Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 112




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nha Trang, 24/01/20

Editor: Xiao He

Đường Mật đã không thể nhớ được đây là lần xem mắt thứ bao nhiêu, lần thứ mấy nhã nhặn từ chối đối phương.

Tối nay cô gặp mặt với con trai một người bạn của mẹ, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Bắc Kinh, bằng tuổi với cô, cuộc sống bây giờ vô cùng ổn định.

Năng lực bản thân cũng tốt, cao 1m75, đeo mắt kính, tạo cảm giác sạch sẽ, là loại đàn ông ấm ấp.

Sau bữa ăn, hắn đề xuất đi xem phim, cô từ chối, nói phải về nhà tăng ca, cuối cùng nói một câu thật xin lỗi.

Câu nói xin lỗi kia, đối phương cũng hiểu được ý cô, hắn cười cười, nói cô đi xe chậm một chút.

Sau đó hai người tách nhau ở phía dưới lầu, ai về nhà nấy.

Vừa tới nhà, Đường Mật đã nghe điện thoại mẹ mình, âm thanh mẹ Đường chất vấn truyền ra từ mic, "Đường Mật, con muốn làm mẹ tức chết có phải không? Rốt cuộc con muốn tìm một người như thế nào? Con cũng đã hai mươi tám, con tưởng rằng mình còn nhỏ sao?"

Đường Mật không nói gì, lẳng lặng nghe, làm cho mình một li cà phê, uốn người trên ghế sô pha nghe mẹ mình lải nhải.

Cũng không còn nhỏ nữa, ở quê cô, với độ tuổi đã có thể xếp vào hàng phụ nữ lớn tuổi.

Mẹ Đường biết cô mềm cứng không ăn, nhẹ nhàng nói: "Mật, có thể nói thật với mẹ trong lòng con suy nghĩ như thế nào không?"

Đường Mật: "Mẹ, con không có suy nghĩ gì, chỉ là cảm thấy không thích hợp, nếu hợp nhau, con nhất định sẽ nói chuyện, con không thể chỉ vì muốn ba mẹ vui vẻ, mà tuỳ tiện chấp nhận một người được, đúng không mẹ?"

Mẹ Đường hỏi lại: "Vậy con muốn tìm người thế nào? Nói rõ yêu cầu cụ thể có được không?"

Đường Mật giật mình nửa phút, sau đó nói lấy lệ: "Mẹ, con có điện thoại khách hàng, con bận đây."

Cúp điện thoại, Đường Mật chuyển điện thoại qua chế độ yên lặng, để trên bàn trà, cũng không còn tâm trạng uống cà phê.

Hai tay cô để sau đầu, dựa vào ghế sô pha, nhìn phòng khách trống vắng.

Cô cũng thường xuyên hỏi mình, rốt cuộc cô muốn tìm một người như thế nào?

Giống Thời Yến Lãng?

Nhưng không thể nào có người thứ hai giống hắn.

Hắn quá mức kinh diễm, đã nhiều năm như vậy, cô không thể nào động tâm với một ai khác.

Mỗi lần xem mắt, cô luôn vô thức so sánh đối phương với Thời Yến Lãng.

So sánh chiều cao, so sánh sắc đẹp, so sánh trí thông minh, lại so về khí chất.

Ai cũng không bằng hắn, không ai có thể sánh bằng.

Đã bốn năm rồi cô chưa nhìn thấy Thời Yến Lãng, không biết bây giờ hắn thế nào rồi, có phải vẫn ở bên cạnh Kiều Dụ không? Có phải đã đính hôn hay kết hôn rồi hay không?

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hắn liền ra nước ngoài, trước khi xuất ngoại, hắn có chuyển cổ phần của mình trong TIME qua cho Thời Quang, sau đó, nghe nói Kiều Dụ cũng xuất ngoại, từ đó về sau, không ai nhắc đến Thời Yến Lãng nữa.

