâm tình dường như cũng rạng rỡ theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Những hồi ức nặng nề về các nạn nhân kể trên, có một số là chuyện có thực, nhiều người thân trong gia đình và bạn bè tôi đã trải qua thảm họa đó, cho đến bây giờ, khi nhắc lại nó vẫn thấy rất đau lòng.  Vì sai khác về thời gian nên tôi không để tên thật.

Nhưng mọi người hãy yên tâm đi, chương này có chút cảm động nên mạch truyện tương đối chậm, những điều thú vị hơn vẫn còn ở phía sau ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.