Thời Gian Lạnh Lẽo

Chương 24




Edit: V.O

Mặt Cố Vãn biến sắc, tay run run gọi điện thoại cho Trình Phi, không biết điện thoại vang lên bao lâu, mới từ từ được người nhận.

Giọng nói Trình Phi có gì đó không đúng, nhưng bây giờ Cố Vãn đã hoàn toàn không để ý tới.

"Trình Phi anh ở đâu, không thấy Tiểu Sâm nữa, không thấy nó em phải làm sao, em phải làm sao? Vị trí của nó biến mất ở Vân Quỹ, có phải bị Bạc Lương dẫn đi không, em phải làm sao, tại sao em đã biến thành như vậy, anh ta vẫn không chịu bỏ qua cho chúng ta, tại sao..."

Trình Phi mấp máy môi, ở đầu kia điện thoại, Cố Vãn hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng của anh ta.

Đương nhiên cũng không thấy được, trên ghế nằm ở bên cạnh anh ta không phải là Kiều Sâm thì là ai?

"Trước đừng có gấp, bây giờ anh sẽ về, anh dẫn em đi tìm Tiểu Sâm. Một mình em đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Giọng điệu Trình Phi vẫn dịu dàng, dường như đối mặt với Cố Vãn, anh luôn có kiên nhẫn và dịu dàng đếm không hết.

"Được được, em chờ anh về, anh nhanh chút!"

Cố Vãn gần như muốn khóc.

Con trai là hy vọng duy nhất đời này của cô, nếu như đứa bé này không còn, cô không biết mình sẽ biến thành dạng gì!

Mà lúc này, bên kia điện thoại, Trình Phi mới vừa cúp điện thoại xong, Cố Thanh vốn nên ở Tuyên Thành lại xuất hiện ở đối diện Trình Phi, cong môi cười.

"Trình Phi, tôi không nghĩ tới anh vẫn giống năm năm trước, vì Cố Vãn cái gì cũng làm ra được. Nếu cô ta biết Cố Tiểu Sâm hoàn toàn không phải Bạc Lương dẫn đi, mà là anh, anh nói cô ta sẽ như thế nào?"

Cố Thanh nhấp một miếng rượu đỏ, cười điên cuồng.

Năm năm sau, cô ta sớm đã không còn ung dung hoa quý từng có.

Khuôn mặt tinh xảo đã trở nên gầy như que củi, dieendaanleequuydoon – V.O, trông như đã già đi hai mươi tuổi.

Năm năm nay, mỗi lần Bạc Lương không tìm được Cố Vãn, sẽ ép cô ta sám hối ở trước quan tài Cố Vãn.

Cô ta hoàn toàn không biết người nằm trong quan tài là ai.

Nhưng Bạc Lương vẫn không chịu thả cô ta ra.

Cả ngày lẫn đêm, khóa cô ta ở trong căn phòng tối không có ánh sáng, ép cô ta đeo còng chân ngồi chồm hổm ở bên cạnh, sống giống như một con chó, mỗi ngày còn phải đối mặt với một người chết!

Thật vất vả, trong khoảng thời gian này Bạc Lương lơ là trông coi cô ta, cô ta mới có cơ hội ra ngoài.

Nhưng không nghĩ tới, người phụ nữ Cố Vãn kia lại trở lại!

Cô ta không cam lòng!

Tất cả khuất nhục cô ta chịu trong năm năm nay, cô ta đều phải đòi lại từng khoản một từ hai người này!

Bạc Lương, nếu tôi không chiếm được anh, vậy anh cũng đừng hòng sống cùng Cố Vãn!

Trình Phi nhìn Cố Thanh đã có chút điên cuồng, vài phần dịu dàng trên mặt đối với Cố Vãn kia đã sớm không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại âm ngoan và sắc bén.

Anh ta nắm cổ đối phương, bóp khiến Cố Thanh gần như không thở nổi: "Tôi biết cô là người thông minh, người thông minh nên biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, cô cũng đừng ép tôi, lỡ như ép tôi đến đường cùng, cô cũng biết hậu quả!"

"Khụ khụ...anh thả tay ra, thả tay ra cho tôi!"

Cố Thanh vươn tay vỗ cổ tay đối phương, mắt đầy sợ hãi nhìn về phía anh ta.

Trình Phi này điên lên còn điên cuồng hơn mình.

Người có thể bày thế cục lớn như vậy ở năm năm trước, tại sao có thể là một người tốt!

"Xoạt —— "

Trình Phi lạnh lùng buông tay ra, Cố Thanh mất lực ngã ở trên ghế, cô ta bị đau vuốt vuốt cái lưng bị đụng, nói có chút bỡ ngỡ: "Nếu tôi không hợp tác với anh, cũng sẽ không biết Bạc Lương nhìn thấy tin tức Cố Vãn đã chạy tới trước! Tôi sẽ tìm một chỗ đưa đứa bé đi, anh hãy yên tâm. Nhưng anh cần phải bảo đảm Cố Vãn và Bạc Lương tuyệt đối không thể cùng nhau!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.