Hắn thành cấm kỵ của cô.

Ngay cả Thời Quang cũng dám không nhắc tới, cho dù đề cập đến người Thời gia, cô ấy cũng sẽ cố gắng tránh đi cái tên Thời Yến Lãng này.

Suy nghĩ bay xa, Đường Mật ngủ quên trên ghế salon.

Lúc tỉnh lại đã hai giờ sáng, cánh tay vừa đau vừa tê, một lúc lâu sau mới hết.

Cô đổ cà phê đã lạnh trong li ra, cầm điện thoại lên về phòng ngủ.

Bởi vì để chế độ yên lặng, có ai gọi đến cũng không thể nghe thấy.

Có tổng cộng sáu cuộc gọi nhỡ, đến từ một dãy số, lần gọi gần đây nhất là nửa tiếng trước, trong hai tiếng gọi cách quãng sáu cuộc.

Số điện thoại này cô không còn lưu nữa, nhưng đã khắc sâu vào trong đầu.

Cô không thể nào ngờ rằng, đã nhiều năm như vậy, Thời Yến Lãng sẽ còn gọi điện cho cô.

Đường Mật ngồi trên mép giường ngẩng người, suy nghĩ lung tung một hồi, lại nghĩ kĩ lại, hắn đang ở nước ngoài, bây giờ là ban ngày.

Hít sâu một hơi, cô gọi lại.

Vài giây sau bên kia mới bắt máy, "Nghe." Giọng nói có chút mơ hồ, giống như chưa tỉnh ngủ.

Đường Mật: "Tìm em có việc gì không?"

Cô cũng nghe được âm cuối của cô có chút run rẩy.

Trong điện thoại im lặng một chút, Thời Yến Lãng mới phản ứng được bên kia điện thoại là ai, "Sao giờ mới gọi lại?"

Đường Mật: "Do em để chế độ yên lặng, không nghe thấy."

Thời Yến Lãng tưởng rằng cô tăng ca để thiết kế, nên cũng không hỏi nữa.

Tim Đường Mật đập nhanh liên, thêm một giây là thêm một lần giày vò, "Có chuyện gì?" Cô hối thúc.

Thời Yến Lãng dừng một chút: "Không có gì, định tìm em đi ăn khuya, nhưng muộn rồi, ngày mai đi."

Đường Mật áp chế cảm xúc, cố gắng để cho giọng mình bình thường lại, cô hỏi: "Anh về rồi sao?"

"Ừm, về hồi đầu tuần."

Trong điện thoại lâm vào trầm lặng, Thời Yến Lãng nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, em ngủ ngon nhé."

Hắn cúp máy.

Sao cô có thể đi ngủ sớm được?

Đã muộn như vậy sao còn làm phiền cô?

Chỉ một cuộc gọi của hắn, lại khiến cho suy nghĩ của cô rối loạn, không thể nào tập trung được.

Rốt cuộc cô cũng được trải nghiệm cảm giác thức trắng đêm là như thế nào.

Hôm sau là thứ bảy.

Buổi sáng Đường Mật chỉ ngủ được mấy tiếng, đau đầu, ngủ không được sâu, buổi chiều cô vẫn phải tới công ty.

Hôm nay tâm trạng không được tốt, cô không lái xe mà ngồi xe buýt.

Trên đường đi cô đều thất thần, nghĩ đến sáu cuộc gọi nhỡ kia, nhớ tới giọng nói ngơ ngác của hắn. Suốt cả đêm, cô tự trấn an bản thân mình, đừng lo lắng không đâu, hắn đã có bạn gái, chỉ là quay lại Bắc Kinh, tìm đồng nghiệp cũ là cô cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.

Nhưng cũng không có tác dụng gì, vẫn không thể nào ngừng nhớ tới anh.

Nỗi nhớ tràn ngập như một trận đại hồng thủy, không thể nào ngăn lại.

Đến trạm dừng, Đường Mật theo đám người chen lấn xuống xe buýt, không yên lòng đi về phía công ty.

Hôm nay thời tiết rất tốt, sau một giờ chiều không còn quá nóng nực nữa, có những tảng mấy rất lớn, mềm mềm trôi trên bầu trời.

Xa xa, Đường Mật nhìn thấy một hình bóng mạnh mẽ rắn rỏi bước ra từ tòa nhà GK, hướng đi từ TIME, người ấy mặc áo khoác đen, quần bò, trong ngực còn ôm một đứa bé.

Hai chân cô không khống chế được mà dừng lại, cô từng nghĩ tới bộ dáng của Thời Yến Lãng lúc này, cô cứ ngỡ mình sẽ không nhận ra được bộ dáng mặc áo sơ mi, tác phong thành thục của hắn.

Nhưng người đứng trước mắt cô lúc này, vẫn phảng phất dáng vẻ như lần đầu mới gặp.

Bớt đi chút ngây ngô thuở ban đầu, tăng thêm một phần trưởng thành.

Hắn vẫn giống như trong trí nhớ của cô, là một chàng trai năng động, ấm áp, mang theo một chút nóng nảy xấu tính.

"Mẹ nuôi!"

Đường Mật hoàn hồn, là áo bông nhỏ số hai đang gọi cô.

Áo bông nhỏ số hai là biệt danh mà chủ tịch Úy đặt cho cháu gái cưng của mình, sau này bọn họ cũng đã quen với cái tên này. Áo bông nhỏ số hai còn một người anh trai nữa, lớn hơn cô bé hai tuổi, ngày nào cũng bị cô bé bắt nạt.

Đào Đào đã có hai bé, bé lớn năm tuổi, bé nhỏ ba tuổi.

Còn cô? Nụ hôn đầu tiên vẫn còn đây...

Thời Yến Lãng dừng bước đợi cô, bây giờ cô có muốn giả vờ không thấy cũng không được.

"Mẹ nuôi."

"Bảo bối, chào con."

Áo bông nhỏ số hai ôm bình sữa uống nước trái cây, vẫn không quên nói với Thời Yến Lãng: "Đây là mẹ nuôi của con nha, có phải rất đẹp hay không?"

Một lúc sau, Thời Yến Lãng: "Ừ."

Đường Mật đến gần, gật đầu chào Thời Yến Lãng một cái, giữa hai người cũng không có gì để nói.

Bởi vì có áo bông nhỏ số hai, cho dù trong thang máy im lặng thế nào, bầu không khí cũng không hề căng thẳng.

Thời Yến Lãng xoa xoa khuôn mặt của cô bé con, "Sau này phải gọi là gì? Nhớ chưa?"

Áo bông nhỏ thứ hai ngây ngô nói: "Cậu ạ."

Thời Yến Lãng: "Ừ, vậy ba con gọi chú là gì?"

Áo bông nhỏ số hai: "Anh họ."

Đường Mật: "..."

Bây giờ hắn chỉ có thể chơi đùa như thế với một đứa trẻ ba tuổi thôi sao.

Rất nhanh đã tới tầng 39.

Thời Yến Lãng nhấn tầng 40, đó là tầng có văn phòng của Thời Quang.

Đường Mật vẫy tay chào bé con, "Mai gặp con nhé."

Cô bé chỉ lo uống nước trái cây, không kịp vẫy tay chào cô, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Xuyên qua tấm kính trong suốt, Thời Yến Lãng nhìn theo Đường Mật, chỉ còn lại một bóng lưng.

Đến văn phòng, Đường Mật nhìn màn hình máy tính vẫn còn sợ run, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, cô mới phát hiện mình vẫn chưa khởi động máy, cô nhanh chóng khép sổ lại, tiện tay cầm một bản thảo thiết kế ra.

"Mời vào."

Cửa đẩy ra, đập vào mắt là Thời Yến Lãng.

Đường Mật bởi vì khẩn trương, quên cả rót nước cho Thời Yến Lãng, ngay cả chào hỏi cũng chậm trễ.

Thời Yến Lãng ngồi xuống đối diện cô, tiện tay cầm cây bút xoay xoay trên đầu ngón tay.

"Anh được nghỉ nên về sao?" Đường Mật tỏ vẻ bình tĩnh hỏi, cô cũng không biết, cô vô tình căng thẳng mà ngồi thẳng lưng.

Thời Yến Lãng: "Sau này anh sẽ về Bắc Kinh luôn."

Đường Mật gật đầu, "Vậy tốt rồi."

Không gian có chút ngưng động, Đường Mật cũng không biết nên nhìn đi đâu.

Thật ra cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không dám.

Thời Yến Lãng lên tiếng lần nữa, "Nhóc mít ướt nói hôm qua em đi xem mắt, thế nào?"

Đường Mật gập ngón tay mình vào, "Không sao cả, chỉ ăn một bữa cơm." Giãy dụa một lát, cô hỏi: "Còn anh?" Có phải vẫn còn quen Kiều Dụ không?

Có phải đã kết hôn không?

Thời Yến Lãng trầm ngâm một lát, "Cứ như vậy thôi."

Đường Mật tưởng rằng, anh vẫn quen Kiều Dụ, sau đó cô bắt đầu lật bản thiết kế phác thảo, lấy một tờ phía sau ra, thật ra cô cũng không rõ trên đó vẽ gì, trước mắt mơ hồ một mảnh.

Điện thoại Thời Yến Lãng vang lên, là Phó Hàn nhắn tin cho hắn, hẹn tối nay ăn cơm, hắn đứng dậy, "Không làm phiền em nữa, em làm việc đi." Lại nhìn cô một chút, quay người rời đi.

Hắn lượn một vòng lớn như vậy, chỉ để nhìn cô một chút.

Vừa rồi cô hỏi, anh thì sao?

Cuộc sống của hắn không tốt cũng chẳng xấu, ba năm trước đã sớm chia tay với Kiều Dụ, sau đó lại quen thêm một người, hắn vẫn bị đá, cuối cùng cảm thấy quá phiền chán, hai năm nay cũng không nhắc tới chuyện này nữa.

Việc hắn chia tay với Kiều Dụ, hắn vẫn chưa nói với ai, miễn cho bọn họ lại khịt mũi coi thường, nói hắn cặn bã, mặc dù sự thật đúng là như vậy.

Hôm nay Phó Hàn biết chuyện, bởi vì Kiều Dụ đi lĩnh chứng kết hôn với bạn trai cô ấy, một người bạn của Phó Hàn nhận được thiệp cưới, phát hiện chú rể không phải là hắn...

Đường Mật thất thần cả một buổi chiều, đây là lần đầu tiên cô đi làm bết bát như vậy.

Thời Yến Lãng chính là kiếp nạn không thể trốn thoát của cô, quá khứ đã trôi qua lâu như thế, nhưng một hành động nhỏ bé của hắn thôi, vẫn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô như vậy.

Buổi tối về đến nhà, cô chạy trên máy chạy 10km, thiếu chút nữa thì mệt chết.

Tắm một chút, lúc này mới tỉnh táo lại.

Mười một giờ đêm, Đường Mật nhận điện thoại của Thời Yến Lãng, "Đi ăn khuya không?"

Đường Mật từ chối, "Có chuyện gì anh cứ nói qua điện thoại đi." Cô không muốn gặp mặt hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không thể nào thoát ra khỏi đoạn tình cảm này.

Thời Yến Lãng gọi thẳng tên: "Đường Mật!" Hắn bị tức đến đau tim, "Nếu là sáu năm trước, em cứ lằng nhà lằng nhằng như vậy, anh nhất định sẽ tặng em một câu: Rốt cuộc có thích hay không, em tưởng ông đây cần em sao!"

Đường Mật: "..."

Thời Yến Lãng nóng giận, "Đường Mật, em bao nhiêu rồi? Còn bướng bỉnh như vậy? Miễn cưỡng như thế? Nói dối đến quen rồi phải không! Không phải em đơn phương Phó Hàn sao! Lúc em nói ra lời này không thấy đau mặt à?"

Tối hôm nay Phó Hàn mới nói sự thật bao lâu nay, nếu lúc ấy Đường Mật đứng trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ xé cô!

Vẫn tức không chịu nổi, "Đã nhiều năm như vậy sao em vẫn không thay đổi! Vẫn ngốc nghếch như thế! Em ăn cơm nhiều năm như vậy để làm gì!"

Đường Mật có chút ngơ ngác, đây là nửa đêm lên cơn sao?

Giọng Thời Yến Lãng bỗng trầm xuống, giống như tự nói với chính mình: "Em có gì để anh thích chứ? Em có xinh đẹp không? Đúng là xấu hổ chết anh mà! Em có tài không? Cứ bình bình như vậy! Em nói xem sao anh lại thích em? Con mẹ nó chứ đúng là ngu mà!"

Nghe được câu này, Đường Mật cảm thấy mọi tự tôn của cô đều bị giẫm đạp, cô muốn cúp máy, kết quả bên kia điện thoại lại truyền tới một câu: "Trong lòng anh đã sớm có một người. Mấy năm nay ở nước ngoài, ngày nào anh cũng nhớ em."

Nói xong, hắn nắm tóc mình, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nói những câu buồn nôn như vậy, cũng là lần đầu tiên tỏ tình với con gái, nói xong cũng cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Sau đó trong điện thoại vô cùng im lặng, hắn liền cúp mát.

Đường Mật hóa đá mấy phút, sau khi kịp phản ứng được chuyện gì đang diễn ra, gọi điện thoại lại cho hắn, bị từ chối, cô nhanh chóng nhắn tin: [Vậy trưa mai em mời anh ăn cơm, ở căn tin trường học chúng ta nhé.]

Thời Yến Lãng không trả lời.

Giữa trưa ngày thứ hai, Đường Mật vẫn không thấy tin nhắn của Thời Yến Lãng, nhưng cô vẫn đi tới trường học.

Cô biết thời học sinh, Thời Yến Lãng thích đi ăn ở đâu, theo thói quen sẽ ngồi ở đâu.

Đi vào căn tin, Đường Mật vô thức nhìn về hướng bàn ăn kia, ánh mắt dừng lại.

Thời Yến Lãng vẫn ngồi trước bàn ăn, đang cúi đầu chơi game, trên mặt bàn màu xanh lam, đã đặt sẵn hai phần cơm.

Trong một chớp mắt, thời gian như quay ngược lại mười năm trước.

Mà bọn họ, vẫn giữ vẹn nguyện dáng vẻ ban đầu.

(Toàn văn hoàn 🖤)

————————

Lời của editor:

Chương cuối cùng rồi, hôm nay cũng đã là cuối năm. Rốt cuộc mình cũng đã hoàn thành một mục tiêu của năm nay 😂😂😂

Cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ mình từ những chương đầu cho tới bây giờ, mình cũng cảm ơn những bạn đã giúp mình sửa chữa những lỗi sai trong lúc edit nha ❤️❤️❤️

Vốn dĩ mình không phải là người nói chuyện quá văn vẻ nên cũng không biết viết gì nữa bây giờ:))))) Thôi thì câu cuối cùng, mình sẽ chúc tất cả mọi người một năm mới an lành và hạnh phúc bên gia đình nhé 😘

Tặng mọi người một số hình ảnh liên quan đến Tết Âm lịch mình đã sưu tầm nhé.

(Nguồn:

- Hình 2,3,6: nhuchan.illustation

- Hình 1,4,5: Pinterest)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.